Thanh âm nghị luận nhỏ dần, tận cho đến khi bóng lưng Tiêu Yến hoàn toàn, lúc này mọi người mới phản ứng.
- Thực sự là nàng.
- Một chút thương tâm cũng không có..
- Ta xem chỉ là tự làm mình kiên cường mà thôi.
- Dù sao cũng khiến cho người ta kính nể. Nếu đổi lại là ta, chỉ sợ đã trốn ở trong phòng khóc rồi.
Sở Vân cũng không khỏi âm thầm gật đầu.
- Tiêu Yến này không tệ. Khí vận nồng hậu, ý chí cũng kiên cường. Ngộ
tính không kém, chỉ một chút chỉ điểm đã có được khí thế khác. Hơn nữa
nhược điểm trong tâm hồn đã được xóa bỏ, có thể dạy bảo được. Có lẽ ta
nên bồi dưỡng nàng, lưu lại bên trong Quỷ Châu một chiêu hậu thủ.
Tiêu Yến biểu hiện càng xuất sắc, kế hoạch của Sở Vân càng thêm thuận lợi, quả thực là đôi bên cùng có lợi.
Sau đó, dưới sự chỉ điểm của Sở Vân, Tiêu Yến vung tiền như rác, trắng trợn mua bán một lần.
Nửa canh giờ sau, Tiêu Yến kéo theo một chiếc túi cực lớn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lết về phía căn phòng đơn sơ của mình.
- Tiền bối, lần này thực sự là ta trở thành kẻ nghèo rồi
Tiêu Yến thở hổn hển, nói với Tinh Quỷ Hồn Giới.
- Không sao, số lượng rượu ngươi luyện chế ra, một bộ phận ngươi sử dụng, phần còn lại đều bán hết. Dù sao, ngươi uống quá nhiều, hiện quả cũng
sẽ giảm xuống.
- Vâng, tiền bối.
Tiêu Yến nở một nụ cười.
Lần mua sắm này có thể nói là điên cuồng đến cực điểm, hôm nay bản thân
đã trở thành kẻ không xu dính tui, nhưng tồn tại của Sở Vân khiến cho
thiếu nữ cảm thấy vô cùng an toàn.
- Đợi chút, trong phòng ngươi có người!
Đúng lúc Tiêu Yến quẳng cục nợ ra, muốn đẩy cửa đi vào, Sở Vân chợt phát ra thanh âm cảnh báo.
Tiêu Yến đẩy cửa phòng, đã chứng kiến một vị thiếu niên ngọc thụ lâm phong đứng đợi sẵn ở bên trong.
Thiếu niên xoay người, trên khuôn mặt anh tuấn hiện nên một nụ cười ôn nhu.
- Yến nhi, nàng về rồi sao?
Không phải ai khác, chính là Tam công tử Đường gia Đường Vô Tâm. Tiêu Yến lập tức nhíu mày.
- Ngươi đến đây có chuyện gì?
Đường Vô Tâm thở dài, nhìn Tiêu Yến đầy thâm tình.
- Ta lo lắng cho nàng, cho nên muốn tới thăm nàng một chút, Yến nhi ta...
Tiêu Yến khoát tay ngăn hắn nói, cười lạnh.
- Miễn đi, Đường công tử. Tối nay là ngày vui của ngươi, tốt hơn là ngươi nên về bên người kia đi. Hơn nữa xin ngươi xưng hô đầy đủ họ tên của
ta, đừng gọi ta là Yến nhi, khiến cho ta nổi hết cả da gà.
Đường Vô Tâm lại để ngoài tai mấy lời này, vẫn thâm tình chân thành nói.
- Yến nhi, ta là có nỗi khổ tâm. Gia tộc gây cho ta áp lực quá lớn. Trong trái tim ta từ đầu đến cuối chỉ có mình nàng, chưa từng bao giờ tồn tại hình bóng người con gái khác. Ta không cầu nàng tha thứ, chỉ xin nàng
có thể đứng ở địa vị của ta mà ngẫm lại, cảm thông
cho ta.
Tiêu Yến lắc đầu, mở rộng cửa phòng làm ra một cái thủ thế ý bảo Đường Vô Tâm có thể đi rồi, nàng không muốn nhìn thấy hắn nữa.
