Chí Tôn

Chương 45: Q.6 - Chương 45: Đốn ngộ, thành quả nhân đạo (hạ)




Ngô Sương chối từ. Nàng muốn một mình yên tĩnh một chút, cố gắng tiêu hóa chuyện khiến người ta vô cùng khiếp sợ này.

- Vậy ngươi cẩn thận một chút. Đúng rồi, cuối cùng Vô Song hắn am hiểu hạng mục nào nhất?

Bạn gái lo lắng liếc mắt nhìn Ngô Sương một cái, bỗng nhiên nghĩ tới điều này, bị kích động hỏi. Theo nàng thấy, Sở Vân trẻ tuổi như thế, có hạng mục am hiểu đạt

hạng nhất, đã là rất không dễ dàng.

Tiểu cô nương Ngô Sương suy nghĩ một chút, lúc này mới đáp:

- Hạng mục phong ấn.

Trong trận luận bàn hôm nay, Sở Vân ở trong trận luận bàn phong ấn, không ngờ đánh bại Mi Đao Đại Sư có quyền uy lẫy lừng trong giới phong ấn. Lúc trước, khi lần đầu tiên xác nhận, Tiểu cô nương đã đứng ở tại chỗ, kinh ngạc tới mức không nói được gì.

Bạn gái của nàng vỗ tay một cái, trong mắt liên tục phát ra những ánh sáng kỳ lạ:

- Tốt quá, có trò hay để xem rồi. Không phải Lý Nhị nhìn Vô Song không thuận mắt sao? Nếu Vô Song có thể đánh bại hắn luận bàn phong ấn, không hiểu sắc mặt Lý Nhị sẽ khó coi đến mức nào.

- Thành tích của Lý Nhị hắn thế nào?

Ngô Sương có chút hứng thú.

- Ôi, không thể không nói hắn có chút thiên phú. Trong ba hạng mục luận bàn hôm nay, hai thắng một thua...

Bạn gái nói nhỏ vừa đủ nghe.

Ngô Sương không hiểu rõ về giới phong ấn lắm. Nghe được tỉnh tỉnh mê mê, giống như Lý Nhị rất lợi hại. Cho nên nàng hỏi:

- Vậy Lý Nhị so với Mi Đao Đại Sư thì thế nào?

- Sao có thể so sánh như vậy? Mi Đao Đại Sư là người quyền uy trong giới phong ấn, mười Lý Nhị cũng không phải đối thủ của nàng.

Bạn gái cười thành tiếng.

- Lý Nhị, ngươi chết chắc rồi.

Ngô Sương thở dài, buồn thay cho Lý Nhị.

Trong luận bàn đại hội Thư viện, bởi vì phòng ngừa tiết lộ thủ pháp chế luyện, đã chọn dùng mật thất. Bởi vậy không hấp dẫn người xem. Thường thường chỉ tới mấy trận cuối cùng, mới có thể thu hút sự chú ý của mọi người.

Hơn nữa, đây mới là vòng thứ nhất. Bởi vậy tuy rằng biểu hiện của Sở Vân rất tốt, vẫn chưa khiến mọi người chú ý.

Sau khi từ biệt Ngô Sương, mặc dù thể xác và tinh thần Sở Vân mỏi mệt, nhưng vẫn kiên trì, đi dạo khu đông.

Hiện giờ đã là ngày thứ tư của đại hội Thư viện, trên đường đông, dòng người như nước, ít nhất gấp ba lần ngày đầu tiên. Lại nhiều một chút, vậy thì chân chấn là người sát người rồi.

Vốn còn có một hai cửa hàng bỏ trống, hiện nay cũng đã có người. Toàn bộ cửa hàng khu đông, đều đã được thuê hết.

- Đi đi đi, muốn bày hàng ở vỉa hè, đến chỗ khác làm. Đừng chắn ở trước cửa hàng của ta, ngăn cản việc buôn bán của chúng ta.

Sở Vân đi trên đường, thấy không ít chủ cửa hàng hoặc là tiểu nhị, đã bắt đầu đuổi người.

Có rất nhiều quầy hàng vỉa hè nhỏ, hàng đặt quá dày đặc, có thậm chí vây kín trước mặt cửa hàng.

Đương nhiên cũng có một vài chủ quán không tốt, không chỉ đuổi những người bán ở vỉa hè ngay trước cửa hàng, còn muốn đuổi cả hai bên. Chủ quán cũng không muốn giao thông bị ảnh hưởng, nên đều đuổi cả.

