Sở Vân cười lạnh, vỗ vỗ tiên nang bên hông. Một đầu Phi Thiên Ngô Công hình thể không thua gì Thương Lam Hải Long, kim giáp sáng chói, ầm ầm đăng tràng.
- A!
Tiếng cười to của Thiết Ngao lập tức im bặt. Sở Vân lấy thêm ra Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi. Trong đó, Long Tinh Quả của Vạn Tu Tham Long liên tục nháy động, bắn ra Trường Sinh Huyền Quang, lập tức không chế được thương thế của Thương Lam Hải Long, ngăn cản vết thương cũ tái phát.
- Gì? Long Tinh này?
Thiết Ngao thấy khỏa Long Tinh Quả này, cảm thấy nó cực kỳ quen mắt, kinh hô.
- Nói đến khỏa Long Tinh này thì phải cảm tạ Thiết Ngao Thiếu đảo chủ ngươi rồi!
Sở Vân, vung vẩy cành hoa ở trong tay.
- Ngươi!!
Thiết Ngao thiếu chút nữa tức đến nổ phổi. Tư vị lúc này đã khiến hắn khó có thể chịu được rồi, giờ lại thêm cả chuyện nữ tử hắn ái mộ, đưa lễ vật mình dâng tặng, tặng lại cho một tên nam nhân khác. Loại chuyện như thế này hắn sao có thể chịu đựng nổi?
- Nói! Ngươi cùng nàng đến tột cùng là có quan hệ gì?!
Thiết Ngao phát ra tiếng gào thét phẫn nộ đến cực điểm.
Sở Vân cười ha hả, đáp:
- Ngươi đoán thử xem!
Thiết Ngao hận không thể đem bản mặt của Sở Vân dẫm thành thịt nát, nhưng cuối cùng hắn vẫn ngạnh sanh nuốt trôi khẩu ác khí này, tiếp tục đào tẩu. Sở Vân biến sắc, hắn khích tướng Thiết Ngao, không ngờ đối phương lại không rơi vào bẫy. Nhân vật thiên tài này, có lẽ sau nhiều lần vấp ngã đã trưởng thành hơn một chút. Cho tới bây giờ Thiết Ngao chưa từng bị đả kích như thế, nhưng cũng chính bởi vì như vậy, mà tâm tính
bắt đầu trở nên thành thục.
- Nếu giết được hắn, Trữ Thiên Vương cũng đã chết. Chư Tinh Quần Đảo này, còn ai có thể ngăn cản Thư gia chúng ta?
Sở Vân kiên nhẫn, không ngừng truy kích.
Thiết Ngao bất đắc dĩ, nhịn đau bỏ ra một cái giá lớn, ném Thiết Tuyến Long Du Thương ra. Long Du Thương không biết đã lĩnh ngộ đạo pháp gì không ngờ lại hóa
thành một đầu Thiết Tuyến Kim Long, cản đường Sở Vân. Sở Vân khống chế Bách Túc Kim Ngô, tả xung hữu đột nhưng không tài nào vượt qua. Lúc này đành thở dài một tiếng, bỏ qua ý định truy sát Thiết Ngao. Vận dụng Băng Phách Thần Quang, phong bế Thiết Tuyến Long Du Thương trong một khối băng.
- Không thể tưởng tượng được! Không ngờ Thiết gia lại ra tay với Thư gia đảo chúng ta. Nếu như không có năm đầu Linh Yêu, chỉ sợ là lần này lành ít dữ nhiều rồi!
Sau khi tìm kiếm một hồi, nhưng không phát hiện ra bóng dáng của Thiết Ngao, Thư Thiên Hào đứng ở trên đầu rồng, thở dài một tiếng, vô cùng ưu sầu. Nơi này đã là biên giới tiếp giáp với lãnh địa của Thư gia, mặc dù có trong tay Bách Túc Ngô Công của Trữ Phàm Trần, nhưng nó cũng chỉ là đẳng cấp Đại Yêu. Chiến lực duy nhất cấp Linh Yêu là Thương Lam Hải Long lại thụ thương nghiêm trọng, may mà có Trường Sinh Huyền Quang áp chế thương thế, đương nhiên là không thể tái chiến. Phụ tử hai người đành buông tha cho việc đuổi giết Thiết Ngao.
- Phụ thân không cần lo lắng, binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn!
Sở Vân nghe thấy Thư Thiên Hào thở dài, lập tức cao giọng cười, an ủi.
Thần sắc Thư Thiên Hào chấn động:
- Không sai! Lần này Thiết gia tổn thất thảm trọng, trong một thời gian ngắn sẽ phải chấn áp lại cục diện, không thể phân tâm ra tay xuất thủ đối phó với chúng ta. Mà cho dù bọn chúng có đến thì cũng sẽ có đại đao tiếp đón, phụ tử chúng ta liên thủ, còn gì phải sợ
nữa?
