Thiếu nữ lập tức đáp.
- Rượu chính là yêu quái hại người, là ma
quỷ làm hỏng việc. Đám người mua say giải sầu, chỉ biết càng sầu thêm,
căn bản là không giải quyết được vấn đề. Mà đám túy quỷ say không biết
trời đất là gì chính là hạng người ta xem thường nhất. Mấu chốt nhất,
những vò rượu này quá đắt, khiến ta mất hơn phân nửa tích lũy rồi.
Tiêu Yến càng nói càng kích động, nhất là một câu cuối cùng, quả thực đúng là đau lòng vạn phần.
- Chưa gì đã loạn hết cả lên?
Sở Vân im lặng.
- Tiểu nha đầu, ngươi nghe cho rõ --- rượu chính là đan.
- Đan?
- Không sai, đan dược cửu châu không thể tính toán, nhưng nếu quy kết một cách đơn giản thì gồm ba loại. Cố thể đan, dịch thể đan, khí thể đan.
Rượu chính là khí thể đan. Ta đã xem xét qua thân thể ngươi, trước kia
người đã dùng không ít đan dược phải không?
“Ta đã xem xét qua
thân thể ngươi” - Nghe được lời này, sắc mặt Tiêu Yến đỏ lên, nhưng rất
nhanh lực chú ý của nàng đã chuyển dời qua một phương diện khác.
- Vâng, vì đẩy nhanh tiến độ tu hành, vãn bối đã phục dụng không ít đan dược. Nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng.
- Đương nhiên là không rõ ràng rồi. Sử dụng quá nhiều đan dược sẽ sinh ra kháng dược tính, dùng càng nhiều, tính kháng dược càng mạnh.
Tâm tư Tiêu Yến linh mẫn, hai mắt sáng ngời.
- Vãn bối hiểu rồi, khó trách tiền bối muốn ta uống rượu. Chính là bởi vì ta chưa từng uống rượu, bởi vậy không bị kháng dược tính. Nhưng mà cho
dù ta uống cạn rượu ở đây thì cũng không làm lên chuyện gì. Nếu chỉ uống rượu đã có thể đề thăng tu vi, như vậy tửu quỷ đã sớm biến thành cường
giả rồi.
- Đó là bởi vì trước kia ngươi không gặp được ta, ngươi cứ thử uống một ngụm trước coi.
Sở Vân thúc dục.
Tiêu Yến bán tín bán nghi cầm lấy một vò rượu.
- Thanh Lê Tửu.
Trên vò có ghi danh xưng của loại rượu cất ở bên trong. Thiếu nữ bật nắp vò
rượu, uống một hớp lên. Tuy rằng Thanh Lê Tửu nổi danh ôn hòa, nhưng đối người lần đầu uống như nàng vẫn mang lại kích thích quá lớn.
Khục khục khục...
Lập tức thiếu nữ bị sặc rượu, không ngừng ho khan. Khuôn mặt vốn trắng noãn lập tức hiện lên hai đóa hồng vân, Tiêu Yến không khỏi che cổ chỉ cảm
thấy một ngọn lửa từ yết hầu chảy xuống thiêu đốt tâm can.
Nhưng rất nhanh trong chiếc nhẫn đã truyền ra một
luồng hồn lực. Hồn lực tiến vào bên trong thân thể Tiêu Yến, bắt đầu thao
túng Thanh Lê Tửu. Cảm giác lửa đột lập tức giảm xuống, thay vào đó là
một cỗ thanh lương được hình thành, từ thực quản chảy xuống chia ra hơn
mười mười tám nhánh nhỏ, nhanh chóng lưu động bên trong thân thể Tiêu
Yến.
Tựa như được ngâm mình bên trong ôn tuyền, một cảm giác thư thái đến cực điểm sinh ra vô cùng tự nhiên.
Thoải mái khiến cho Tiêu Yến lim dim hai mắt, phát ra một tiếng ưm.
Xoát!
Khuôn mặt Tiêu Yến trở nên hồng rực. Tiếng rên vừa nãy của mình thực sự là xấu hổ muốn chết rồi!
Sở Vân nào thèm để ý, cười cạc cạc.