Kiếp trước, Sở Vân cũng có không ít lần bị chủ cửa hàng đuổi đi như vậy. Có vài chủ quán có chút cường thế, thậm chí động thủ đánh người.

"Kiếp trước thật sự là tràn ngập bất đắc dĩ và chua xót. Tuy rằng kiếp này huy hoàng, nhưng chỉ như miếng băng mỏng, không thể quá lười biếng. Ngày xưa Khổ Đà Vương có câu danh ngôn: ‘chúng sinh đều khổ’. Lời nói này đích thực là không sai."

Trong lúc nhất thời, trong lòng Sở Vân chấn động. Một cảm giác bỗng bao trùm lấy hắn, xung quanh đều trở nên mơ hồ. Chỉ có hắn, càng ngày càng chân thật.

m thanh vốn đang ồn ào náo nhiệt, đều lặng lẽ biến mất. Thế giới càng u ám, cuối cùng chỉ còn lại không gian có mờ mịt tối đen, chỉ có một mình Sở Vân.

Trong bóng đen, toàn thân hắn tản ra linh quang mầu trắng ngà, càng chạy càng xa, mỗi một bước đều kiên định ổn trọng. Phía sau hắn, lưu lại một đường rõ ràng, những dấu chân phát ra ánh sáng trắng ngà.

Những dấu chân lại dần dần liên kết lại, hình thành một cái thông đạo ánh sáng.

“Đây là nhân đạo!”

Sở Vân quay đầu nhìn lại, thấy đường ánh sáng này, bỗng dưng bừng tỉnh.

Chỉ một thoáng, hắn lại nhớ tới thế giới hiện thực.

Vẫn là khu đông, mọi người xung quanh vẫn qua lại liên tục. Bất tri bất giác, Sở Vân đã đi tới đường phía đông.

“Tốt! Ngộ đạo vừa rồi khiến ta tiến tới một bước rất xa trên đường nhân đạo. Chúng sinh đều khổ. Mặc kệ cả đời là người thế nào, đều tràn ngập chua xót. Nhưng chua sót này về sau lại ngọt lành, thành công, nhàn nhã có vẻ động lòng người như thế. Cả đời thiếu sự chua xót, cũng không phải là đầy đủ. Nhân đạo, trong khổ có ngọt, trong ngọt có khổ, ý tứ hàm xúc không tầm thường.”

Trong lòng Sở Vân cảm thấy vô cùng vui sướng. Tuy rằng Ngự yêu sư dựa vào ngoại vật, nhưng càng đến hậu kỳ, Ngự yêu sư lại càng không thể bỏ qua cảnh giới của bản thân mình.

Quân Cấp tấn chức Hầu cấp, cần tìm một con đường. Loại đường này, chính là dung hợp thể nghiệm và cảnh giới cả đời.

Hầu cấp tấn chức Vương cấp, cần tìm được con đường thực sự thích hợp với mình.

Tấn chức Vương cấp đỉnh phong, cần hoàn thiện con đường của mình tới đại thành, ngưng kết thành sợi tơ đạo lý, có tư cách dung nhập lưới pháp luật Tinh Châu.

Chiến lực của Sở Vân, chỉ có thể xem như Hầu cấp sơ giai. Nhưng ở lĩnh ngộ nhân đạo, cũng đột nhiên tăng mạnh, đã tấn chức đến Hầu cấp trung đoạn. Hiện nay với ngộ đạo lần này, thu hoạch rất lớn, lập tức khiến cảnh giới của Sở Vân tăng lên tới Hầu cấp cao giai.

Lúc này, hắn lại nhìn linh quang của mình, đã thấy xảy ra một vài biến hóa.

Giữa Linh quang, Đại Kiếm Bộc đại biểu đạo pháp thần thông. Thác nước huyền ảo, Kim Sơn Ngân Hải đại biểu Huyễn Tiên Mộng Cảnh, hoa bay đầy trời, tiên nữ bay trên trời.

Cùng với hình ảnh đủ loại yêu vật tương ứng Thiên Hồ, Túy Tuyết Đao, lấy quan hệ bản thân phong phú, bài bố từ trong ra ngoài.

Nhưng ở trung tâm linh quang, đã bị một đoàn khí tức nhàn nhạt chiếm lấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.