Nói đến đây, hắn cười ha hả, hào khí nổi lên, chiến ý sục sôi. Hai mắt Sở Vân sáng ngời, đây mới chính là phong thái của Chư Tinh Mãnh Hổ!
Hai cha con khải hoàn trở về, lập tức dẫn phát toàn bộ Thư gia đảo hoan hỷ.
Chưa nói tới Thư Thiên Hào, một trận chiến này, uy vọng của Sở Vân cũng đạt đến đỉnh điểm. Vô số đảo dân đều nhớ rõ câu nói của Hỏa diễm cự nhân đứng trên đỉnh núi.
Phạm quê hương ta, chính là muốn chết!
- Lời này tuy rằng thô thiển, nhưng lại khí thế vô cùng! Biểu hiện được tấm lòng của tất cả người dân!
- Đảo chủ, đánh! Thiết gia lại dám đánh lén chúng ta, hành vi vừa khốn nạn vừa hèn hạ như thế, chúng ta phải báo thù!
- Chiến tranh! Chúng ta muốn chiến tranh! Nợ máu trả bằng máu, chỉ có dùng máu của địch nhân mới có thể giải được mối hận ở trong lòng này!
Quần chúng kích động, vô số già, trẻ, lớn, bé... Gào thét, chiến ý bộc phát giống như ngọn lửa, thiêu đốt ngập trời.
Hành vi đánh lén của Thiết gia bắt đầu một cuộc chiến không báo trước, khiến cho bọn họ vừa thống hận, vừa khinh thường. Chính thức đã chọc giận đảo dân Thư gia Đảo.
Ta không đánh ngươi đã là tốt lắm rồi. Không ngờ ngươi lại dám đánh lén ta!
Không cần biết ngươi là Thiết gia chó má gì, quản ngươi cường đại như thế nào.
Đám chó má, các ngươi không chết, ta chết!
…
Ngay trong đêm Thiết Ngao kỳ tập Thư gia Đảo thất bại đào vong, Thư Thiên Hào khẩn cấp triệu tập văn thần võ tướng, tiến hành thương nghị.
- Quân tâm có thể dùng.....
Thư Thiên Hào nghĩ lại một màn khi bản thân vừa quay trở lại đảo, cảm thán than thở.
- Không ngờ Thiết gia dám tập kích Thư gia Đảo, xem ra sự quật khởi của chúng ta, đã khiến cho bọn chúng kiêng kỵ rồi. Nếu Thiết gia lại cùng Thư gia Đảo chúng ta khai chiến, tình hình không quá lạc quan..!
Du Nha đại sư có chút lo lắng nói.
- Điểm này ngược lại không cần quá lo lắng. Thiết gia đã ở ngôi vị bá chủ quá lâu. Quân sĩ đã biến thành lười nhác, tướng lĩnh thì kiêu ngạo, thời gian trôi qua đã hoàn toàn không để bất cứ thế lực vào trong mắt nữa. Trận kỳ tập đêm nay chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Một trận chiến này, chúng ta trảm hơn mười tướng, một đại tướng, hai thượng tướng, bảy thiếu tướng. Tổn thất thảm trọng, nghe mà rợn cả người. Quả thực đã khiến hắn hao tổn một nửa võ tướng của Thiết gia, nội bộ bọn chúng chắc chắn sẽ phân rã. Huống hồ cây cao đón gió, thế lực quanh đó cũng sẽ không ngồi nhìn cơ hội tốt bực này trôi qua.
Sở Vân nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:
- Cho nên Thiết gia tạm thời không cần lo lắng, mấu chốt vẫn là nhanh chóng đánh bại Viêm Gia, chiếm lĩnh Viêm Gia đảo. Nếu để kéo dài, Thiết gia ổn định xong tình hình nhất định sẽ ra tay đối phó với chúng ta!
Lời nói này nghe rất có lý, Du Nha nghe xong, lập tức cũng cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
- Hừ! Thiết gia đến thì đánh Thiết gia, Viêm Gia đến thì chém Viêm Gia! Sợ cái rắm gì!
Thanh âm của Vũ Đại Đầu vừa buồn bực vừa khó chịu, Thiết gia hèn hạ kỳ tập, khiến cho hắn vô cùng phẫn nộ. Đồng thời quân ta đại thắng, cũng đã dẫn phát ra khí tức bưu hãn của hắn. Giống như là lời vừa lúc nãy của Thư Thiên Hào, đích thực là "Quân tâm có thể dùng". Thư Thiên Hào liếc nhìn Vũ Đại Đầu chiến ý dào dạt, chỉ âm thầm lắc đầu.