Chí Tôn

Chương 26: Q.8 - Chương 26: Cường giả chi tâm (thượng)




Chính vì Tinh Thánh không ở trong Tinh Châu, hắn mới có thể đột phá hạn chế tam hoàng ngũ đế mà tấn chức thành cường giả Hoàng cấp. Chính vì Quỷ thánh không ở Quỷ Châu, hắn mới có thể lén lút tiến vào nơi này. Thổ nạp quỷ khí một hồi, Sở Vân liền đình chỉ. Mặc dù quỷ khí tại Phương Cốt Bảo cực kỳ mỏng manh, nhưng biên độ lớn như thế, trong một thời gian dài cũng sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết.

Sở Vân sợ nhất chính là bại lộ thân phận, đánh rn động cỏ.

Hắn cần trợ giúp Tiêu Yến trưởng thành, tiếp cận Minh Đế, sau đó một kích lập tức thành công, thu phục được Minh Đế, cứu phụ thân của mình.

Đêm đen như mực, vân vụ như bạch cốt trên bầu trời dần biến mất. Quỷ Châu tạm biệt ban đêm, chào đón ban ngày. Tuy rằng ban ngày Quỷ Châu cũng âm trầm, u ám nhưng so với ban đêm đen như mực vẫn tốt hơn nhiều.

Tiêu Yến vẫn chưa tỉnh dậy.

Nàng vẫn đang say ngủ, khuôn mặt đỏ ửng, tựa như một trái táo đỏ, vô cùng đáng yêu.

Bên trên Tinh Quỷ Hồn Giới lóe lên hào quang. Một luồng tin tức từ bản thể tại Tinh Châu truyền đến nơi này. Nội dung của tin tức này là rất nhiều đan phương. Tỷ như đan phương luyện chế Thanh Lê Tửu, Xích Huyết Tửu, Thăng Long Đăng Hoàng Tửu...

Mỗi một loại rượu Tiêu Yến uống, Sở Vân đều thu lại một lượng nhỏ vào trong Tinh Quỷ Hồn Giới. Thông qua Tinh Quỷ Hồn Giới chuyển giao lại cho bản thể ở Tinh

Châu. Bản thể có linh quang Hoàng cấp, trí tuệ thâm sâu, lại có thể vận dụng thế giới nguyên lực, lập tức có thể phân tích thành phần của những loại rượu này. Bất kể là tài liệu luyện chế, hay là trình tự cùng pháp môn, đều được phân tích ra, hơn nữa còn mở rộng hình thành vô số lý luận luyện đan sau đó đưa về Tinh Quỷ Hồn Giới.

Mỗi một châu bởi vì pháp tắc không đồng nhất, cho nên thủ pháp luyện đan, đan phương cũng không giống nhau.

Bất quá, trải qua Sở Vân vận tác, chỉ nháy mắt hắn đã trở thành một vị luyện đan sư Quỷ Châu có thâm niên.

...

- Rốt cục ngươi cũng tỉnh.

Khi Tiêu Yến chậm rãi mở hai mắt ra, chợt nghe thấy thanh âm Sở Vân trong đầu.

- Ta ngủ bao lâu rồi?

Thiếu nữ xoa xoa khóe mắt, mơ mơ màng màng hỏi thăm.

- Đã là chạng vạng tối ngày hôm sau rồi.

Sở Vân nhắc nhở.

- A..

Tiêu Yến lên tiếng.

- Không ngờ lại say lâu như vậy. Uống rượu quả nhiên là khiến cho người ta hỏng việc.

Tiếng thì thầm chợt im bặt, thiếu nữ trợn tròn mắt, toát lên hào quang xinh đẹp xưa này chưa từng có. Nàng nhảy lên gần ba thước, kinh hỷ kêu lên.

- Không ngờ tu vi của ta đã tăng tới Tuấn Kiệt cấp? Trời ạ, không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?

- Điều này có gì kỳ quái. Có ta trợ giúp, chuyện gì cũng đều có khả năng hết!

Sở Vân bên trong chiếc nhẫn nhún nhún vai.

Thiếu nữ kích động đến hốc mắt đỏ hồng, sau đó ngồi trên rừng, hai vai co rúm lại, òa khóc.

Bất đồng với dĩ vãng, đây là nước mắt của sự vui sướng. Sở Vân khống chế toàn cục, không cảm thấy chút nào bất ngờ. Nhưng đối với Tiêu Yến, đó chính là cải biến nghiêng trời lệch đất. Trước kia nàng cái gì cũng không có, tu vi so với lớp đồng niên cùng thế hệ bên trong Phương Cốt Bảo cũng đứng ở vị trí cuối cùng. Hôm nay phượng diện tu vi đã bứt phá trở thành nhân vật trung tầng bên trong đồng niên.

Trong cửu châu, phân chi đẳng cấp ngự yêu sư đều giống nhau.

Tuấn Kiệt, Kỳ Nhân, Dị Sĩ, Hào Hùng, Quân cấp, Hầu cấp, Vương cấp, Đế Cấp, Hoàng cấp, cho đến cuối cùng Thánh cấp.

Cùng tuổi với Tiêu Yến, đại bộ phận thiếu nam thiếu nữ đều chỉ là bất nhập lưu, một bộ phận có thể đạt tới Tuấn Kiệt cấp. Một bộ phận thiên tài cực nhỏ như Đường Vô Tâm mới có thể đạt tới Dị Sĩ cấp.

