Phía đông Thải Hồng phía tây Vũ, nam nhi Thư gia, nữ nhi Trữ gia. Trong tâm trí của người dân Chư Tinh Quần Đảo, bốn hải đảo nổi danh nhất, Thải Hồng Đảo xếp vị
trí đầu tiên. Thải Hồng Đảo được mệnh danh là "hòn đảo nơi bắt đầu giấc mộng".
Hàng năm đều có vô số truyền thuyết về nó, chưa bao giờ từng gián đoạn. Nghe được Sở Vân phải ly khai nơi đây, Hoàng Hiếu lại mở miệng nói:
- Khoảng cách một đạo hồng kiều cuối cùng hạ xuống còn một thời gian ngăn, mời thiếu chủ theo thuộc hạ, Tiểu Bối ngươi cũng đi cùng luôn.
Một đoàn người đi theo Hoàng Hiếu trở lại nhà tranh.
- Nhưng thứ này đều là bảo vật mà thuộc hạ thu thập trong những năm gần đây, thuộc hạ nguyện ý cống hiến toàn bộ cho Thiếu chủ.
Hoàng Hiếu dẫn theo đoàn người tiến vào một mật thất ở dưới đất, mở ra hơn mười chiếc rương lớn. Trong lúc nhất thời, mật thất có chút u tối chợt sáng bừng lên, đủ loại ánh sáng tỏa ra từ vô số bảo vật, có yêu binh, có yêu giản, có các loại thiên tài địa bảo, rực rỡ muôn màu, châu quang bảo khí. Mọi người thấy cảnh này cũng không khỏi hít sâu một hơi.
Sở Vân cũng bị dọa đến ngây người, số lượng bảo vật ở đây thực sự là quá nhiều. Nếu so sánh, số lượng bảo vật mà bản thân mình vất vả tìm kiếm, thậm chí còn chưa bằng được một phần trăm tổng số trước mặt! Số lượng bảo vật nơi này hoàn toàn có thể so sánh với một khố tàng của thế lực nhất lưu.
- Không thể tưởng tượng nổi...
Có người thì thào...
- Ta phát mộng rồi sao?
Con mắt Vũ Đại Đầu tràn ngập màu kim quang, cái miệng mở hết cỡ, bộ dạng vô cùng thất thố.
- Trời ạ! Hoàng Hiếu đại thúc, không ngờ thúc mới là phú gia lớn nhất Thải Hồng Đảo này! Rõ ràng còn ở một cái nhà tranh như vậy? Thúc lừa gạt tất cả chúng ta.
Khương Bối trừng lớn hai mắt, nghẹn ngào kinh hô.
Kinh ngạc ban đầu dần dần tiêu tán. Sở Vân cẩn thận ngẫm lại, cũng không phải là không thể hiểu được. Tư chất Hoàng Hiếu thấp kém, nhưng từ trí nhớ kiếp trước, hắn lại có được chiến lực cấp Linh Yêu. Hiển nhiên trong những năm này, hắn đã phục dùng qua không ít đan dược, gia tăng tư chất của bản thân.
- Sống ở trên đảo sáu mươi năm, bình thường ngoại trừ nghiên cứu binh thư, trong lúc nhàn hạ ta đều lấy việc sưu tầm bảo vật làm hoạt động giải trí. So với trọng bảo như chiến hạm Phi Thiên, mấy thứ này chỉ tính như là vật tư chiến bị cao cấp mà thôi. Thỉnh thiếu chủ nhận lấy, thành toàn cho một mảnh trung tâm của thuộc hạ.
- Ôi trời ơi! Những thứ này còn bình thường? Nếu để những người kia nghe được, chẳng phải là tức giận muốn thắt cổ tự vẫn sao?
Khương Bối cảm thấy không còn gì để nói. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn vượt quá dự liệu của nàng rồi.
Trong ấn tượng của nàng, quanh năm suốt tháng Hoàng Hiếu đều quanh quẩn bên mái nhà tranh này, bộ dáng nghèo kiết xác. Ăn, mặc, ở, đi lại đều giản dị đến cực điểm. Thật không ngờ, Hoàng Hiếu lại có nhiều tài phú đến như vậy. Nàng chỉ cảm thấy cả đầu ong ong, giống như cảnh tượng trước mặt là đang ở trong một giấc mơ.
- Tốt! Những bảo vật này ta nhận! Ghi nhận công lao này của ngươi!
Sở Vân đại hỷ, quay người lệnh cho tùy tùng, bắt đầu vận chuyển những chiếc rương này.
Bảo rương quá nặng, phải cần đến bốn vị tinh binh, mới có thể chậm rãi nâng được bốn góc rương lên, sau đó cố cắn chặt răng, gồng mình dốc toàn lực mới có thể di chuyển.
