Chí Tôn

Chương 168: Q.3 - Chương 168: Tam cố mao lư! Mộng tưởng đại tướng quân (thượng)




Thuyền linh!

Sở Vân thấy vậy lập tức chấn động. Yêu binh tấn thăng lến đến giai đoạn Linh Yêu đều sẽ thai nghén ra binh linh. Giống như Túy Tuyết Đao, chiến hạm Phi Thiên này cũng đã đạt đến giai đoạn Linh Yêu, tự nhiên sẽ có thuyền linh tọa trấn.

Ầm!

Thuyền linh ra tay, đánh ra một quyền. Trong chiến hạm Phi Thiên, hắn có được ưu thế sân nhà cực lớn. Sở Vân lập tức cảm thấy một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, hắn chỉ kịp dùng Túy Tuyết Đao che ở trước ngực, lập tức cảm thấy một luồng cự lực bành trướng ra, sau đó tầm mắt rối loạn, cảnh tượng hai bên nhanh chóng biến ảo, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù. Chờ cho đến khi hóa thân thành hỏa cự nhân, trụ vững cước bộ

thêm một lần nữa, lúc này hắn mới phát hiện ra không ngờ bản thân mình đã bị một quyền của thuyền linh đánh bay ra khỏi phòng thuyền trưởng.

Hai tay hắn run run, vô cùng đau nhức, ngơ ngác nhìn bốn đại tướng vây công chiến hạm Phi Thiên, chiến đoàn dần dần rời xa. Thật lâu sau hắn mới thở ra một hơi, thầm nghĩ:

- Thuyền linh này tuyệt đối đã có tu vi gần đến Kiếp Yêu, bên trong thuyền, hắn quả thực quá kinh khủng. Không người nào có thể là đối thủ, có hắn trấn thủ, ta hoàn toàn không thể thu phục được chiếc chiến hạm này.



- Đã là ngày thứ ba!

Hoàng Hiếu mở cửa sổ ra, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, không khỏi thở dài một tiếng.

Trên bầu trời, mặt trời chầm chậm nhô lên, tản mát ra hào quang ấm áp. Hồng kiều cũng đang trong quá trình từ thanh sắc biến thành lam sắc, phối hợp với dương quang quang, khiến bầu trời sáng rực một mảng, nhưng lại mang theo một chút cảm giác lạnh lẽo. Nhưng chiến đấu trên bầu trời lại đang hừng hực khí thế. Mọi người vây công chiến hạm Phi Thiên, tiến hành một cuộc tiến công điên cuồng xưa nay chưa từng có. Cảnh tượng này, cho dù là dân bản địa trên Thải Hồng Đảo cũng là lần đầu tiên trông thấy.

- Trọng bảo xuất thế, sẽ có người tới chỗ ta sao?

Trong lòng của hắn không khỏi nổi lên nghi vấn này. Nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn vẫn vô cùng kiên định.

- Mặc kệ có người hay không ai đến, ta vẫn sẽ không buông tha!

Hắn mở cửa phòng, lấy ra một bộ ấm trà sứt mẻ, lẳng lặng pha trà, chậm rãi ngồi xếp bằng ở trước một chiếc bàn nhỏ, thưởng thức vị trà đắng chát xen lẫn vị ngọt ngào. Đây là một thói quen của hắn trong hơn bốn mươi năm qua.

Tam cố mao lư, phải là minh chủ ba lần đến mời, hắn mới có thể xuất sĩ.

Tam cố mao lư: Một hồi nổi tiếng trong tác phẩm Tam Quốc chỉ tả cảnh Lưu Bị 3 lần bái phỏng Khổng Minh.

Đây là nguyên tắc của hắn, vì nó hắn đã kiên trì hơn bốn mươi năm. Cho dù biến thành trò cười cho toàn bộ đảo dân, hắn cũng không chút nào để ý. Trà hắn uống cũng không phải là trà ngon, lá trà khô bại, hương trà như có như không, nước trà đắng chát. Loại trà này, Hoàng Hiếu đã uống trong bốn mươi năm, đã quen thuộc, nếu bây giờ uống trà ngon hơn hắn lại có chút không quen.

Nhân sinh như trà, trà như nhân sinh!

Nhân sinh của Hoàng Hiếu giống như là lá trà này. Hắn có tướng mạo xấu xí, thậm chí là xấu xí đến mức không chịu nổi. Hắn không phải thiên tài, từ khi ra đời đã khó sinh, mới sinh hình dáng đã xấu xí giống như một con khỉ rớt xuống nước. Hắn không thể tránh khỏi tự ti, nếu không phải là mẫu thân của hắn, có lẽ nhân sinh của hắn đã đi theo một nẻo đường khác. Hắn còn nhớ rõ, năm sáu tuổi, hắn mặt mũi đầy nước mắt, lảo đảo chạy về nhà, khóc lớn:

- Mẫu thân, vì cái gì bọn hắn nói hài nhi xấu xí, nói hài nhi đần độn? Hài nhi thực sự vừa xấu vừa đần như vậy sao? Những người khác đều bắt nạt hài nhi, không cho hài nhi chơi cùng.

