Chí Tôn

Chương 46: Q.6 - Chương 46: Giới luyện binh muốn chấn động rồi (thượng)






Khí tức này, vô cùng phức tạp, đã có khổ cay chua ngọt, lại trào dâng cảm giác uể oải, mất mát và đắc ý. Thực sự một lời không thể biểu đạt được, thưởng thức bất tận.

Đây là nhân đạo, thành quả ngưng kết lĩnh ngộ đến bây giờ. Không hổ danh là đạo thích hợp nhất với Sở Vân. Hầu như mới chỉ bắt đầu ngưng tụ thành hình thức, cũng đã chiếm lấy vị trí trung ương trong linh quang. Ngay cả Tiên Thiên Túy Tuyết Đao cường thế, cũng đành phải nhường vị trí.

Sau khi có thu hoạch bất ngờ này, Sở Vân không tiếp tục đi dạo phố, mà trở về nơi ở, ngã đầu liền ngủ, an tâm tu dưỡng.

Ngộ đạo lớn này, khiến lực lượng linh quang của hắn đã bị hao hết, lâm vào trạng thái ảm đạm tới mức thấp nhất.

Một đêm không xảy ra chuyện gì.

Tới bình minh ngày hôm sau, Sở Vân mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, duỗi lưng một cái, cảm giác hoàn toàn sảng khoái, trong lòng như được làm sạch, loại bỏ bụi bặm.

Dường như cả người đều rực rỡ hẳn lên.

Trải qua một đêm ngủ sâu giấc, linh quang của hắn lại khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.

Nhưng ngay sau đó, thân hình Sở Vân chấn động, cảm thấy không ổn:

- Không, không tốt! bây giờ là lúc nào? Chắc luận bàn đã sớm bắt đầu rồi?

Hắn vội vàng từ trên giường bò dậy, tiến về hướng khu nam.

Ngụy Lục Huy đại sư rất tức giận!

Hắn là luyện binh đại sư, lại là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới luyện binh. Hầu như mỗi một lần diễn ra đại hội Thư viện, hắn đều tham gia, cùng luận bàn với cao thủ khắp nơi.

Hắn có tài nghệ cao siêu, từng đi du lịch ở các quốc gia Mông Nguyên quốc, Giang Hán quốc, Phượng Tiên quốc. Đến mỗi nơi đều được quốc chủ nhiệt tình tiếp đón, cũng chân thành mời hắn ra làm quan.

Không chỉ có như thế, thân phận của hắn cũng rất lớn, trình độ chuyên môn rất cao thâm. Ngay cả Phong Bá Nhạc thấy hắn, cũng phải kính trọng gọi một tiếng tiền bối.

Hắn không ngờ được, mình lại gặp phải tình huống này.

Không ngờ hắn bị người ta cho leo cây!

Khổ sở đợi nửa canh giờ, nhưng đối thủ của hắn vẫn không thấy bóng dáng. Sau khi tìm hiểu một chút thông tin về đối thủ qua nhân viên Thư viện, hắn càng thêm tức giận.

- Tên “Vô Song” này rõ ràng là tên giả. Tiểu bối, lại dám đến muộn trong đại hội Thư viện.

Hắn đối xử với một lão tiền bối như vậy, một chút tôn sư trọng đạo cũng không có! Hiện tại người trẻ tuổi, thật sự là người sau không bằng người trước. Nếu hắn đến đây, ta nhất định phải dạy dỗ hắn cho tốt mới được.

Cuối cùng, Sở Vân khoan thai tới muộn.

Ngụy Lục Huy đại sư hít sâu mấy hơi, ổn định cảm xúc, hắn trầm giọng nói:

- Tiểu bối, nếu ngươi không đến, lão phu còn tưởng rằng ngươi sợ không dám tới đánh.

Sở Vân nhìn hắn một cái, gật đầu nói:

- Rất xin lỗi, ngày hôm qua quá mệt mỏi, vừa mới ngủ dậy. Chúng ta bắt đầu đi.

- Ách, vừa mới ngủ dậy?

Ngụy Lục Huy đại sư không nhịn được hai mắt mở trừng trừng, dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn về phía Sở Vân.

Hắn vốn nghĩ Sở Vân, bởi vì lý do quan trọng hơn mới đến muộn, đang chờ đợi hắn nhận lỗi. Nhưng thật không ngờ, chờ tới lúc này lại nhận được lời nói như vậy.

“Vừa mới tỉnh ngủ... Nói đường hoàng cỡ nào, nói tùy ý tới cỡ nào chứ.”

Ngay cả nhân viên Thư viện chủ trì luận bàn lần này đứng ở bên cạnh, cũng cảm thấy chấn động mãnh liệt. Dường như tuyển thủ Vô Song này không biết Ngụy Lục Huy đại sư.

- Mau bắt đầu thôi! Tiết kiệm thời gian.

Sở Vân kêu lên, lòng hắn nóng như lửa đốt, thật sự là phải chạy theo thời gian.

Mí mắt Ngụy Lục Huy đại sư động đậy. Tiết kiệm thời gian. Ngươi thật sự dám nói như vậy sao! Là ai khiến đại sư như ta, không công chờ đợi nửa canh giờ?

Nếu không phải ngại thể diện của Thư viện, Ngụy Lục Huy đại sư đã muốn giáo huấn Sở Vân một trận.