Sở Vân không lên tiếng, đợi cho đến khi phát tiết cảm xúc đủ rồi, mới trêu chọc nói.

- Không phải ngươi nói nước mắt đã cạn khô rồi sao? Thế nào, rượu dễ uống chứ?

- Dễ uống!

Tiêu Yến bật thốt. Tâm tình nàng vô cùng sung sướng, thậm chí lúc này còn cảm thấy thanh âm của Sở Vân có chút đáng yêu!

- Muốn uống tiếp chứ?

- Dĩ nhiên là muốn.

Tiêu Yến không khỏi liếm liếm bờ môi anh đào nhỏ nhắn, bộ dáng không khác gì tửu quỷ thèm đến chảy nước miếng.

- Bất quá...

Nàng chần chờ nói.

- Hồn tinh tệ trong tay ta đã không còn lại nhiều lắm rồi.

Hồn tinh tệ chế tạo từ hồn tinh, là đơn vị tiền tệ trong Quỷ Châu, tương đương với Địa sát thạch tệ, Thiên cương thạch tệ ở Tinh Châu.

Sở Vân cười ha hả.

- Không có vấn đề gì, chúng ta tự luyện.

Nói xong, truyền lại cho Tiêu Yến tin tức những đan phương kia. Tiêu Yến không khỏi lắc lắc đầu một lúc, lượng tin tức nàng phải tiếp nhận tương đối khổng lồ. Rất nhanh nàng đã trừng lớn hai mắt, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

- Không ngờ lại là đan phương của những loại rượu này.

- Chuyện này thì tính là gì? Ngạc nhiên sao? Bất quá chỉ là một vài loại rượu cấp thấp mà thôi, ta chỉ mất chút thời gian là đã có thể phân tích toàn bộ, không đáng để nhắc đến.

Thần sắc Tiêu Yến tràn ngập kính nể, sợ hãi than.

- Ta vẫn thắc mắc vì sao tiền bối muốn ta nhỏ rượu lên mặt chiếc chiếc nhẫn, thì ra là vì nghiên cứu. Tiền bối, ngài là một vị đại sư luyện đan sao?

- Ta có phải luyện đan sư hay không thì có quan hệ gì? Trời sắp tối rồi, ngươi còn không nhanh ra ngoài mua một ít dược liệu về luyện rượu?

- Dạ, dạ tiền bối.

Chỗ tốt rõ ràng như thế, Tiêu Yến lập tức ra khỏi phòng, chạy thẳng đến một khu chợ ở gần đó. Trên đường giăng đèn kết hoa, cách một đoạn lại treo một chiếc đèn luồng màu đỏ, bên trên đề một chữ hỷ.

- Tam công tử Đường gia cùng đại tiểu thư đính hôn rồi, hôm nay chính là ngày vui của hai người.

Hắc hắc, bình thường bình thường đều vô cùng keo kiệt, không ngờ lần này lại mở tiệc chiêu đãi toàn bộ người Phương Cốt Bảo. Hiếm khi gặp được cơ hội như vậy, tối nay chúng ta phải không say không về!

- Kỳ quái, Đường Vô Tâm kia không phải cùng Tiêu Yến đính hôn từ nhỏ rồi sao?

- Lăn, đó là chuyện của hôm qua. Tiêu Yến phế vật kia, sao có thể xứng đôi cùng tam công tử Đường Gia? Bất quá nàng cũng là người thức thời, nghe nói là nàng chủ động từ hôn.

- Không chủ động thì còn biện pháp nào, không từ thì vẫn phải từ.

Tiếng bàn tán của người đi đường không ngừng truyền vào trong tai Tiêu Yến. Tiêu Yến ẩn mình trong một góc khuất, lặng lẽ cúi đầu, âm thần cắn răng, nắm chặt tay, cắm đầu đi về phía trước.

- Cứ chờ đấy, sẽ có một ngày ta khiến cho các ngươi phải lau mắt mà nhìn.

Trong lòng nàng nghẹn một luồng uất ức.

Sở Vân quát.

- Cúi đầu cái gì, sợ bị người ta bắt gặp sao? Ngẩng đầu lên cho lão tử, hiên ngang mà đi! Ngươi phải nhớ kỹ ngươi là Tiêu Yến, ngươi là đối tác của Sở mỗ, đám người phàm tục này thì tính là cái gì?

- Sớm muộn ngươi cũng sẽ bỏ lại bọn hắn, chiếm cứ đỉnh phong, ngạo thị thương khung. Không cần cố kỵ ánh mắt của đám người này, bọn hắn không xứng để ngươi phải cố kỵ. Nhìn lại bản tâm của mình, không phải ngươi hèn mọn vì người khác xem người hèn mọn mà bởi vì ngươi tự ti.

Thân thể Tiêu Yến chấn động. Trên người Sở Vân nàng chợt minh bạch được cái gì mới gọi là cường giả chân chính.

Cường giả chi tâm, tự tôn tự tin tự cường, không vì người khác mà cảm thấy bản thân hèn mọn.

- Tiền bối, ta hiểu rồi.

Hai mắt Tiêu Yến lấp lánh hào quang, ngẩng cao đầu bước về phía trước.

Người nàng đầy mùi rượu, đầu bù tóc rối, nhưng hai hàng lông mày lại tràn ngập phong thái tự tin, không nhìn ra bất luận cảm giác suy sụp cùng thất vọng nào.

- Là Tiêu Yến!

Người đi trên đường gặp nàng, đều nhao nhao quăng đến ánh mắt kinh dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.