Thư Hoàng thở dài một tiếng, sắc mặt tái nhợt.
- Điều này cũng không thể trách Thư Hoàng ngươi, bởi vì Sở Vân này quá âm hiểm, quá xảo trá, chúng ta đều tin vào lời hắn nói.
- Đúng vậy, không thể để cho hắn khoanh tay đứng nhìn. Hắn đã là Hoàng
cấp, thế giới tiên nang nhất định sẽ vô cùng rộng lớn. Nếu có hắn giúp
sức, chúng ta có thể giảm bớt rất nhiều thiệt hại.
- Nhưng chắc gì hắn đã chịu ra tay giúp đỡ, chỉ sợ chúng ta tìm đến hắn còn phải xuất huyết thêm một lần nữa.
- Hừ! Hắn lừa chúng ta, chúng ta còn chưa tìm hắn tính sổ, còn muốn chúng ta trả tiền?
- Đúng vậy, đây là cơ hội để hắn đoái công chuộc tội, bằng vào lực lượng liên thủ, chúng ta còn sợ hắn sẽ cự tuyệt?
...
- Đến nơi rồi.
Trong một sa mạc không tên, Bàn Thạch dừng bước.
- Nơi này chỉ là một vùng đồng hoang, thực sự là tại đây?
Bên cạnh hắn, Dung Nham Vương Tôn Viêm có chút hoài nghi.
- Không sai, ta mộng thấy sư tôn chỉ thị, muốn ta đi tới nơi này, tiếp nhận tiếp dẫn.
Ngữ khí Bàn Thạch kiên định.
- Trong mộng? Ngươi xác định là không phải suy nghĩ vẩn vơ?
Độc Tinh Vương nhíu mày, ngữ khí mang theo một chút trào phúng.
- Ngươi câm miệng cho ta.
Dược Tinh Vương biến sắc, quát Độc Tinh Vương, sau đó nói.
- Còn không mau tạ lỗi với Bàn Thạch đại nhân.
Độc Tinh Vương là sư đệ của hắn, tính tình kiệt ngạo bất tuân, chỉ nghe theo lời của Dược Tinh Vương.
Bị quở trách, thần tình Độc Tinh Vương trở nên ấp úng, bắt hắn hướng tới
một người trẻ tuổi như Bàn Thạch nhận lỗi, hắn quả thực không biết nên
mở miệng như thế nào, cuối cùng ngẩng đầu nên nói.
- Ta chỉ là
hoài nghi mà thôi, mọi người cũng biết đấy. Từ khi phát hiện ra thánh
địa, trong tam hoàng ngũ đế, chỉ có Linh Đế là có ít thần tích nhất,
cũng không có số lượng tín đồ đông đảo như các Đế Hoàng khác. Mà hắn chỉ thu một mình Bàn Thạch làm đồ đệ, hiện tại hắn đột nhiên thay đổi thái
độ, muốn một lần tiếp dẫn toàn bộ chúng ta, ta hoài nghi một chút cũng
là rất bình thường.
Càng nói ngữ điều lại càng trở nên bén nhọt.
Độc Tinh Tử chỉ vào một đội quân vài ngàn người ở sau lưng, càng thêm
cảm thấy lời lẽ của mình hợp tình hợp lý.
Dược Tinh Vương phẫn nộ trừng mắt nhìn Độc Tinh Vương, sau đó vội vàng bồi tội với Bàn Thạch.
- Bàn Thạch đại nhân, người sư đệ này của ta không hiểu chuyện, ngài đại
nhân rất nhiều không nên so đo với hắn. Sau này, ta nhất định sẽ giáo
huấn hắn thật nghiêm!
Bàn Thạch cười nhạt một tiếng, dùng ánh mắt u ám đánh giá Độc Tinh Vương, ý vị thâm trường nói.
- Ngươi giáo huấn hắn hay không là chuyện của ngươi, ta không cần biết.
Khi xưa các ngươi chủ động tìm đến ta nương tựa, hiện tại cũng có thể tự ly khai, đây là tự do của các ngươi.
- Bất quá sau đây, một khi
tiếp nhận sư tôn ta tiếp dẫn, nhất định phải tín ngưỡng hắn, cung phụng
hắn. Dưới lưới pháp tắc lập lời thề, từ nay về sau không thể thay đổi
trận doanh, các ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ.
Dược Độc song tinh nghe xong lời này không khỏi biến sắc. Khi xưa, sở dĩ bọn hắn tìm đến nương
tựa Bàn Thạch chính là bởi vì không muốn tín ngưỡng những Đế Hoàng khác.
Dưới sự áp bách của đám người Hồng Phi, Thanh Quả, Thiên Vận, bọn hắn không thể không tạm thời mượn nhờ uy danh của Sở Vân.
Sở Vân tiếp dẫn không phải là không có ràng buộc, phải trả một cái giá rất đắt - đó chính là tự do.
Trong lúc nhất thời, không chỉ có Dược Độc Song Tinh ngay cả những người khác cũng lộ ra vẻ chần chờ.
Dù sao, trong nhận thức của bọn hắn, trong Tinh Châu tam hoàng ngũ đế, Sở
Vân là người yếu nhất. Nếu buộc phải tín ngưỡng hắn, vì cái gì không đi
tín ngưỡng những Đế Hoàng khác mạnh hơn? Mọi người bắt đầu lén lút nghị
luận, nhưng nếu là một đội quân vài ngàn người, tiếng nghị luận lập tức
trở thành âm thanh ồn ào. Thậm chí rất nhiều người bắt đầu công khai kêu gào.
- Quá thất vọng rồi, uổng phí chúng ta tín nhiệm Linh Đế.
Thì ra hắn cũng chẳng khác gì những Đế Hoàng khác, hiếu thắng bức bách
chúng ta nhận hắn làm chủ. Cướp đoạt tinh thần tự do của chúng ta!
- Rốt cục Linh Đế cũng đã lòi cái đuôi cáo ra, kỳ thực hắn cùng với những Đế Hoàng khác đều là cá mè một lứa, đều đánh chủ ý lên người chúng ta.
- Đầu nhập vào Linh Đế còn không bằng tìm đến những Đế Hoàng khác. Sở Vân xưng đế bao lâu, Du Hoàng cùng với các Đế Hoàng khác đều là tiền bối
của hắn. Coi như là Long Đế, xưng đế cùng thời với hắn, đến cùng cũng là nhân vật xưng bá Tinh Châu.
- Đúng vậy, trong lịch sử, Linh Đế
tính là cái gì? Nhiều lắm cũng chỉ là mang đi Chư Tinh Quốc cùng với Đôn Hoàng Thành, so với công tích vĩ đại của các vị Đại Đế khác, đây là
thực là hành vi trốn tránh một cách trắng trợn.
....
Đủ
loại thanh âm bất mãn, ồn ào càng lúc càng lớn. Thậm chí còn có người
dùng ngữ khí uy hiếp, cò kè mặc cả cùng Bàn Thạch. Ánh mắt Bàn Thạch
lạnh như băng, nhìn trò khôi hài trước mắt, cũng không suy nghĩ gì thêm. Hắn đã sớm dự đoán được kết quả này, thần tình lạnh nhạt, nội tâm cười
lạnh, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên thần sắc khẽ động. Đúng lúc này ấn
ký Cửu Đức Luân trên mi tâm của hắn chợt nóng rực lên, tản mát ra một
vầng sáng chín màu vô cùng rực rỡ.
Trong vầng sáng, Cửu Đức Luân phát ra thanh âm ông ông, từ trong mi tâm, xoay tròn tiến ra.