Chí Tôn

Chương 167: Q.3 - Chương 167: Chiến hạm Phi Thiên (hạ)




Trời ạ! Ta đang nhìn thấy cái gì? Đây chẳng là phải là chiến hạm Phi Thiên đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử hay sao?

- Chiến hạm Phi Thiên? Chiến thuyền có thể bay lượn trên bầu trời. Không phải là từ khi Thiên không thành biến mất, đã đoạn tuyệt truyền thừa hay sao?

- Đến tột cùng bên kia Hồng kiều này là địa phương như thế nào? Chẳng lẽ đã vượt qua thời không, mang tới đây một chiếc chiến hạm Phi Thiên từ thời cổ đại hay sao?!

Mọi người đều kinh thán, trợn mắt, ngơ ngác nhìn chiếc chiến hạm Phi Thiên này, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Chiến hạm Phi Thiên! Chỉ cần đoạt được nó, có thể nghiên cứu ra pháp môn luyện chế loại chiến thuyền này. Đến lúc đó, nếu có thể tạo thành một hạm đội Phi Thiên, lập tức có thể quét ngang Phi Thiên! Không, phải là tung hoành tinh châu, cũng đều không có vấn đề gì!

Chiếc chiến hạm này là của ta!

- Xông lên, mau chiếm lấy chiếc chiến hạm này! Nhất định bên trong chiến hạm Phi Thiên cũng có bảo vật!

Trọng bảo trước mặt, rất nhiều người đã bị dã tâm cùng dục vọng che mờ cả hai mắt, cả một đám giống như là một cơn thủy triều điên cuồng xông về phía chiến hạm Phi Thiên.

Cheng cheng cheng...

Hai bên mạn thuyền chiến hạm Phi Thiên đột nhiên cuộn lại, lộ ra những động khẩu đen kịt.

Một loạt cự pháo giống như là cái miệng khổng lồ của Cự long, chậm rãi thò ra.

Rầm rầm rầm!

Đại pháo phát uy, bộc phát ra hỏa lực cường đại. Bạo liệt đan hỏa, Hàn Băng Thủy Đạn, Thanh Không Hoàn... Đủ loại đạo pháp. Trong sương mù, đủ loại ánh sáng giao thoa, các loại đạo pháp đan xen vào nhau, sau đó hung hăng đổ ập xuống đám người đang phát nhiệt vì tham lam cùng dục vọng.

Tất cả mọi người phát mộng.

Vô số thi thể, hoặc biến thành tro bụi, hoặc là bị đóng thành tượng băng, hoặc là trực tiếp tứ phân ngũ liệt, trở thành vật hy sinh cho lời cảnh tỉnh của chiến hạm Phi Thiên.

- Chẳng lẽ chiếc chiến hạm Phi Thiên này vẫn có người chỉ huy sao?

- Uy lực hung mãnh như thế, có lẽ những khẩu đại pháo này đều là Đại Yêu binh Long Khiếu Pháo đã thất truyền!

- Nhiều Long Khiếu Pháo như vậy tuyệt đối không phải là chiến hạm Phi Thiên bình thường, hẳn phải là chiến hạm chỉ huy, tọa giá của Hạm trưởng!

Bị Long Khiếu Pháo chấn nhiếp tại chỗ, trong lúc nhất thời, đám người nhao nhao nghị luận, đều đắn đo không dám mạo hiểm tiến đến. Đồng tử Sở Vân mở lớn, không ngờ lại nhìn ra chi tiết chiến hạm này.

- Con thuyền này không có người chủ trì, nhưng đã đạt đến chiến hạm đã dạt đến đẳng cấp Linh Yêu. Nó đã có linh tính, có thể tự động phòng vệ mình!

- Một chiến hạm đẳng cấp Linh Yêu!

Sở Vân nhịn không được sợ hãi than một tiếng. Chiến hạm Linh Yêu, đó là thứ cực kỳ hy hữu. Toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo hoàn toàn không có một chiếc nào. Ngay cả những quốc đảo khác, cũng rất ít khi có được chiến hạm cấp Linh Yêu! Ưng Tường Hào, Mãnh Nha Hào… của Sở Vân bất quá cũng chỉ có đẳng cấp Đại Yêu. Đã chiếm cứ được vị trí nhất lưu trong Chư Tinh Quần Đảo, khiến người thiên hạ hâm mộ đến đỏ cả mắt!

- Đây là trọng bảo. Phải đoạt được nó! Cho dù mình không dùng được, cũng tuyệt không để người khác cướp đi!

Ý nghĩ này không chỉ xuất hiện trong nội tâm Sở Vân mà cũng là ý nghĩ chung của tất cả mọi người có mặt ở nơi này.

- Động thủ!

Trong giây lát kể cả Sở vân, Thiết Ngao... Năm tồn tại đại tướng đều đồng loạt ra tay.

