Chỉ chớp mắt, địa vị song phương đã triệt để đảo ngược.
Nàng cảm thấy một sự vui mừng phát ra tự đáy lòng, còn có cả nghi hoặc.
- Vị Sở tiền bối này đến tồn cùng là tồn tại cấp độ nào? Thực là lợi lại, thực lợi lại, ngay cả Kiếp Yêu cũng kính sợ hắn. Quá sâu không thể
lường rồi!
Ngự yêu tấn chức Đại Đế có thể khống chế Kiếp Yêu tu
vi nghìn vạn năm trở lên. Một đầu Kiếp Yêu nhỏ bé tu vi ngay cả mười ức
năm còn chưa tới, đối mắt với cường giả Hoàng cấp như Sở Vân, núi cao
còn núi cao hơn, uy phong của nó lập tức mất sạch không còn sót lại chút gì.
- Đúng rồi, đúng rồi, ngài nhất định là người hữu duyên kia! Ta chờ ngài đã mấy nghìn năm rồi, thỉnh cầu ngài thu nhận lấy ta, nhất
định phải thu nhận ta!
- Cái gì mà người hữu duyên, chẳng lẽ đầu Vĩnh Trụ Bí Tương Quái bị dọa sợ đến phát điên, hồ ngôn loạn ngữ?
Vĩnh Trụ Bí Tương Quái nói.
- Người hữu duyên, ta đợi ngài đã rất lâu rồi, thiết tưởng qua vô số
tràng diện, nhưng chưa bao giờ ngờ tới sẽ có tình huống này, không phải
ta nói hươu nói vượn, ngài xem vật thứ tư thì sẽ hiểu. Ta thay lão chủ
nhân bảo quản mấy nghìn năm, sau khi ngài nhìn thấy sẽ minh bạch hết
thảy.
Phụ mẫu Tiêu Yến chỉ để lại ba kiện di vật.
Kiện đồ
vật thứ tư, là tổ tiên Tiêu gia đã lưu lại rất lâu trước đó, được lưu
giữ trong cơ thể Vĩnh Trụ Bí Tương Quái. Sở Vân vận dụng hồn lực, tràn
đầy nghi hoặc mang kiện đồ vật thứ tư vào bên trong Tinh Quỷ Hồn Giới.
Bảo quang tán đi, bên trong là một ngọc giản trắng noãn. Bản thể Sở Vân
thông qua Tinh Quỷ Hồn Giới chứng kiến kiện ngọc giản này, không khỏi
càng thêm nghi hoặc. Ngọc giản này thực không hề đơn giản,
không
nói đến tài liệu chế tạo là đẳng cấp tiên thiên, thủ chế luyện pháp cũng xảo diệu vô cùng, khiến cho Sở Vân mờ rộng tầm mắt. Tu vi của ngọc giản ước chừng hơn mười ức năm, lần đầu tiên Sở Vân gặp phải một yêu binh
ngọc giản tu vi cao như thế.
Loại yêu binh ngọc giản này chỉ có
thể ghi lại tin tức. Không ngờ vận dụng một ngọc giản tu vi mười ức năm
ghi lại tin tức, có thể tưởng tượng được tin tức bên trong trân quý đến
mức nào. Sở Vân vận dụng tâm thần tiến vào bên trong ngọc giản, lại phát hiện ra
nội dung bên trong ngọc giản gần như là một quyển nhật ký.
- Cố ý tự sát, từ Man Châu tiến vào Quỷ Châu, mai danh ẩn tính vài nghìn
năm. Không thể tưởng tượng được vẫn bị Cổ Thánh phát hiện...
-
... Ta tuyệt đối không thể để cho âm mưu Cổ Thánh có thể thực hiện được, nhưng lực lượng của ta đã càng ngày càng yếu. Ta cần phải tìm ra biện
pháp khôi phục thực lực...
- ... Ta trầm tư suy nghĩ rốt cục cũng nghĩ ra được một biện pháp. Có lẽ thực lực của ta không thể khôi phục
đến Thánh cấp nhưng ta có thể bằng vào thủ pháp luyện binh đề thăng thân thể lên tới trình độ của Thánh cấp.
- ... Xem ra Cổ Thánh đã
phát hiện ra tung tích của ta, Quỷ Châu đã không còn là nơi an toàn nữa, có lẽ Tinh Châu là một lựa chọn không tệ...
