Chí Tôn

Chương 170: Q.3 - Chương 170: Tam cố mao lư! Mộng tưởng đại tướng quân (hạ)




Thoáng chốc đã qua bốn mươi năm. Không biết ta còn phải đợi bao nhiêu năm nữa đây?

Hắn hỏi mình, lại không thể tìm được đáp án. Vận mệnh vĩnh viễn là điều thần bí khó lường nhất, uy năng của nó khiến cho người khác cảm thấy cực độ mịt mù cùng sợ hãi. Nhưng trong trái tim hắn luôn tràn ngập một cỗ lực lượng khác, để cho hắn không chịu cúi đầu trước vận mệnh. Cỗ lực lượng ấy chính là tình mẫu tử. Vận mệnh cấp cho hắn một cái xuất phát điểm cực thấp, nhưng tình thương bao la của mẫu thân lại có thể chống lại lực lượng của vận mệnh. Hắn có thể bước ra từ trong tự ti, đi tới một bước ngày hôm nay, để cho hắn tiếp tục tồn tại một cách tôn nghiêm. Đều là do tình mẫu tử. Hắn không thể vi phạm lời thề khi xưa, không thể buông tha tôn nghiêm của bản thân. Bằng không mà nói, hắn còn sống cũng chỉ là một cái xác không hồn. Có một vài người chết rồi nhưng vẫn như còn sống, mà một vài người cho dù còn sống lại đã chết rồi.

Rầm rầm rầm.

Lúc này lại truyền tới một hồi thanh âm gõ cửa.

- Hoàng Hiếu, mau ra đây!

Khương lão hán lớn tiếng hô hào, ngữ điệu rất gấp gáp.

- Có chuyện gì vậy lão bá!

Hoàng Hiếu ổn định lại tâm tình, mở cửa, nhưng hắn chợt sững sờ.

- Hoàng Hiếu, tên ngốc này! Sở thiếu đảo chủ tới thăm ngươi!

Khương lão hán vui mừng kêu lớn.

- Ngài...

Hoàng Hiếu nhìn Sở Vân ở trước mặt, thần sắc run rẩy, cảm giác giống như là phát mộng. Sở Vân hiểu rõ nghi vấn trong lòng hắn:

- Tu vi chiến hạm đã gần tiếp cận Kiếp Yêu, lại có người cản trở, căn bản không thu phục được.

- Dù vậy, nếu cường hoành xâm nhập chiến hạm Phi Thiên, vẫn có thể đoạt được một ít bảo vật chân quý?

Hoàng Hiếu hỏi.

- Ha ha! Một hai kiện bảo vật sao có thể so sánh cùng đại tài của tiên sinh?

Sở Vân chắp tay, hít sâu một hơi, thần sắc chân thành nói.

- Người càng biết nhiều lại càng cảm thấy bản thân mình nông cạn. Người đi càng nhiều chốn lại càng cảm thấy bản thân nhỏ bé. Cao xử bất thắng hàn (ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, ở càng cao thì đái càng xa), nhưng chí hướng vươn cao của tại hạ, sẽ không bởi vậy

mà cảm thấy nản chí. Tại hạ muốn bái tiên sinh mời tiên sinh là Đại tướng quân, khẩn cầu tiên sinh xuất sơn, trợ giúp tại hạ một tay.

Hoàng Hiếu sững sờ, nghẹn họng trân trối nhìn Sở Vân. Vận mệnh từng coi thường hắn, làm nhục hắn, chà đạp hắn, nhưng hôm nay lại hướng hắn nở nụ cười. Hắn thực không ngờ, thời khắc hắn chờ đợi suốt bốn mươi năm, lại tới một cách đột ngột như vậy, thế cho nên hắn cơ hồ tưởng rằng bản thân mình nghe lầm!

Khương lão hán đứng một bên gấp đến độ muốn dậm chân, khuôn mặt già nua cũng đã dàn dụa nước mắt nói:

- Hoàng Hiếu, ngươi choáng váng à? Không nghe rõ? Sở thiếu đảo chủ muốn bái ngươi làm Đại tướng quân kìa?

- A?

Hoàng Hiếu nghẹn ngào cả kinh, sự đáo lâm đầu, lại khiến cho hắn có chút tay chân luống cuống!

Hắn ngưng thần nhìn về phía Sở Vân, chỉ thấy Sở Vân khẽ cười, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thành khẩn. Trong lúc nhất thời! Trong đôi mắt Hoàng Hiếu, cảnh vật bốn phía đã biến thành trắng xóa, chỉ còn lại hai người hắn cùng Sở Vân!

Bốn mươi năm kiên trì, rút cục cũng đã có kết quả.

Tam cố mao lư, gặp được minh chủ!

