Nhưng mọi người ở đây, đều không nói gì. Thậm chí ngay cả bản thân Tể tướng Thiết Sơn, cũng không nghĩ có gì không thích hợp.
Sở Vân có thể chém chết được Thượng Quan Phong Dạ, thì hắn có tư cách
nói chuyện ngang vai ngang vế với Tể tướng Thiết Sơn.
Tể tướng Thiết Sơn trầm ngâm không nói, trong lòng lại không ngừng suy tính:
“Tiểu Bá Vương này, thật là người không thể đoán trước được. Ta nhớ giữa hắn và Thiên Sát bang, có mối thù không thể bỏ qua. Hiện nay không ngờ lại dễ dàng buông tha chút lợi ích cho đối phương. Hơn nữa
còn lấy quy củ của giới du hiệp, tránh nặng tìm nhẹ. Ta đã xem
thường hắn rồi!”
Ban đầu Chu Chính Phương còn cân nhắc, nếu
khi hắn mười sáu tuổi, đạt được thành tựu bách chiến bách thắng như Sở
Vân vậy, cho dù chưa nói tới việc trong thiên hạ không nhìn thấy
một người nào như vậy mà trong lòng có chút cuồng ngạo là không
thể tránh khỏi.
Đây là lẽ thường tình của con người.
Cho dù là ai, khi xuất đạo đều đã chiến tất thắng, cũng sẽ trở nên
kiêu ngạo. Huống gì là thanh niên, nhiệt huyết sôi trào. Nhất là Sở
Vân là nhân vật có chiến lực xuất chúng như vậy, càng thích dùng cơ bắp, mà không muốn dùng đầu óc để giải quyết vấn đề. Đây là bản
tính trời sinh hiếu chiến của thanh niên.
Nhưng Sở Vân lại
có biểu hiện trưởng thành, lại khiến Tể tướng Thiết Sơn được mở
rộng tầm mắt. Trong lòng cũng kinh ngạc, càng thêm có phần kiêng kỵ đối với người thiếu niên có tuổi tác nhỏ hơn mình rất nhiều
này.
“Tiểu Bá Vương này là do mọi người đặt cho. Chung quy
từ trước đến nay cũng chưa hề khiến người khác có ấn tượng cuồng mạnh mẽ bá đạo. Kỳ thực là không công bằng. Hiện nay, nhìn người này
tiến lui có chừng mực, xử thế trầm ổn, không vì tình riêng ân oán mà kích động, tâm tư điềm tĩnh, nhìn thấu thế cục. Tương lai tất sẽ
thành châu báu...”
Một khi nghĩ tới đây, Tể tướng Thiết Sơn bắt đầu nảy sinh ý định muốn giết Sở Vân.
Loại thiên tài này nếu không bóp chết, chờ sau này hắn đã lớn hẳn, còn
để những người như bọn họ tồn tại nữa hay không?
Tể tướng Thiết Sơn cũng cảm thấy một áp lực lớn.
Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn thấy đầu Thượng Quan Phong Dạ còn nằm trong tay Sở Vân, nhất thời phải từ bỏ ý định này.
Người này hung mãnh, sợ rằng hiện nay không có chiến lực Kiếp Yêu, nhưng hoàn toàn có bản lĩnh vượt cấp chém chết Hào Hùng.
Tể tướng Thiết Sơn suy nghĩ, không phải điều gì khác, mà là Đại Kiếm Bộc thuật.
Đây là kiếm của Kiếm Vương Yến Nhất Kiếm trước kia đã lĩnh ngộ ra đạo pháp thần thông.
Uy lực siêu phàm thoát tục, lực công kích vô cùng mạnh mẽ khủng bố.
Tuy rằng Kiếm vương đã sớm qua đời, nhưng đạo pháp thần thông của hắn
cũng được truyền theo huyết mạch. Chỉ cần là hậu nhân của hắn, giữ lại máu của hắn, khi sinh ra đều có đạo pháp thần thông Đại Kiếm
Bộc, giấu trong linh quang.
