Quái Tiên không có thiên phú luyện đan. Tuy rằng các Cực Nhạc Tiên Phi
đã thành Tông Sư, nhưng liên lụy đến nguyên tinh Tiên Thiên, mối quan hệ quá lớn. Một ngày bí mật này lộ ra sẽ hấp dẫn cao thủ Đế Hoàng cấp, bởi vậy càng không thể tùy ý mà lộ mặt.
Tính kỹ, Sở Vân chỉ có thể
tham gia Bách Gia Đan Hội lần này. Nhưng hết lần này tới lần khác, thân
thể hắn là Tiên Thiên, không thể sở hữu đan tâm.
- Lúc trước công tử không thể kìm giữ đan tâm, là bởi vì thân thể công tử là Tiên Thiên, mà đan tâm lại là trung tâm phối hợp thân thể với, hồn phách, linh
quang. Hiện nay, thân thể công tử đã là thân thể Thánh nhân. Hồn phách
và linh quang thì lại mới chỉ đến trình độ Đế cấp sơ giai. Thực sự, hai
mặt này chênh lệch quá lớn. Trên thế giới này, sợ rằng không còn một
viên đan tâm nào có thể phối hợp được ba phương diện, bù đắp được cho sự chênh lệch quá lớn này.
Một vị tiên phi thử trình bày nguyên nhân.
Sở Vân nghe vậy chỉ có thể thở dài, nhưng tiên phi bất chợt lại nói:
- Tuy rằng không thể sở hữu đan tâm, nhưng chuyện phụt lên đan khí thì có thể. Chúng ta có thể chế luyện một viên giả đan. Đến khi hành động,
công tử dùng nó như đan tâm. Nó là cấp số tuyệt phẩm, có thể chịu được
Tiên thiên chi khí, nhưng công năng của nó không thể phối hợp ba phương, bởi vậy chỉ có thể là giả đan.
Trước kia, khi các Cực Nhạc Tiên
Phi mới vào Đan Châu, luyện đan thuật toàn thân đã bị áp chế, ngược lại
trình độ không bằng khi ở Tinh Châu. Nhưng hiện nay, năng lực của các
nàng trong lĩnh vực luyện đan đều tăng mạnh. Các vị luyện đan Tông Sư
liên tiếp mọc lên như nấm. Cho tới bây giờ đã có mười tám vị luyện đan
Tông Sư, những người am hiểu luyện đan còn lại đều là luyện đan đại sư.
Năng lực tăng nhanh như gió, khiến các nàng có thể giúp Sở Vân thoát khỏi khó khăn trong lĩnh vực luyện đan.
- Chỉ có điều muốn chế luyện ra giả đan, phải tiêu hao một lượng lớn dược liệu cấp tuyệt phẩm. Giả đan có thể phải chống lại uy lực của thân thể
Tiên Thiên, không phải là dược liệu tuyệt phẩm không thể chế luyện được. Về phương diện thời gian, cũng tiêu hao không ít thời gian, không thể
một lần là xong được.
Sau khi các tiên phi bàn bạc một hồi lâu đã nói với hắn như vậy.
Trong tay Sở Vân không có dược liệu tuyệt phẩm, trái lại Yêu vật Tiên Thiên
lại có không ít, nhưng lại dùng để trấn áp mắt trận. Tuy rằng không có
trong tiên nang tuyệt phẩm, nhưng thật sự muốn tìm, bản thân Sở Vân hoàn toàn chẳng có gì cả.
Sở Vân suy nghĩ một phen, lập tức bỏ ý định tự mình liệu. Bản thân mình không quen với con người và địa hình ở Đan
Châu, muốn đi tìm kiếm dược liệu tuyệt phẩm, không nói tới hiệu suất cực thấp, còn có thể gây ra động tĩnh lớn khiến cao thủ Đế cấp, Hoàng cấp
chú ý.
Đi Trần gia đòi, cũng không thỏa đáng. Trần gia là gia tộc xuống dốc, cho dù có tích trữ một lượng lớn dược liệu, nhưng dược liệu
tuyệt phẩm cấp số, chỉ sợ là vô cùng ít ỏi, căn bản không thỏa mãn được
nhu cầu của mình. Ngược lại muốn làm cho đối phương một ân tình thật
lớn, thì cái được không bù đắp nổi cái mất.
Bởi vậy thực sự không có tính khả thi, phương pháp có hiệu suất cao, chỉ còn lại có một thứ.
Tinh bài.
Tinh bài như phương kính, ghi chép về giá trị cống hiến của Sở Vân đối với
phe Tinh Châu, đồng thời cũng có tác dụng định vị, có thể tùy thời mở ra tinh quang đại đạo, truyền người hoặc vật tới.