- Sao Hiếu nhi của ta lại có thể vừa xấu vừa đần?

Mẫu thân ôm hắn vào trong ngực, ấm giọng an ủi. - Hiếu nhi nhà ta vừa thông minh lại vừa đáng yêu, chỉ là người ngoài không hiểu mà thôi.

- Thực sao?

Hoàng Hiếu lau nước mắt nhìn lên mẫu thân.

- Đương nhiên là như vậy.

Ngữ khí mẫu thân cực tràn đầy khẳng định nói.

- Giống như là Gia Cát Minh. Hắn cũng sinh ra trên Thải Hồng Đảo, nông canh trên đảo bốn năm, bị người đời gọi là nông phu. Ai cũng xem thường hắn, nhưng hắn lại được thăng làm Tể tướng, đánh bại Sở Bá Vương. Có thể thấy được người chính thức ưu tú, không phải người bình thường có thể phát hiện ra. Hiếu nhi, con có hiểu không?

- Gia Cát Minh?

Hoàng Hiếu ngẩng đầu, cái hiểu cái không. Dưới ánh mắt ôn hòa của mẫu thân, hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời.

- Nguyên lai con là người giống như là Gia Cát Minh, khó trách bọn hắn đều hiểu lầm con.

Mẫu thân nở nụ cười:

- Muốn trở thành người như Gia Cát Minh cũng không có dễ dàng. Hiếu nhi con biết không? Trước khi Gia Cát Minh ra làm quan, đã xem qua bao nhiêu binh thư, đọc

qua bao nhiêu điển tịch sao?

- Chuyện này Hiếu nhi không biết!

Mẫu thân xoa đầu Hoàng Hiếu, ấm giọng nói:

- Đây chính là chỗ đặc biệt của Hiếu nhi nhà ta. Tập một trăm lượt thì có gì không tốt? Có mẫu thân tập cùng Hiếu nhi. Đến đây, mẫu thân cùng con viết!

Nàng cầm lấy một cây gậy trúc, trên mặt cát viết lên một số thứ ghi lại trong địa thư.

Tiểu Hoàng Hiếu học theo nàng, cũng cầm theo một cành cây gỗ nhỏ, chậm rãi viết theo.

Mười tuổi...

- Mẫu thân! Binh thư nhiều chữ quá, hài nhi nhìn sau quên trước, căn bản là gánh vác không được! Khó quá!

Hoàng Hiếu quệt mồm, uể oải nói.

- Đừng sợ khó khăn, Hiếu nhi! Mẫu thân gánh vác cùng con.

Mười một tuổi...

- Mẫu thân, hài nhi thực sự là người giống như Gia Cát Minh sao? Vì cái gì tất cả mọi người đều chán ghét hài nhi?

- Hiếu nhi! Không cần lo người khác nhìn bản thân con thế nào. Mấu chốt là chính kiến của con. Trong nội tâm mẫu thân, Gia Cát Minh cũng không đẹp bằng con.

Mười ba tuổi...

- Mẫu thân! Người gạt hài nhi! Người gạt hài nhi! Bọn hắn đều có thể khống chế yêu thú, tại sao hài nhi lại không thể. Các đại thúc, đại bá đều nói hài nhi tư chất thấp kém, căn bản không có khả năng trở thành Ngự yêu sư. Vì cái gì mẫu thân lại gạt hài nhi?!

Hoàng Hiếu gào khóc, thống khổ vạn phần. Cuối cùng ôm mặt, chạy đi.

- Hiếu nhi! Hiếu nhi!

Mẫu thân không kịp ngăn cản hắn, đang muốn đuổi theo chợt trước mắt tối tầm, té xỉu.

- Hoàng phu nhân, tội tình gì bà phải như vậy chứ? Mấy năm nay, bà vì đứa nhỏ Hoàng Hiếu này mà cần kiệm, bán hết của cải, trang sức trong nhà lấy tiền mua sắm

sách vở cho hắn. Ngay cả bệnh tật bản thân, cũng không có tiền mua thuốc, cứ dây dưa kéo dài xuống. Hôm nay nếu không phải ta đi ngang qua cửa...

Khương lão hán nhìn về phía mẫu thân Hoàng Hiếu đang nằm liệt giường, lắc đầu thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.