Khi cơ duyên xảo hợp, hoặc là hậu
tích bộc phát, cánh cửa đạo pháp thần thông sẽ thức tỉnh, sẽ được
hậu thế của Kiếm vương nắm giữ. Yến Đông Lưu, chính là một hậu nhân của Yến Nhất Kiếm, bởi vì tích lũy đủ, đã nắm giữ được cửa đạo
pháp thần thông này.
Thực ra, hiện tượng này cũng thường xuyên diễn ra tại Tinh Châu.
Trong yêu vật, hiện tượng này chính là thiên phú đạo pháp. Rất nhiều yêu thú
vừa sinh ra cũng nắm giữ một loại đạo pháp, rất thích hợp với thuộc
tính của bản thân. Đây là lĩnh ngộ do tổ tiên thông qua huyết mạch lưu
truyền tới nay. Ví dụ tốt nhất, chính là Thông linh thuật của Thông
Linh Xà.
Đương nhiên, Thiên Hồ cũng có loại thiên phú này. Chỉ
cần tích lũy thiên phú đạo pháp, chí ít là khi mọc đủ chín đuôi,
mới có thể thức tỉnh.
Ngự yêu sư phát triển tới cấp bậc vương
giả, lĩnh ngộ đạo pháp thần thông. Chỉ cần lưu lại huyết mạch, là có thể qua cửa thần thông này truyền xuống phía dưới. Đại Kiếm Bộc của Kiếm
Vương cũng như vậy. Cửa đạo pháp thần thông này, tạo phúc cho hậu thế của hắn. Cho dù huyết mạch không thức tỉnh, trời sinh có thiên phú sử
dụng kiếm.
Con cháu của Kiếm vương dựa vào thiên phú, sáng tạo ra Yến Vương Kiếm phủ. Đây là thế lực siêu nhất lưu, trong đó có rất
nhiều Hào Hùng cấp, thậm chí cả cường giả Quân Cấp.
Hiện tại, trong giới Du hiệp thuộc về tồn tại thái sơn bắc đẩu.
Sở Vân nắm giữ thông tin của Đại Kiếm Bộc thuật, là điều mà cả thành
Tinh Châu đều sớm biết. Tại Đại Hải chiến, hắn nhờ đạo pháp này,
vượt cấp chiến thắng Cuồng Nho Tướng Quân. Đưa hắn từ Kiếp Yêu đánh rớt đến cấp số Linh Yêu.
Điều đó đã được mọi người biết tới.
Có người còn nói tổng giá trị của số yêu kiếm bị hỏng là một con
số cực lớn. Vì thế, đến nay Thư gia còn lưng mang nợ Mông Nguyên
quốc một món nợ kếch xù.
Chỉ là nếu Sở Vân có thể thi triển một lần, thì cũng có thể thi triển lần thứ hai. Bởi vậy mới có
chuyện của Thượng Quan Phong Dạ.
Hắn có thể thi triển lần thứ
hai, tự nhiên cũng có thể thi triển lần thứ ba. Bởi vậy Tể tướng Thiết
Sơn cũng hiểu được, bản thân mình cũng có khả năng rất lớn sẽ bị té
ngã.
Về phần kết quả bị té nhào—— Tể tướng Thiết Sơn lại thoáng
nhìn đầu Thượng Quan Phong Dạ —— kết quả này không cần nói cũng biết,
hơn nữa vô cùng nghiêm trọng.
- Chu Chính Phương, bà mẹ ngươi, rốt cuộc ngươi thấy thế nào?
Lúc này, Sở Vân không nhịn được nữa quát hỏi.
- Cũng tốt, ta chấp nhận đề nghị này.
Sau khi Tể tướng Thiết Sơn suy nghĩ cặn kẽ một hồi, gật đầu đáp.
- Tốt! Trưởng lão, ngươi đi trước.
Sở Vân vỗ tay cười to.
- Đi theo ta.
Thấy đã thỏa thuận xong, Thái thượng trưởng lão Thiên Sát bang cũng thở
dài một tiếng. Dù sao hỗn chiến đối với ba phía cũng không tốt. Cực kỳ dễ dàng bị người khác chiếm tiện nghi. Đồng thời hiện tại là
ngày đầu tiên Sa Nhãn Đôn Hoàng mở ra. Sau còn năm ngày, chẳng lẽ
lại không có gì mới để thu hoạch. Không nhất thiết phải đánh
đánh giết giết làm suy yếu lực lượng phe mình.