- Vị này là Ngụy Lục Huy đại sư, là nhân vật cấp Thái Sơn Bắc Đấu của luyện binh giới chúng ta.

Nhân viên Thư viện nhỏ giọng nhắc nhở Sở Vân.

Ngụy Lục Huy đại sư nghe thấy, không tự giác ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.

- À, thì ra là như vậy à. Xin chào xin chào, có thể bắt đầu được chưa?

Sở Vân quan sát hắn một chút, giọng điệu rất lo lắng.

- Nhanh bắt đầu đi, ta còn phải chạy theo thời gian đây.

- Ngươi!

Nhân viên Thư viện giật mình trừng mắt nhìn Sở Vân, hắn bị điên sao? Biết rõ là Ngụy Lục Huy đại sư, thái độ còn tùy ý như thế?

- Tốt lắm, tốt lắm.

Trên trán Ngụy Lục Huy đại sư nổi đầy gân xanh, miệng thở hổn hển.

- Người trẻ tuổi kia, ngươi là lưu phái gì? Sư phó của ngươi là ai, nói không chừng lão phu còn biết sư phó của ngươi.

Hắn rất muốn giáo huấn thiếu niên trước mắt này một chút, nhưng lại ngại thân phận. Vì thế liền hỏi sư phụ Sở Vân, quyết định về sau tìm sư phó của hắn để hỏi tội.

- Hả?

Sở Vân khó hiểu liếc mắt nhìn Ngụy Lục Huy đại sư một cái, nghĩ thầm sao lão nhân này có chuyện gì xảy ra, còn muốn kết giao tình với ta? Tuy nhiên ta làm sao có sư thừa, thậm chí ngay cả lưu phái trong luyện binh giới là cái gì, ta cũng không biết.

- Luyện binh a, ta tự mình tìm hiểu. Về phần lưu phái gì...

Sở Vân do dự một chút, âm thầm hỏi Phi Dương Tiên Tử.

Trong Cực Nhạc Tiên Phi, có năm sáu vị luyện binh đại sư. Trong đó Phi Dương Tiên Tử lại là nhân tài kiệt xuất. Hôm nay đến phiên nàng ra tay, gian dối vì Sở Vân.

Phi Dương Tiên Tử nói:

- Lưu phái ta chính là Phi Dương lưu phái, giỏi về lợi dụng đạo pháp hỏa hệ tiến hành luyện binh. Chế luyện ra yêu binh, khác với lưu phái khác, trọng lượng càng nhẹ, mặt ngoài của yêu binh thường thường sẽ phát ra một tầng ánh sáng lấp lánh.

- Lưu phái của ta chính là Phi Dương lưu phái.

Sở Vân chắp tay hướng về Ngụy Lục Huy đại sư nói.

- Phi Dương lưu phái?

Cả Ngụy Lục Huy đại sư và nhân viên Thư viện, đều có vẻ thực sự giật mình.

Nhân viên Thư viện nghi hoặc hỏi:

- Năm đó Phi Dương tông không phải bị Đường Cẩm Quốc chủ dấy binh tiêu diệt. Phi Dương lưu phái vì vậy đã chôn vùi trong dòng chảy lịch sử rồi sao? Vì sao truyền thừa luyện binh của Vô Song tuyển thủ ngươi lại là Phi Dương lưu phái?

- Có việc này sao?

Trong lòng Sở Vân hơi kinh ngạc, nhưng việc đã đến nước này hắn đành phải kiên trì nói:

- Ta tự mình mò mẫm ra, hiệu quả rất giống với Phi Dương lưu phái.

Ngụy Lục Huy đại sư lập tức cười khẽ một tiếng, lấy giọng điệu chỉ điểm nói:

- Tiểu tử kia, giọng điệu ngươi rất lớn vậy. Hiệu quả luyện binh của Phi Dương lưu phái, không chỉ có đơn giản như mặt ngoài. Quan trọng hơn chính là yêu binh hỏa hệ có tác dụng tăng phúc rất lớn. Sau khi Phi Dương lưu phái biến mất, rất nhiều luyện binh đại sư bao gồm cả ta, đều bỏ rất nhiều thời gian tiến hành nghiên cứu, muốn tái hiện lại luyện binh pháp Phi Dương lưu phái, kết quả không hề đoạt được. Về sau, ngươi không nên nói lung tung như vậy.

- Nói lung tung?

Sở Vân liếc mắt nhìn Ngụy Lục Huy đại sư một cái, lắc đầu mỉm cười, sau đó quay sang nhân viên Thư viện lại thúc giục nói.

- Nhanh bắt đầu đi.

Ngay lập tức, Ngụy Lục Huy đại sư tức giận đến râu tóc đều lệch. Đây là biểu tình gì chứ!?

Rõ ràng tiểu tử này khinh thường ta, bộ dạng giống như không thèm tranh luận với ta!

Hắn rất muốn giáo huấn Sở Vân một chút, nhưng ngại thân phận, không muốn mang tiếng lấy lớn hiếp nhỏ. Vì thế lấy lui làm tiến, nghĩ phải giáo huấn sư phụ Sở Vân một chút.

Nhưng Sở Vân khăng khăng nói tự tìm hiểu!

- Rất giỏi, rất giỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.