- Ai…
Đường Vô Tâm rơi lệ. Lấy ra từ trong ngực ra nửa khối ngọc bội đưa cho Tiêu Yến.
- Đây là vật mà bá phụ cùng bá mẫu năm đó giao cho ta. Nói là đợi khi
chúng ta thành thân sẽ giao lại cho nàng. Cái chết của bá phụ, bá mẫu
khiến ta vô cùng thương tâm, lúc đó ta hoàn toàn không biết được chuyện
này. Thực xin lỗi, khi đó đã không ở bên cạnh
nàng. Nàng muốn oán hận ta, ta có thể thừa nhận tất cả. Nhưng xin nàng nể mặt bá phụ bá mẫu mà tha thứ cho ta. Ta cũng là bị ép buộc, ta cũng là người bị hại.
Chứng kiến nửa khối ngọc bội, thần sắc Tiêu Yến khẽ động.
Trên cổ nàng có đeo nửa khối ngọc bội còn lại, chuyện này khiến cho nàng nhớ lại phụ mẫu đã chết đi, thần sắc lạnh như băng chợt biến thành buồn bã. Đường Vô Tâm vẫn một mực chú ý đến thần sắc của Tiêu Yến, thấy nàng
tiếp nhận ngọc bội thần sắc biến hóa, sâu
trong ánh mắt lập tức
hiện lên một tia vui sướng. Hắn đang muốn mở miệng, thừa thắng truy
kích, thình lình nghe được Tiêu Yến nói.
- Ngọc bội ta nhận, ngươi có thể đi rồi.
Đường Vô Tâm kinh ngạc.
- Yến nhi nàng?
- Cút!
Đường Vô Tâm nhịn không được khóe miệng giật giật, trong mắt hiện lên một tia oán độc. Hắn thở dài một tiếng, lưu luyến ra khỏi phòng, đang muốn quay đầu nói vài lời cáo biệt ôn nhu thì...
Rầm!
Cửa phòng bị Tiêu Yến đóng sập lại, thiếu chút nữa đụng cả vào sống mũi hắn.
Hai mắt Đường Vô Tâm híp lại, trên mặt lóe lên vẻ âm tàn, ăn hết một cái cánh cửa, hắn đành quay đầu trở về.
Dù sao điển lễ đính hôn tại phủ thành chủ vẫn cần tới sự có mặt của hắn.
- Công tử, Tiêu Yến này thực quá ghê tởm! Không ngờ dám đối đãi với công tử như vậy, quả thực là đáng bị ngũ mã phanh thây.
Đi qua vài lối rẽ, một kẻ tâm phúc từ trong bóng tối hiện thân.
- Hừ, tiểu ny tử này vẫn ngạo mạn như vậy, khi còn bé đã ngạo mạn như
vậy, lớn lên rồi lại càng thêm ngạo mạn. Vốn tưởng rằng hiện tại trầm
luân, ngạo khí đã biến mất thực không ngờ vẫn còn ngạo mạn đến như vậy.
Hừ, nếu không phải là vì di sản của phụ mẫu nàng ta, ta đã sớm động thủ
thu thập nàng rồi.
Sắc mặt Đường Vô Tâm âm trầm, tức giận hừ hừ vài tiếng.
- Phụ mẫu Tiêu Yến đều là ngự yêu sư Hào Hùng cấp, đã từng là gia chủ
Tiêu gia. Chỉ là về sau bị Vương giả giết chết, tên gia hỏa tầm nhìn hạn hẹp Tiêu Tiễn này mới bò lên được tước vị gia chủ. Di sản hai người lưu lại cho Tiêu Yến tuyệt đối vô cùng phong phú, mà thứ kia chính tín vật
chỉ điểm đến địa điểm cất chứa di sản, tại sao công tử lại chủ động giao cho Tiêu Yến, chuyện này không có vấn đề gì sao?
Tâm phúc lo lắng nói.
Đường Vô Tâm khẽ lắc đầu.
- Có điều ngươi không biết, tín vật là cả một khối ngọc bội nguyên vẹn,
ta chỉ có một nửa mà thôi, một nửa còn lại nằm ở trên người Tiêu Yến.