Bất quá, so sánh với chiến quả huy hoàng, những tổn thất này cũng không đáng gì.
Trận chiến này, quân Thư gia bắt được hơn 50 chiến hạm, bao gồm 2 lâu
thuyền, 11 chiến thuyền đại phúc, 7 bảo thuyền. Đồng thời bắt được hơn
2000 sĩ tốt Thủy gia, 3 tiểu tướng và 1 thượng tướng.
Mà quân
Thủy gia, trong trận chiến này mất đi 2 viên đại tướng, lưu lại hơn 6000 nghìn thi thể sĩ tốt. Còn lại hơn 1 phần 3 quân lực, hoảng sợ trốn vào
hải vực Thủy gia, co đầu rút cổ phòng thủ trên đảo.
- Cái gì?
Trong trận chiến với hạm đội Thư gia, quân bản bộ của Dương Vạn Toàn
thương vong nghiêm trọng, đã lui về phòng thủ trên đảo?
Khi quân tình truyền tới tay Cuồng Nho Tướng Quân, hầu như vị đại tướng Giang Hán Quốc này không thể tin được vào mắt mình.
Hắn đắn đo suy nghĩ cầm tín thư trong tay, không kiềm chế được toàn thân khẽ run lên:
- Dương Vạn Toàn này, nổi tiếng là người cẩn trọng tại sao lại có thể cầu viện binh của ta nhanh như vậy? Thoáng chốc binh lực đã tổn thất 1 phần 3, thật là buồn cười! Buồn cười!
Sau một hồi trầm mặc, Cuồng Nho Tướng Quân từ từ phun ra một ngụm khí bẩn:
- Đông Lưu Tướng Quân thống lĩnh một vạn binh sĩ, tới trợ giúp. Không cần giết địch, nhưng phải ngăn cản địch. Chỉ cần một giờ là ta có thể công
chiếm Thiết gia chủ đảo!
Tháng 10 năm 754 Tinh Lịch.
Trong khi trên chiến trường Thư gia thất bại, Thủy gia hung hãn chia làm 6
đường, đột kích Thiết gia. Thiết gia chống đỡ vô cùng gian khổ, cho dù
Thiết Ngao đã có nhiều biểu hiện nổi bật, nhưng vẫn không thể thay đổi
được cục diện. Giữa tháng 10, quân tiên phong của Thủy gia đã chiếm được một phần lãnh thổ Thiết gia.
Trông thấy cục diện nguy cấp như vậy, Thiết Ngao đành phải cúi đầu, hướng về phía Thư gia xin cầu viện.
Đối với việc Thiết gia cầu viện, Thư gia cũng không hề để ý tới.
Hiện nay Thủy gia quá mạnh, cho nên lấy nhược kháng cường mới là chiến lược
đúng đắn. Vì muốn bày tỏ thành ý, ngày 18 tháng 10, Thiết Ngao lấy thân
phận Thiết gia đảo chủ, đích thân bí mật tới Thư gia đảo.
Màn đêm bao phủ, bầu trời lốm đốm vài ngôi sao, lần thứ hai Thiết Ngao bước
chân lên Thư gia đảo, trong lòng hắn có rất nhiều tâm tình phức tạp.
- Thư gia thật đáng ghét! Thật quá khinh người. Đảo chủ đích thân tới, lại có thể để một người tới nghênh đón!
Thiết Ngao chỉ dẫn theo ba tùy tùng thân tín. Trong bóng đêm gió biển thổi vù vù, khi bọn chúng đặt chân lên bãi cát, chỉ trông thấy một bóng người
cách đó không xa đang đứng yên tại chỗ đợi bọn chúng.
- Bí mật bàn bạc, đương nhiên không có lễ nghi rầm rộ.
Ngữ khí của Thiết Ngao rất thản nhiên, chặn lại lời phàn làn của các tùy tùng thân tín.
Các tùy tùng đang định muốn nói gì đó, đến khi thấy rõ người kia, đột nhiên không nói được thành lời.
- Lại là ngươi.
