Đây chính là môn đạo pháp do Kiếm Vương dùng trí tuệ thông
thiên, lĩnh ngộ được, nó còn vượt qua cả đạo pháp tuyệt phẩm. Môn đạo
pháp này, một khi thi triển, ngay cả Linh Yêu kiếm cũng khó tránh khỏi
tổn hại.
Lúc này đây, Sở Vân mạnh mẽ huy động, cho dù tất cả yêu
kiếm trong tay bị tổn hại, cũng muốn phát huy toàn bộ sức mạnh của môn
đạo pháp thần thông này.
Hắn đã thành công!
Bát Thiên
Thanh Sơn Bút của Cuồng Nho Tướng Quân cũng chỉ là tiểu Kiếp Yêu có hơn
mười vạn năm tu vi. Nó dốc toàn lực chống đỡ quang cầu, khiến khóe
miệng, khóe mắt, lỗ tai, lỗ mũi đều rĩ máu.
Nó đã bị thương!
Lấy khả năng của Kiếp Yêu cũng phải bị thương nhẹ dưới Kiếm Bộc. Đây chính
là nhờ hai thanh Linh Yêu kiếm, tám thanh Đại Yêu kiếm và hơn ba trăm
thanh Tiểu Yêu kiếm nhất tề bạo phát đạt được.
Đầu năm nay, ý chí tạo ra sức mạnh, sức mạnh tạo ra sự hủy diệt.
Sở Vân cũng không biết Kiếp Yêu bị thương, hắn nhân cơ hội Kiếm Bộc bộc
phát, che thiên lấp địa, kiếm quang bao phủ khắp trời, cũng vội vàng
thoái lui.
Hắn thúc dục Hồng Yêu không màu, Tật Phong Kính Thảo
Hài, cộng thêm Mệnh Tuyền Ngọc Tỷ để bổ sung nguyên yêu. Lúc này tốc độ
bộc phát rất nhanh, cắt
ngang không trung, nhanh chóng rút khỏi.
Ba chiêu hẹn ước gì đó, tới lúc này hắn cũng không để trong lòng. Hắn
không phải là người chịu ràng buộc của người khác, huống chi đây là ước
định của địch nhân. Lúc này không đi còn đợi tới khi nào?
“Chỉ một mình hắn, tại sao có thể khống chế nhiều yêu binh như vậy?”
Chống đỡ xong đạo pháp Kiếm Bộc, Cuồng Nho Tướng Quân đứng sững sờ tại chỗ, mà Sở Vân cũng đã mất đi hình bóng.
Nghi hoặc này bao phủ suy nghĩ của hắn, khiến hắn nhớ tới Vạn Thú Vương.
“Không thể buông tha cho tên tiểu tử này được!”
Hắn kinh hãi bừng tỉnh, sát khí sôi trào mãnh liệt. Mặc dù Kiếp Yêu của
chính mình đã bị thương, cũng muốn dựa theo ước định đuổi theo Sở Vân.
Thế nhưng ước định là cái gì?
Trong suy nghĩ của Cuồng Nho Tướng
Quân, đây là một thủ đoạn chỉ có thắng không có thua. Nếu như Sở Vân đầu hàng, Thư gia cũng có thể đầu nhập vào, chuyện này chẳng có gì phiền
toái?
Thế nhưng kết quả lại nằm ngoài dự tính của hắn.
“Chẳng may hắn thu thập được thêm nhiều yêu kiếm, chẳng phải có thể chống lại được chiến lực cấp Kiếp Yêu của ta hay sao?”
Nghĩ tới đây, sát ý trong lòng Cuồng Nho Tướng Quân càng tăng lên!
Thế nhưng, rốt cục hắn cũng không đuổi theo Sở Vân. Biển rộng mênh mông,
muốn tìm một người quả thực quá khó. Đặc biệt là Bát Thiên Thanh Sơn Bút của hắn bị thương, hơn nữa cũng không am hiểu tốc độ. Đương nhiên, hắn
cũng có Linh Yêu phụ trợ tốc độ. Nhưng mà, ngay từ đầu khoảng cách của
hai người đã quá xa.
“Coi như ngươi lần này gặp may. Bất quá lần
sau, nhất định không thể may mắn như vậy. Chúng còn phải gặp nhau trên
chiến trường!”
Cuồng Nho Tướng Quân giậm chân đầy phẫn nộ, mang theo tâm tình ấm ức mà rời đi.
Hắn tức quá hóa giận, chạy thẳng tới chiến trường Thiết gia, liền tự mình
xuất thủ, chém giết khắp nơi. Nguyên bản một số tiểu đảo quan trọng của
Thiết gia được phòng bị nghiêm ngặt, cũng đều bị chiến lực cấp Kiếp Yêu
của hắn đánh sụp đổ.
Trong lúc này, Thiết gia tổn thất nghiêm trọng, đành phải vứt bỏ một số tiểu đảo, co cụm lại phòng thủ.