Thanh Dương
Cung là một đan điện, cửa cung mở ra, đập vào mắt chính là một loạt
các giá gỗ. Trên mỗi một ngăn, đều có đặt một lọ đan dược. Rất nhiều
bình đan dược bảy màu sặc sỡ đều bao phủ một tầng ngọc quang. Giữa ngọc quang có hàng chữ, ghi rõ tên gọi của đan dược.
Vừa rồi, Thiên Sát bang chỉ mới phá trận chưa đi vào.
Hiện nay ba bên chỉ điểm ba người, tổng cộng chín người, đẩy cửa lớn ra,
chỉ đứng ở cửa thoáng liếc mắt nhìn có thể thấy được vô số đan dược.
Phần lớn trong số đó là đan hoàn, nhưng thuốc bột, rượu, đan dược
với các loại hương thơm cũng không phải ít.
Khiên Hóa sinh
đan, Xuân Thu Bách Lý đan, Thất Dạ tán, Phổ Độ Độc Hải hoàn, Địa Nguyên
tửu... tên gọi của đan dược rực rỡ muôn màu, khiến cả chín người đều không ngừng chấn động.
- Tất cả mọi người đứng yên không nên
cử động. Trong cung điện có chín giá gỗ, chúng ta tổng cộng ba nhóm,
mỗi một nhóm lựa chọn ba giá gỗ. Để tránh cho xung đột, chúng ta
không thể đi tới kiểm tra kỹ. Cứ đứng ở chỗ này mà lựa chọn đi.
Sở Vân bỗng nhiên nói.
Đề nghị này vô cùng thỏa đáng, đúng trọng tâm. Trong quá trình lấy
đan bảo, rất dễ khiến người ta đỏ mắt, do đó bí quá hoá liều, sinh ra sự cố. Thái thượng trưởng lão và Tể tướng Thiết Sơn thoáng cân nhắc
một chút, cũng đều gật đầu đồng ý.
Đứng ở cửa, chỉ có thể nhìn
thấy hai giá gỗ ở gần nhất, còn bảy giá gỗ khác đều không
thể nhìn thấy rõ. Bản thân muốn nhìn thấy bảo vật gì, cũng
phải vận khí để nhìn.
Điều này không liên quan đến trình tự trước sau. Sở Vân liền để hai phe kia chọn trước.
Ba phe đều tự mình thu nhập bỏ vào trong túi, không muốn lại xuất hiện tình huống mới.
Sau khi số đan dược bị dọn sạch, giá gỗ thứ mười mới chậm rãi nhô lên khỏi mặt đất.
Khác với chín giá gỗ kia, trên giá gỗ này chỉ có ba bình đan dược.
Bên trái một lọ màu trắng ngọc tỏa ra ánh sáng chói chang, hiện thành ba chữ —— Thiên liệu đan.
Một lọ ở giữa, thân là đồng đen, khắc ba chữ —— Thiên tinh đan.
Một lọ bên phải, bình đỏ như lửa, tản ra một khí tức mạnh mẽ nóng bỏng. Chính là Thiên bạo đan.
- A, dĩ nhiên là Thiên liệu đan! Loại đan dược này có thể trị gần như
tất cả chấn thương ở Tinh Châu. Là thánh phẩm chữa thương tối cao!
Tuyệt phẩm đan dược!
Tể tướng Thiết Sơn kinh ngạc kêu lên, trong mắt bắn ra ánh sáng, nóng bỏng tưởng chừng như có thể nung chảy cả sắt thép.
- Thiên bạo đan, đây là Thiên bạo đan! Dùng cho
Yêu thú, có thể khiến chúng rơi vào trạng thái cuồng bạo. Lực công
kích, lực phòng ngự, sinh mệnh, sự khôi phục sức khỏe vân vân đều tăng
lên bội phần! Là bảo vật khi chạy trốn, vật cần thiết khi khiêu
chiến vượt cấp. Linh