Lật qua lật lại nội
dung trong ngọc giản vài lần, Sở Vân lâm vào khiếp sợ cực độ. Chủ nhân
của ngọc giản này, không ngờ lại là một trong chính thánh, Binh Thánh!
Phản ứng đầu tiên của Sở Vân chính là.
- Không có khả năng!
Bởi vì dựa theo nội dung bên trong ngọc giản này mà nói. Rất lâu trước kia
Binh Thánh chân chính đã đi qua Hải Nhãn Thâm Uyên, tại đó chạm mặt Cổ
Thánh, hơn nữa còn bị Cổ Thánh ám toán. Binh Thánh rơi vào ám toán, kết
cục rất thảm, ngay cả đại bản doanh Binh Châu cũng bị Cổ Thánh cướp
đoạt, tu vi bản thân cũng bị Cổ Thánh dùng thủ đoạn từ Thánh cấp hạ
xuống Hoàng cấp. Nhưng mặc dù Binh Thánh bị ám toán, nhưng cuối cùng hắn vẫn là một vị Thánh nhân. Hắn trốn thoát khỏi tử cục, không ngừng qua
lại giữa tám châu, trốn thánh sự truy sát của Cổ Thánh.
Trong
ngọc giản ghi lại rất nhiều tràng diện nguy hiểm đến cực điểm. Tuy rằng
Binh Thánh có thể trốn thoát nhiều lần, nhưng cái giá phải trả cũng rất
lớn. Hắn bị Cổ Thánh không ngừng chèn ép, thương thế càng ngày càng
nghiêm trọng, dưới tình huống bất đắc dĩ, đành phải dựa vào thủ đoạn tự
sát, thí xe giữ tướng, dùng hồn phách lặng lẽ tiến vào Quỷ Châu. Hắn
cũng không biết rõ mình có phải là Thánh nhân duy nhất ngộ hại hay
không, đồng thời cũng không tin những Thánh nhân khác. Dù sao Thánh hồn
rơi vào trong tay Thánh nhân khác cũng sẽ bị ép kiệt giá trị.
Bởi vậy hắn không lựa chọn cầu viện, tiến vào Quỷ Châu phát triển thuận
theo thời đại. Dùng danh tiếng Tiêu gia tổ kiến lại Tiêu gia. Hơn nữa tu vi cũng đã khôi phục đến một mức độ nhất định, hơn nữa dưới thời cơ nào đó, cùng một đầu Vĩnh Trụ Bí Tương Quái đạt
thành khế ước.
- Điều đó không có khả năng, nếu chiếu theo nội dung ngọc giản này, Binh
Thánh chân chính đã sớm bị hại, mà Binh Thánh giả vẫn đang lừa gạt tám
thánh, vẫn ngụy trang cho đến tận bây giờ?
Nội tâm Sở Vân tràn ngập khiếp sợ cùng nghi hoặc!
Nhưng đối mặt với nội dung không hợp thói thường này, bên trong cõi u minh
lại có một loại trực giác nói cho hắn biết, toàn bộ những tin tức bên
trong ngọc giản đều là chân tướng!
- Đến cùng ta nên tin ai?
Trực giác của người bình thường, đại đa số thời điểm đều không khác tin cậy, cũng không thể coi như là căn cứ để hành sự. Nhưng đối với ngự yêu sư
mà nói, trực giác chính là một loại thể hiện của trí tuệ. Khi trí tuệ
đạt tới một cảnh giới cao thâm nào đó, không cần phân tích, suy nghĩ đã
có thể trực tiếp vạch ra chân tướng, đáp án. Đó chính là trực giác. Có
một ít thiên tài ngự yêu sư thiên phú dị bẩm ví dụ như Nhị Lang Thiên
Quân, thời điểm tại Vương cấp đã có trí tuệ như vậy, bởi vậy được gọi là Trực Giác Vương.
Sở Vân đến Hoàng cấp lại càng thêm khủng khiếp.
Trực giác Hoàng cấp, so với trực giác Vương cấp còn đáng tin cậy gấp trăm lần. Nhưng vấn đề lại nảy sinh.
Nếu như nói đây quả thực là của Binh Thánh, nếu dựa theo thủ đoạn của Thánh nhân, ảnh hưởng đến trực giác của Hoàng cấp cũng không phải là không có khả năng. Phần ngọc giản này này có phải là chân tướng hay không, nếu
quả thực là do Binh Thánh thủ bút,đó có phải là cái bẫy của Binh Thánh
hay không?