- Thoải mái không? Dưới sự trợ giúp của ta, những dịch thể quý giá vừa
mới quán chú vào trong cơ thể ngươi sẽ được ngươi hấp thu một trăm phầm
trăm. Nói cho ngươi biết, đám thiên tài kia hấp thu đan dược nhiều nhất
cũng chỉ được tám mươi phần trăm, còn người bình thường hấp thu được một nửa dược hiệu đã là rất không tệ rồi. Hơn nữa những dược tính lưu lại
trong thân thể, còn có thể tăng cường tính kháng dược.
Đôi mắt dễ thương của Tiêu Yến lập tức sáng ngời, nàng kích động đến toàn thân run rẩy.
- Ta hiểu rồi, tiền bối! Ta uống rượu như vậy, hiệu quả hấp thu dược hiệu không chỉ cao hơn rất nhiều lần so với người bình thường, mà ngay cả
tính kháng dược cũng có thể giám bớt.
- Hài tử dễ dạy!
Sở Vân cười ha hả.
- Vậy ngươi còn không mau uống, uống càng nhiều càng tốt. Ngươi có thể
uống được bao nhiêu, tu vi của ngươi có thể đề thăng được đến bấy nhiêu.
Tinh quang trong mắt đã sáng đến mức khiến cho người khác không dám nhìn đối diện. Trong mắt nàng vò rượu trong tay đã không phải là rượu rồi, mà là thủ đoạn đề thăng tu vi.
- Uống!
Từ một thiếu nữ không uống một giọt rượu nào, Tiêu Yến đã trở thành một tên tửu quỷ coi rượu như mạng.
Trong phòng nhỏ đơn sơ tràn ngập mùi rượu.
Vò rượu trống trơn vất lăn lóc khắp phòng, nằm đầy trên mặt đất.
Tiêu Yến nằm vật ở trên giường đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Ban đêm an bình, bóng tối im lặng, nhưng Sở Vân cũng không nghỉ ngơi.
Nếu không có thân thể tẩm bổ, hồn phách sẽ càng ngày càng yếu. Nhưng hoàn
cảnh Quỷ Châu vô cùng đặc biệt, hồn phách có thể đạt được lưới pháp tắc
chống đỡ, không chỉ có thể hiển linh, hơn nữa còn có thể thổ nạp quỷ khí trong không khí mà không ngừng phát triển. Địa phương nhân loại tụ cư,
quỷ khí rất thưa thớt, bất quá Tinh Quỷ Hồn Giới cũng không phải thứ kém chất lượng, nó có thể hấp thu quỷ khí trong phạm vi ngàn dặm, điều động để cho hồn phách ẩn náu bên trong thổ nạp.
Cho dù không thổ nạp quỷ khí, Sở Vân vẫn cảm thấy phần hồn phách tách ra từ bản thể này đang dần biến cường.
- Quỷ Châu quả nhiên là một khối phúc địa, có thể không ngừng tăng cường
thực lực hồn phách. Bởi vì không có hai phương diện thân thể cùng linh
quang chế ước, tốc độ tăng trưởng thực lực lại càng được đề thăng. Hồn
phách cường giả, kết hợp cùng với Tửu Trì Nhục Lâm có thể tạo ra đại
lượng cường giả ngự yêu sư. Quỷ thánh rốt cục là Quỷ thánh, lối tắt thực độc đáo.
Người bình thường tự nhiên không nhìn ra thâm ý của bố
cục này. Nhưng Sở Vân đã là cường giả Hoàng cấp, có thể phỏng đoán ra
một chút dụng ý của Quỷ thánh. Càng phỏng đoán, hắn lại càng cảm nhận
được sự cường đại của Thánh nhân. Loại cường đại này không phải như "Cửu châu lớn như vậy mà lại chỉ có cửu thánh" mà là "bởi vì có cửu thánh
mới có cửu châu".
Thánh nhân là phụ mẫu thiên địa, áp đảo vạn vật sinh linh. Là chúa tể chân chính một phương trong cái thế giới này.
- Ai, cũng không biết đến cùng cửu thánh đã gặp phải biến cố gì, lâu như
vậy còn chưa trở về Cửu Châu. Bất quá cũng may là như thế, nếu không sao có ngày những Đế Hoàng như chúng ta nổi danh?
Sở Vân thở dài, đồng thời cảm thấy âm thầm may mắn.