Lúc ban đầu chỉ to bằng đầu móng tay, nhưng chỉ nháy mát sau đã
bành trướng, mở rộng thành một cánh cổng ánh sáng hình tròn. So với cửa
thành Thánh thành còn to lớn hơn. Cánh cổng ánh sáng tản ra thải quang
chói mắt, tựa như ảo mộng, che chắn cảnh sắc ở sau cánh cửa. Khiến cho
người ta không thể nhìn rõ ràng, chỉ loáng thoáng thấy được phía bên kia tựa hồ là một khu rừng xanh um tươi tốt, trăm hoa khoe sắc.
Trong lúc nhất thời mọi người quên đi cả bàn cãi. Trong đám người liên tiếp
truyền ra tiếng thán phục, thế giới phía sau cánh cửa tựa như thế ngoại
đào nguyên cùng Tinh Châu tàn khốc đẫm máu hình thành nên một bức tranh
tương phản vô cùng rõ nét, khơi
dậy ham muốn hạnh phúc trong lòng con người. Thà làm thịnh thế khuyển không làm loạn thế nhân.
- Ta nguyện ý tín ngưỡng Linh Đế, thuần phục ngài, đầu nhập dưới trướng của ngài.
Một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên. Mọi người nhìn theo khuôn mặt
hiện lên vẻ kinh dị. Người phát ra thanh âm này có thể nói là địa vị vô
cùng cao, chính là đương kim trụ trì Khổ Đà Tự - Đại sư Bắc Quang Quang.
- Đại sư ngài có tu vi Vương cấp, cần gì phải quyết định vội vã như vậy?
Độc Tinh Vương biến sắc, thái độ của Bắc Quang Quang đại biểu cho toàn bộ
Khổ Đà Tự. Độc Tinh Vương vốn là muốn dựa vào nhóm cường giả Vương cấp
đàm phán điều kiện cùng Sở Vân. Nhưng hành động này của Bắc Quang Quang
khiến cho vốn liếng của hắn giảm đi rất nhiều.
- Bản nhân vô cùng kính nể Linh Đế đại nhân, chư vị không cần nhiều lời.
Sắc mặt Bắc Quang Quang đau khổ, kỳ thật hắn có nỗi khổ tâm. Cơn ác mộng
kia vẫn quanh quẩn trong trí nhớ của hắn, khiến cho hắn tuyệt đối không
dám làm trái ý Sở Vân. Cho nên là người thứ nhất đứng ra tỏ thái độ.
Bắc Quang Quang chắp hai tay trước ngực, dưới ánh mắt của mọi người, từng
bước đi về phía cánh cổng ánh sáng, thân ảnh từ từ biến mất. Sau đó là
vài trăm tinh nhuệ Khổ Đà Tự tiếp bước lần lượt tiến vào cánh cổng ánh
sáng.
- Ba năm qua, Dung Nham Bang tổn thất thảm trọng. Tinh Châu sắp xong đời. Nhiều Yển Nguyệt Thần Ma như vậy, sao có thể chống cự
nổi? Chết ở Tinh Châu còn không bằng đầu nhập dưới trướng Linh Đế, tiếp
nhận tiếp dẫn. Dựa vào hắn che trở, khôi phục lại Dung Nham Bang.
Tôn Viêm thở dài một tiếng, bước ra từ trong đám người, dẫn theo bang chúng Dung Nham Bang còn sót lại, tiến vào cánh cổng ánh sáng. Sắc mặt Độc
Tinh Vương càng thêm khó coi, Tôn Viêm cùng Bắc Quang Quang là cường giả có lực hiệu triệu rất lớn trong Vương cấp, hai người bọn họ không thể
nghi ngờ chính là tấm gương cho những người còn do dự. Tiếp theo lại có
người lục tục tiến vào cánh cổng ánh sáng, chuyện này kéo dài suốt nửa
canh giờ.
- Chúng ta cũng vào đi thôi, chẳng lẽ còn ở Tinh Châu chờ chết sao?
Dược Tinh Vương vỗ vỗ bả vai Độc Tinh Vương nói.
- Đáng giận, vậy thì tạm thời vào thôi.
Độc Tinh Vương cắn răng, vô cùng bực mình. Kế hoạch của hắn còn chưa bắt đầu đã bị bóp chết.
Hắn tâm cao khí ngạo, nương theo Tinh Châu khí vận triều dâng. Trong bốn
năm ngắn ngủi đã trở thành cường giả Vương cấp. Tự nhiên cảm thấy xưng
Đế cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn, bản thân có rất nhiều hy
vọng. Bởi vậy từ trong cốt tủy sinh ra cảm giác khinh thường Linh Đế Sở
Vân.
Nhưng hiện tại thế cục bức bách, hắn không thể không hướng Linh Đế cúi đầu.
- Một ngày nào đó, đợi đến khi ta xưng Đế, hừ...