Tất cả đều thúc dục Linh Yêu, hùng hổ quét tới chiến hạm Phi Thiên.

Rầm rầm rầm rầm...

Long Khiếu Pháo lại phát uy một lần nữa, vô số đạo pháp, muôn sắc muôn màu, tạo thành một tấm lưới bằng hỏa lực ập xuống. Bất quá đại tướng cuối cùng vẫn là đại tướng, Sở Vân biến thành hỏa cự nhân, Thiết Ngao biến thành kim cự nhân, ba người còn lại cũng

thi triển ra các loại kỳ năng có thể phá vỡ lưới hỏa lực, dần áp sát chiến hạm Phi Thiên.

Chiến hạm Phi Thiên cũng cảm giác được nguy cơ, đại buồm bỗng nhiên tỏa ra thất thải quang mang. Trong thời khác mấu chốt, lại bộc phát ra tốc độ khiến cho người khác nghẹn họng trân trối, thoát khỏi vòng vây của năm người, khiến cho năm người chụp hụp.

Tốc độ thực nhanh!

- Mau nhìn, nó đang ẩn hình!

Chiến hạm Phi Thiên dưới mắt thường có thể nhìn thấy dần dần trở nên mơ hồ. Rất nhanh thân thuyền đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cột buổm bảy màu còn nữa, hơn nữa thời gian dần qua cũng dần dần biến mất.

- Phượng Sí Lưu Kim Đảng! Đi!

Thiết Ngao thúc dục đạo pháp, ném một cây kim đảng ở trong tay, kim đảng hóa thành một con phượng hoàng, hoàng kim lưu, giương cánh bay cao, đánh thẳng vào chiến hạm Phi Thiên, chấn bay nó khỏi trạng thái tàng hình.

- Đây là?

Sở Vân chạy đến ngay sau đó, kinh nghi một tiếng, phát hiện ra một thứ trong suốt hình tròn rất khả nghi, rớt ra từ chiến hạm Phi Thiên. Thứ này ẩn nấp cực kỹ, chỉ có người tâm tư thận trọng giống như Sở Vân, mới phát hiện ra trong không khí có ba động nhộn nhạo. Hắn vô thức thúc dục đao pháp, đao mang bạo phát ra, nhốt chặt thứ này.

Vật thần bí tả xung hữu đột, nhưng không thể phá vây. Khi đao mang dần co lại, nó bị kẹt cứng ở bên trong đao mang. Sở Vân lại dùng Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi liên tục bắn ra Băng Phách Thần Quang, tốn rất nhiều công sức mới đóng băng được nó.

- Đây là vật gì?

Dùng kiến thức của hắn, cũng không nhìn ra thân phận thứ đồ vật này. Chính giữa khối băng, giống như là đang nhốt một đám bọt khí to bằng đầu người.

- Nó vô hình vô sắc, chẳng lẽ chiến hạm Phi Thiên có thể tàng hình bỏ chạy cũng là bởi vì nó?

Nội tâm Sở Vân khẽ động, lại nhìn về phía chiến hạm Phi Thiên. Chiến hạm bị bốn vị Đại tướng vây công, trên không trung một mặt đào tẩu, một mặt khống chế Long Khiếu Pháo nổ vang. Nhưng bất luận thế nào, lại không có năng lực tàng hình giống như lúc trước, dường như là đã đánh mất đi năng lực này. Sở Vân bất động thanh sắc, thu hồi khối băng, sau đó lại gia nhập vào lực lượng vây công.

Đây là một hồi hỗn chiến. Năm đại tướng vừa kiềm chế đối phương, lại vừa mưu đoạt chiến hạm. Sáu phương hình thành một thế cân bằng vi diệu, trong lúc loạn chiến, Sở Vân bắt lấy sơ hở, lớn mật tán đi Hỏa Đức chân thân, tiến thẳng vào bên trong chiến hạm.

Trong chiến hạm cũng không hề an toàn, mỗi ngóc ngách đều có cơ quan bẫy rập, còn có quần thể yêu thú thủ hộ. Không chỉ như vậy, linh quang Sở Vân cũng bị áp chế một cách mãnh liệt, đối với việc điều khiển yêu vật của bản thân cũng gặp rất nhiều khó khăn.

- Luyện binh thuật cổ đại quả là có điểm độc đáo!

Trong lòng hắn thầm than một tiếng, không ngừng chống lại công kích, thiên tân vạn khổ mới xâm nhập được vào trong phòng chỉ huy.

- Người trẻ tuổi, đây không phải chỗ mà ngươi nên tới!

Trong phòng thuyền trưởng có một nam tử trung niên, hắn mặc một bộ áo giáp cổ đại, hai mắt lóe sáng, bắn ra tinh mang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.