Sở Vân lấy tinh bài ra, thôi động lên, bỗng nhiên thấy nó phát ra ánh sáng tinh quang.
Phía trái Tinh bài hiện lên một con số nho nhỏ "Tám mươi". Đây là điểm
thưởng dành cho hắn sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ cứu trợ Bạch Đế.
Giá trị tám mươi điểm cống hiến có thể đổi lấy bao nhiêu dược liệu tuyệt phẩm?
Trong lòng Sở Vân không có câu trả lời. Hắn cầm tinh bài xem lướt qua một hồi, dần dần hạ quyết tâm.
Giá trị ba điểm cống hiến có thể đổi lấy một yêu thú tuyệt phẩm cấp số Đại
Yêu. Năm điểm cống hiến đổi lấy một Kiếp Yêu. Dược liệu tuyệt phẩm thì
càng rẻ hơn, được cả một đống. Giá cả một điểm rất thông thường, hai
điểm đã vô cùng ít ỏi. Ra giá ba điểm cống hiến thì có thể hiếm thấy.
Điều khiến Sở Vân thực sự có một chút mừng rỡ chính là, những dược liệu này, được phát ra khắp nơi. Tinh Châu chỉ sản xuất một phần. Dược liệu ở tám Châu còn lại thì xuất hiện rất nhiều. Những dược liệu này đều do cao
thủ Đế cấp Hoàng cấp ở Tinh Châu khi chấp hành nhiệm vụ đã thuận lợi bắt được. Hình như chỉ tự mình giữ lại một phần nhỏ, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, còn lại đều ném cả trong Tinh Thánh cung, đổi lấy giá
trị cống hiến, tăng thêm vào thu nhập.
Trên thực tế tới Đế cấp
Hoàng cấp, họ cũng không mấy quan tâm tới những dược liệu nho nhỏ này,
mà là quan tâm tới việc đổi chủng tộc yêu thú, yêu thực đất rừng, có thể sinh sản ra yêu binh cường lực, cùng với sự sinh tồn trong cuộc sống
nhân loại.
Nhu cầu quyết định giá trị, cho nên những dược liệu này mới rẻ như vậy.
Bởi vậy, tuy rằng Sở Vân có điểm cống hiến không nhiều lắm, nhưng hoàn toàn có khả năng mua được những dược liệu tuyệt phẩm này. Chỉ có điều, tuy
những dược liệu tuyệt phẩm này, đơn giá tuy rằng không cao, đều là tích
lũy qua các thời kỳ, tổng sản lượng vô cùng khả quan. Sau khi Sở Vân mua hết dược liệu tuyệt phẩm, giá trị cống hiến cũng chỉ còn lại có mười
bảy điểm.
Những dược liệu tuyệt phẩm này giao cho các Cực Nhạc Tiên Phi, Sở Vân cũng không hề quản việc này.
Luyện đan Tông Sư tại Đan Châu cũng là hiếm thấy. Hiện nay đã có mười tám vị
luyện đan Tông Sư, cùng với mấy vị luyện đan đại sư cùng hợp lực, chế
luyện đan tâm cho Sở Vân. Nếu tin tức này được công bố đi ra, chỉ sợ sẽ
làm cho cả Đan Châu đều phải ngạc nhiên đến mức không thốt lên được một
lời nào.
Đội hình này thật sự là quá xa hoa!
Trừ điều đó ra, lại có nhiều dược liệu tuyệt phẩm như vậy, mặc dù là giả đan, Sở Vân cũng không khỏi có chút chờ mong.
Theo như lời các Cực Nhạc Tiên Phi đã nói, mặc dù là đan giả, nhưng chỉ cần
không ngừng săn sóc ân cần, một ngày nào đó cũng có thể chân chính trở
thành đan tâm, trợ giúp cho Sở Vân.
Bởi vậy Sở Vân mới không tiếc tiêu hao giá trị cống hiến, cố hết sức làm cho viên giả đan trở thành đan tâm tối cao.
Giả đan không thể làm một lần là xong. Dựa theo sự phỏng đoán của các tiên
phi, chí ít cũng cần đến mười tám ngày mới có thể chế luyện thành. Sở
Vân còn chưa đợi được giả đan ra lò, đã phải nghênh đón trận đầu tại
Bách Gia Đan Hội.
Bách Gia Đan Hội phân thành thi Huyện, thi
Quận, thi Tỉnh, thi Châu. Bốn lần tỷ thí cứ từ từ tiến dần lên, nhiều
lần chọn lựa, càng đến các cuộc lựa chọn phía sau càng đông tới mức chưa bao giờ có, độ khó cũng tăng lên không biết bao nhiêu cấp. Trần gia
muốn có
tên trong trăm đội mạnh nhất cũng có nghĩa là phải muốn đoạt được tư cách tham gia cuộc thi Châu.