- Hành động phải nhanh chóng, cẩn thận một chút.
Sở Vân nhịn không được dặn dò. Giá trị của số tài phú này thực quá lớn, cho dù là hắn cũng không nhịn được nội tâm có chút lo sợ. Nếu bị người khác phát hiện, chỉ sợ là sẽ dẫn đến tranh giành. Đến lúc đó bản thân mình sẽ là cái đích để mọi người chỉ trích, cũng khó có thể ngăn cản một vài người bị tham lam làm mờ mắt. Cũng may có chiến hạm Phi Thiên hấp dẫn đại bộ phận chú ý. Những chiếc rương này, Sở Vân đều sai người dùng một miếng vài đen bọc kín, ngụy trang thật kỹ, để người khác không nhận ra đây là những chiếc rương. Dù sao rương bằng gỗ lim, thực sự có thể khiến cho người ta liên tưởng đến rất nhiều điều.
Hữu kinh vô hiểm trở lại chiến hạm, đoàn người đều thở phào nhẹ nhõm.
- Hoàng Hiếu, dưới trướng của Sở thiếu đảo chủ phải cố gắng biểu hiện cho thực tốt, đừng để mẫu thân người thất vọng...
Khương bá khi sắp chia tay, chỉ nhẹ nhàng dặn dò có một câu.
- Ngài cứ yên tâm! Khương bá, lão nhân gia ngài cũng phải bảo trọng thân thể. Nếu có thời gian rảnh rỗi, ta sẽ trở lại thăm bá!
Hốc mắt Hoàng Hiếu có chút đỏ ửng. Trước lúc chia tay, hắn lại dặn dò Khương Bối.
- Vườn rau trong nội viện là bảo vật trọng yếu nhất trong cuộc đời ta. Hy vọng Tiểu Bối cháu có thay ta chiếu cố cho nó
- Vâng thúc cứ yên tâm mà đi!
Khương Bối rưng rức, nức nở nói.
- Xuất phát!
Cuối cùng Sở Vân ra lệnh. Hạm đội Thư gia giương buồm, chậm rãi chuyển động. Hà vụ rất nhanh đã che khuất thân thuyền, hạm đội từ từ biến mất trong tầm mắt hai người một già một trẻ.
…
- Cái gì? Hoàng Hiếu đáp ứng Sở Vân mời chào, cùng Thư gia hạm đội đi rồi! Nghe được tin tức này, sắc mặt Thiết Ngao lập tức biến thành trắng bệch.
Hắn bị chiến hạm Phi Thiên quẩn chân, đợi cho đến khi nhận ra bản thân không có cách nào thu phục được đầu Linh Yêu này thì đã chậm. Thuộc hạ bẩm báo cho hắn biết, Hoàng Hiếu đã rời đi cùng Sở Vân.
- Không ổn! Hoàng Hiếu là tên mà cẩm nang diệu kế đã chỉ đích danh, muốn ta mời chào! Sở Vân đi vào Thải Hồng Đảo, người nào cũng không để ý, ngay cả chiến hạm Phi Thiên cũng bỏ qua. Chỉ cần có hắn. Nhất định Sở Vân đã biết điều gì đó!
Nội tâm Thiết Ngao trầm xuống. Hôm nay Thải Hồng Đảo đã sắp đóng cửa, hắn không hề bị những người khác dụ hoặc cũng không bị những bảo vật cám dỗ, suy nghĩ lập tức rõ ràng.
- Đi, đi nhà tranh xem một chút!
Thiết Ngao đột nhiên hạ lệnh.
- Thiếu đảo chủ, Hoàng Hiếu đã đi rồi. Chúng ta còn đi đến đó là gì?
Có tùy tùng khó hiểu dò hỏi.
- Ngươi thì biết cái gì!
Thiết Ngao quát lớn một tiếng, khiến cho vị thân binh này câm như hến. Một đoàn người ngựa tiến đến nhà tranh, chỉ thấy Khương Bối đang bón phân cho ruộng rau.
Hoàng Hiếu quả thực đã rời đi.
- Hoàng Hiếu đại thúc đã đi rồi, không có ở đây đâu.
Khương Bối thiện ý nhắc nhở.
Thiết Ngao oán hận dậm một chân.
- Lục soát cho ta!
- Vâng!
Binh tướng như lang như hổ, đồng loạt hét lớn.
- A! Các ngươi sao có thể làm như vậy, đây không phải là phòng của các ngươi.
Khương Bối muốn ngăn cản, lại bị xô ngã.
- Không muốn chết thì cút ngay! Mở ra!
Tướng lãnh dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, một cước đá văng cửa phòng, xồng xộc xông vào.
Sau đó hơn mười tinh binh hung thần ác sát cũng nhao nhao tiến vào.