Mang theo tâm tư khác, Độc Tinh Vương đến gần cánh cổng ánh sáng, nhưng
không tài nào bước vào được. Vầng sáng cánh cổng tản ra, đối với những
người khác không gây chút trở ngại nào. Nhưng đối với hắn mà nói lại
mang tới trở ngại cực lớn, tựa hồ trước mặt hắn là một ngọn núi vô hình. Bất kể Độc Tinh Vương làm cách nào cũng không thể tiến gần cánh cổng
quá ba mươi bước, khiến cho hắn giận tím mặt, quay sáng quát Bàn Thạch.
- Chuyện gì thế này? Ngươi có ý gì?
Trong mắt lấp lánh hàn mang.
- Điều này có gì khó hiểu? Ngươi không thành tâm, cánh cổng cự tuyệt
ngươi. Chờ đến khi ngươi chân chính thành tâm, tiến vào sẽ không gặp
phải bất cứ trở ngại gì.
Độc Tinh Vương hừ lạnh một tiếng, đôi mắt gắt gao nhìn Bàn Thạch, lớn tiếng nói.
- Ngươi có lầm hay không, ta chính là cường giả Vương cấp. Là nhân vật
sau này sẽ có thể trở thành Đại Đế. Ngươi phải biết rằng chiến lực của
một cường giả Vương cấp cường Đại Đến mức nào. Các người dám bài xích
ta? Cự tuyệt viện binh mạnh như vậy? Đã thế, Sinh Tử Cốc chúng ta sẽ
không tiến vào?
- Tốt! Vậy thì mời ngươi lui qua một bên, đừng cản đường người khác.
Độc Tinh Vương không ngờ thái độ của Bàn Thạch lại cứng rắn như vậy. Hắn
chôn chân tại chỗ, cảm thấy vừa thẹn vừa sợ. Thẹn bởi vì Bàn Thạch không hề coi trọng hắn. Thái độ có cũng được mà không có cũng chẳng sao của
Bàn Thạch khiến cho lòng tự tôn của Độc Tinh Vương bị đả kích nặng nề.
Sợ chính là nếu như cự tuyệt lần tiếp dẫn này, chỉ sợ sau đó sẽ phải đối mặt với vô số Yển Nguyệt Thần Ma, cuối cùng chỉ có con đường chết.
- Độc Tinh Vương, lời của ta ngươi còn chưa nghe rõ à? Còn đứng làm gì? Nếu không muốn đầu nhập thì xin nhường đường.
Ngữ khí Bàn Thạch.
- Tiểu bối ngươi chớ vội càn rỡ.
Độc Tinh Vương cường ngạnh, đang muốn quát tháo, đã bị Dược Tinh Vương ngăn lại.
Dược Tinh Vương không hề bị cánh cổng cự tuyệt. Hắn đi ở phía trước, vốn là
sắp tiến vào bên trong, lại thấy được tình huống ngoài ý muốn này, đành
phải quay lại, hòa hoãn tràng diện.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói lời xin lỗi. Chỉ nghe thấy phía sau lưng có người hô to.
- Ta vừa nhận được tin tức, Du Hoàng, Thư Hoàng, Nhân Hoàng cùng bốn vị Đại Đế mở ra bảy thông đạo, tiếp dẫn giáo chúng!
Toàn trường xôn xao.
Hai mắt Độc Tinh Vương lập tức tỏa sáng, hắn hét lớn một tiếng.
- Vậy thì còn chần chờ gì nữa, chẳng lẽ các ngươi thực sự muốn đầu nhập
vào Linh Đế? Đầu nhập vào hắn còn không bằng đầu nhập vào những tồn tại
mạnh hơn. Đại
ca, chúng ta đi đầu nhập vào Du Hoàng!
- Đệ đệ, ngươi...
Dược Tinh Vương muốn nói lại thôi, nhìn Độc Tinh Vương đầy hưng phấn, lại quay đầu nhìn Bàn Thạch mặt không biểu tình.
Bàn Thạch nói.
- Ta đã nói rồi, sẽ không bắt buộc các ngươi thuần phục, các ngươi đều có tự do. Lựa chọn như thế nào là chuyện của các ngươi, ta tuyệt đối không ngăn cản.
- Đại ca! Ngươi còn chần chờ cái gì! Nhanh đi thôi.
Độc Tinh Vương vung tay lên, xoay người rời đi.
Dược Tinh Vương thở dài, ôm quyền tạ lỗi với Bàn Thạch, kêu lên hổ thẹn.
Bàn Thạch lại không có để ý tới hắn, mà xoay người nhìn đám đông đang ồn ào nói.
- Một canh giờ cánh cổng sẽ đóng lại, nếu các ngươi thực tâm muốn đầu
nhập, thì nhanh chóng đi vào, thời gian không chờ con người.