Trong sân của cuộc thi huyện, được mở tại chủ thành Trần gia. Tham gia cuộc
tỷ gồm hơn ba trăm đội. Mỗi chi đội gồm ba tuyển thủ chủ lực, năm người
dự bị, tổng cộng có tám người dự thi. Sở Vân tính sơ qua, chỉ tính cuộc
thi huyện đã có hơn hai nghìn tám luyện đan sư tham gia. Con số này thật khiến người ta phải tặc lưỡi.
- Không ngờ có nhiều luyện đan sư như vậy. Thật không hỗ danh là Đan Châu.
Nhìn cục diện ầm ĩ, trong lòng Sở Vân cảm khái.
Đó là một sân lớn rộng khoảng nghìn mẫu, chia thành năm mươi sân nhỏ. Mỗi
sân cùng đồng thời triển khai các cuộc tỉ thí luyện đan. Lúc này Sở Vân
nhìn quét một vòng, chỉ thấy mặc dù người tới trong sân rộng chưa đông,
nhưng cũng đã chen chúc xô đẩy, rộn ràng nhốn nháo.
Không nói
người tới tham gia tỷ thí, ngay cả người tới xem cũng liên tục tới. Xa
xa có thể nhìn thấy cả đám người đang chen chúc xô đẩy nhau. Mà Trần gia là người đứng ra tổ chức, đã dùng phiếu làm phương thức để khống chế
nghiêm ngặt số khán giả tới xem.
- Đây là lần đầu tiên Vô danh công tử tới tham gia Bách Gia Đan Hội sao?
Thấy dáng vẻ của Sở Vân hết nhìn đông lại tới nhìn tây, Trần Vũ Tình đứng bên cạnh, khẽ cười nói.
Ban đầu, Sở Vân ở Công Tôn gia tự xưng mình là "Vân công tử", nhưng sau lại biết được chuyện của Sở gia và Vân gia, liền không tự xưng là "Vân"
nữa. Tại Đan Châu này, dòng họ cực kỳ quan trọng, không thể tùy ý lấy
loạn. Sở Vân không muốn vì phương diện này lại khiến người khác chú ý
tới mình. Cho nên, khi hắn tới Trần gia, tùy ý lấy "Vô danh" làm tên
gọi.
Lúc này nghe Trần Vũ Tình hỏi mình, Sở Vân liền gật đầu, thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên hắn tham gia.
Trần Vũ Tình cũng không cảm thấy như vậy là khó hiểu. Vì lấy tuổi tác của Sở Vân, đây là lần đầu tiên tham gia Bách Gia Đan Hội cũng là chuyện rất
bình thường. Nàng liền đưa ra lời khuyên:
- Vô danh công tử không cần quá khẩn trương. Đây chỉ là cuộc thi huyện. Thực lực của chúng ta ở đây cũng là đội số một hoặc số hai. Trong huyện này, đội có thể thực sự địch nổi chúng ta cũng không nhiều.
- Hừ, tuy rằng ngươi là một
trong những chủ lực của chúng ta, nhưng chỉ cần có bản công tử và Vũ
Tình ở phía trước, hai thắng một bại cũng không có vấn đề gì. Ngươi khẩn trương cái gì? Ngươi thực sự cho rằng phải dựa vào sức của ngươi sao?
Ngươi chỉ cần đi lướt sau sân là được rồi.
Triệu Phì cười lạnh liếc mắt nhìn Sở Vân, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
Nụ cười trên mặt Trần Vũ Tình cứng đờ, sau đó liền nói:
- Triệu công tử, nói không thể nói như vậy được. Ai không có lần đầu
tiên. Khi ta lần đầu tiên tới tham gia Bách Gia Đan Hội, cũng mới chỉ có tám tuổi, là đội viên dự bị. Khi đó ta nhìn cục diện này, toàn thân vì
khẩn trương run lên.
Trong lòng Phì công tử đầy tức giận. Hắn đã
coi Trần Vũ Tình như vật của riêng mình, tuyệt đối không quen nhìn thấy
nàng và người khác nói chuyện với nhau. Nhất là Sở Vân có tướng mạo tuấn lãng, khí chất xuất chúng hơn người.
- Vũ Tình, nàng thực sự
muốn đặt hy vọng ký thác trên người như thế sao? Ta van nàng, hắn là lần đầu tiên tham gia Bách Gia Đan Hội, nàng cho rằng hắn có thể có biểu
hiện tốt lắm sao? Đi, đi, nhanh đi đến sân số một nào.
Nói xong, cũng không thèm liếc mắt nhìn Sở Vân, thô bạo tóm lấy cánh tay Trần Vũ Tình kéo đi, để Sở Vân đứng yên tại chỗ.