- Mẫu thân! Mẫu thân trên trời linh thiêng, có thấy không? Tuy ta đã già, giờ phút này có chút muộn màng, nhưng cuối cùng vẫn chưa quá muộn!

Tâm tình Hoàng Hiếu gần như không kìm chế được. Hắn hít sâu một hơi, toàn thân khẽ run rẩy. Chậm chạp xoay người, chắp tay, tận lực giữ cho ngữ khí có chút bình thản nói:

- Được Thiếu đảo chủ coi trọng như thế, Hoàng Hiếu nguyện dốc hết sức khuyển mã báo đền công ơn!



- Mẫu thân! Hài nhi đi đây. Không biết bao lâu sau, hài nhi mới có thể trở về gặp người. Tuy Thiếu chủ danh tiếng vô lượng, kỳ thực thế cục lại đang tràn ngập nguy cơ. Hài nhi đã bái hắn làm chủ công, tự nhiên phải cúc cung tận tụy đến chết mới thôi...

Hoàng Hiếu quỳ gối ở trước mộ, cung kính thắp một nén nhang, dập đầu ba cái, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.

- Yên tâm đi, Hoàng Hiếu đại thúc. Đại thúc không có ở nhà, ta sẽ thay thúc tảo mộ.

Khương Bối đứng ở một bên, mở miệng nói.

- Vậy thì phải cảm tạ Tiểu Bối ngươi rồi!

Hoàng Hiếu gật gật đầu, thở dài một hơi, nhìn gò núi này một cái thực sâu, sau đó dứt khoát quay người lại.

- Đến lúc rời đi rồi.

Sở Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, tranh đấu xung quanh chiến hạm Phi Thiên vẫn còn đang tiếp diễn. Bất quá bốn đại tướng, kể cả Thiết Ngao đã không xuất thủ nữa. Hiển nhiên sau khi thử nghiệm, bốn người biết rõ lợi hại của chiếc chiến hạm Phi Thiên. Cũng hiểu được, dưới tình huống này, bọn họ không có khả năng thu được bảo thuyền.

Đây đã là ngày thứ ba.

Trên bầu trời, Thanh hồng kiều đã có một mảng lớn biến thành lam sắc. Xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử đây là đạo hồng kiều thứ sáu. Thải Hồng Đảo quanh năm đều bao phủ bởi hà vụ. Trên bến tàu, các đội thuyền lần lượt biến mất trong hà vụ, đám hà vụ này kỳ thực đều là Hồng Yêu. Vô số Hồng Yêu tạo thành một bình chướng cực lớn. Lúc này những đội thuyền tiến vào bên trong đang di chuyển một cách hết sức gian nan phảng phất giống như là bị sa vào một vùng đầm lầy. Đây là ngày cuối cùng Thải Hồng Đảo mở ra. Khi đạo tử hồng kiều trong bảy đạo hồng kiều hạ xuống. Xung quanh Thải Hồng Đảo sẽ bị biển sương mù bảy màu bao phủ, nếu kẹt ở trong đó cho dù đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón. Bên trong biển sương mù lấp lánh vô số ánh sao, đó chính là những bảo vật bị kẹt lại, lơ lửng ở giữa không trung. Cho đến lúc đó, biển sương mù sẽ trở ngưng tụ lại, trừ phi là có trong tay Hồng Yêu, nếu không căn bản là không có cách nào tiến vào, chứ đừng đề cập đến chuyện mang đội thuyền tiến vào.

Bởi vậy Sở Vân nhất định phải sớm ly khai, bằng không hắn cũng sẽ bị vây ở bên trong Thải Hồng Đảo một năm.

Đương nhiên cũng có rất nhiều người chủ động ở lại Thải Hồng Đảo. Mục đích của bọn hắn chính là các loại bảo vật trôi nổi ở bên trong sương mù. Trong 6 tháng cuối năm, sẽ có rất nhiều Hồng Yêu phiêu dạt ra bên ngoài, hà vụ sẽ trở nên thưa thớt, chính là thời cơ

vàng ngọc để thu thập bảo vật.

Chức nghiệp Ngự yêu sư thiên về ngoại lực là chủ yếu. Thường thường một đầu yêu vật kỳ lạ, có thể hoàn toàn cải biến nhân sinh của một vị ngự yêu sư, cùng với quyết định phương hướng phát triển của hắn. Hà vụ xung quanh Thải Hồng Đảo tựa như một mảnh bảo

địa có thể khai thác vô tận. Thường xuyên có nhân sĩ nắm chắc được thời cơ, đạt được một kiện bảo vật ở chỗ này, từ nay về sau quật khởi. Thậm chí có thể treo biển, đợi đến năm sau, tiếp nhận mời chào của các thế lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.