Người nghênh đón hắn không phải ai khác mà chính là Sở Vân. Thần sắc của hắn
rất thản nhiên, không hề bận tâm, trong ánh mắt tựa hồ ẩn chứa áp lực
của cả dãy núi, bất quá chỉ nhẹ nhàng liếc qua, ba tên tùy tùng vừa nãy
còn phàn nàn tới bây giờ cũng câm như hến.
Trước kia Thiết Ngao
đã từng lĩnh quân, đánh úp thư gia đảo. Lúc đó cũng là lúc đêm khuya,
giống như ngày hôm nay. Cho nên Sở Vân dùng một từ lại, vừa nói về Thiết Ngao. Trong đó còn ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, cảm thán về số phận luôn
thay đổi.
Ngay cả hai người cũng không ngờ tới, khi bọn họ gặp lại nhau vẫn trong tình cảnh như vậy.
- Thế sự vẫn liên tục thảy đổi. Ai có thể ngờ Giang Hán Quốc lại có danh
tác như vậy? Chỉ cần suy nghĩ một chút, chiến tranh bùng nổ ắt sẽ sinh
lợi ích chiến tranh, Giang Hán Quốc làm như vậy cũng là chuyện bình
thường.
Thiết Ngao gật đầu nói với Sở Vân.
Con người dần dần sẽ trưởng thành.
Càng đau khổ, trưởng thành càng nhanh.
Đổi lại, nếu như đây là lần đầu tiên gặp mặt, hành động này của Sở Vân đã
sớm làm tổn thương lòng tự trọng của Thiết Ngao, khiến hắn giận tím mặt
là điều không cần phải bàn cãi.
Thế nhưng hiện tại, ngạo khí của
hắn đã biết mất, tính ngang ngược ngưng tụ lại. Mọi cử chỉ hành động đều rất bình tĩnh thong thả, khiến cho người ta cảm thấy rất tao nhã.
Mặc dù là hiện tại hắn chủ động cúi đầu, qua đây cầu viện nhưng cũng không
có bất cứ cảm giác nịnh bợ. Thế cục nghiêm trọng giống như bóng đêm dày
đặc, mặc kệ áp lực lớn tới mức nào, hắn vẫn đứng hiên ngang.
Đối mặt với một Thiết Ngao như vậy, trong lòng Sở Vân mơ hồ nảy sinh ý tán thưởng.
Trong thiên hạ, chẳng bao giờ có địch nhân nào là mãi mãi, chỉ có lợi ích là
mãi mãi. Huống chi, Sở Vân đã trải qua hai kiếp người, lòng dạ trống
trải tới cực điểm, đối với địch nhân cường đại có thể vứt bỏ đi tư lợi,
thưởng thức đối thủ của chính mình.
Liên hợp cùng Thiết gia, đúng là sách lược tốt đối với Thư gia. Người đầu tiên đưa ra sách lược này,
không phải ai khác mà chính là Sở Vân.
- Đi theo ta.
Sở Vân không hề nói nhiều lời, đi trước dẫn đường cho Thiết Ngao.
Đi khỏi bãi cát, liền tiến vào rừng rậm.
Ở đây mọi thứ đều tĩnh lặng, chỉ có một ít thú hoang hoạt động ban đêm,
phát ra một loại âm thanh cổ quái. Cây cối tươi tốt, cành lá lay động
trong gió, phát sinh ra âm thanh xào xạc giống như người ta nói trong
mơ.
- Đảo chủ, tình hình có điểm đáng ngờ. Thư gia thành rõ ràng
là ở ven biển, phía đông bắc. Tại sao Tiểu Bá Vương lại dẫn chúng ta tới nơi này?
- Đảo chủ, ở đây vô cùng hẻo lánh. Hãy cẩn thận một chút, dù sao trước kia chúng ta cũng từng đánh úp Thư gia đảo.
Các tùy tùng càng lúc càng căng thẳng, nhỏ giọng nói với Thiết Ngao.
- Ha ha.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Sở Vân cười rộ lên, dừng bước, chỉ ngón tay vào cây bên cạnh nói.
- Ở đây vốn là rừng rầm hoang hã, nửa năm nay được khai phá mạnh mẽ, Thiết Ngao ngươi xem thế nào?