Bấy giờ, quân sư của Thủy gia Trinh Hữu Tài càng có thêm không gian phát
huy. Hắn liên tiếp hiến kế, từng bước từng bước nới rộng ưu thế, vững
chắc, đồng thời tạo dựng, sắp xếp thế trận.
Điều này, có lẽ Nhan Khuyết chính là người đầu tiên phát hiện:
- Đối phương đã tạo dựng cục diện, dường như đã có danh thủ chơi cờ, sắp xếp toàn cục. Là muốn ép chúng ta phải quyết chiến!
- Nhất định không thể được. Chỉ có thể tận dụng mọi khả năng kéo dài thời gian, đợi đến khi xây dựng xong toàn bộ thiên đàn. Điều quan trọng
chính là hắn là một toán sư, có thể căn cứ vào một chút dấu vết, kết hợp với đạo lý thiên địa, là có thể suy tính là hướng đi của quân ta. Điều
này quả thực đáng sợ, bất luận quân ta tập kích bất ngờ như thế nào đi
nữa cũng không thể được. Mọi hành động quân sự quan trọng, dường như
đều nằm trong tầm mắt của đối phương.
Trong đại điện nghị sự, Hoa Anh cũng cảm thấy không có cách nào để đối phó.
- Hiện nay mới chỉ xây dựng xong ba tòa thiên đàn, cũng phải mất ba ngày
nữa mới hoàn thành tòa thư tư. Trong thời gian ngắn, xem ra không thể
xây xong bốn tòa còn lại.
Du Nha Đại Sư thở dài nói.
-
Kiếp Yêu càng nhiều, phần thắng của chúng ta càng lớn. Nhưng quan trọng
chính là, một khi thiên đàn hoàn thành cũng sẽ không thể di chuyển. Cũng vì Tiên Nang Tinh Hải Long Cung của ta không đủ tu vi, tạm thời không
thể vận chuyển được Kiếp Yêu. Càng lúc áp lực của Thủy gia và Giang Hán
Quốc càng lớn, khiến Thiết gia bị suy yếu, chúng ta lại càng có lợi.
Sở Vân nói.
- Thế nhưng làm thế nào để kéo dài. Chúng ta đã dốc toàn bộ sức lực cũng
không có cách nào làm ảnh hưởng tới tiến độ của Trinh Hữu Tài.
Hoàng Hiếu thở dài một hơi. Tuy rằng hắn thống lĩnh quân đội như thần, thế
nhưng về phương diện này, Cuồng Nho Tướng Quân không hề kém hắn. Mấu
chốt chính là tính toán của Trinh Hữu Tài, thật quá kinh khủng. Tất cả
các quân tình, hắn có thể dễ dàng tính toán, thấu hiểu đến tận chân tơ
kẽ tóc.
Tục ngữ có câu, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Trên chiến trường, quả thực tình báo rất quan trọng.
Điều này, trung thần võ tướng trên điện, cũng không thể làm được.
- Toán sư, kỳ thực chúng ta cũng có.
Bỗng dưng, Sở Vân mở miệng, đánh vỡ sự yên lặng trong đại điện.
Toán sư mà Sở Vân nhắc đến, tất nhiên không phải ai khác, chính là nhị đương gia Yên Chi Môn Dịch Yên.
Từ khi rời khỏi Dao Sơn Quốc, Yên Chi Môn dựa vào bảo tàng thu được, cùng
với kiến tạo vũ trang vương bài tại Bạo Động Sơn Khu rừng vô tận, nhanh
chóng quật khởi.
Đặc biệt là thế lực ba nhà Thiết Huyết Minh đều
bị tiêu diệt tại Khu rừng vô tận, các nhà khác đều như rắn mất đầu, rơi
vào đại loạn. Điều này càng khiến cho Yên Chi Môn có không gian phát
triển.
Trong vòng vài tháng, Yên Chi Môn không chỉ vây công căn
cứ của Hồi Mộng Các, hơn nữa còn tấn công tới cùng khiến Hồi Mộng Các
thương vong nặng nề, đánh bóng uy danh của Yên Chi Môn.
Chuyện này làm chấn động du hiệp giới tại Tinh Châu. Yên Chi Môn từ thế lực tam lưu, vững vàng đột phá thành thế lực nhị lưu.
Sau khi nhận được thư tín của Sở Vân, mặc dù Yên Chi Môn bị tổn thất khá
nhiều, thế nhưng Hoa Mai vẫn nhanh chống quyết định, phái Dịch Yên qua
đây viện trợ.
Gặp lại Dịch Yên, nhìn toàn thân nàng bao phủ màu
bích lục, đôi mắt mờ ảo, linh vận phi phàm. Tóc dài tới tận thắt lưng,
như suối như tơ. Càng tô điểm làn da trắng như tuyết của nàng. Nàng
thanh nhã như lan, da dẻ trắng mịn, dáng vẻ yêu kiều thướt tha, lập tức
khiến cho những vị cấp cao của Thư gia phải động lòng.