Chỉ cần có viên đan dược này, bất kỳ thương thế gì, bất kỳ tật bệnh gì,
cũng là phù vân. Thảo nào có thể được gọi là bất diệt không chết, khẩu
khí vô cùng lớn.
Nếu thật sự có loại đan tâm tối cao này, như vậy thân thể Tiên Thiên của Sở Vân cũng không thể sánh bằng. Bởi vì thân
thể Tiên Thiên cùng giống như Yêu vật Tiên Thiên, cũng sẽ bị hủy diệt vì tranh đấu. Nhưng nếu có đan tâm chung cực, mặc dù là hồn bay phách tán, hoàn toàn biến mất, cũng có th sống lại.
Bỗng nhiên Sở Vân liên tưởng đến Tinh Châu, liên tưởng đến Thiên Ngoại Tinh Ma.
Mỗi châu trong Cửu Châu đều có những đặc sắc riêng, đặc sắc của Tinh Châu, chính là khí vận và Toán sư.
Trong Cửu thánh, Tinh Thánh là người đứng đầu về tính toán. Bởi vậy mới có thể ở trong Song Vương chi
tranh, cướp đoạt Sở Vân.
Thiên Ngoại Tinh Ma, chính là kết quả của chủ pháp tắc chỉ có ở Tinh Châu, là thủ đoạn cuối cùng để Tinh Thánh nắm Tinh Châu trong tay. Hiện nay
trong tay Tinh Thánh, còn nắm giữ lợi khí cuối cùng là Thiên Ngoại Tinh
Ma hắn để đối phó với Sở Vân.
Từ Tinh Châu loại suy ra chủ pháp
tắc của Đan Châu. Đặc sắc của Đan Châu chính là đan tâm. Không hề nghi
ngờ, đan tâm chính là thủ đoạn tối cao để Đan Thánh nắm Đan Châu trong
tay.
Nghĩ đến đây, toàn thân Sở Vân đều cảm thấy buốt lạnh. Trong lúc vô ý, linh quang hơi chấn động, khiến hắn thấy được một góc bố cục
của Thánh Nhân.
- Thật sự là thủ đoạn tốt.
Trong lòng Sở
Vân âm thầm sợ hãi, lại nhìn về hướng Đệ nhị linh quang đan trên đỉnh
đầu, một tầng mang theo sự cảnh giác và kiêng kỵ.
Có nhận biết về tầng này, Sở Vân cũng không còn quá chú ý tới nhiệm vụ hoàn thành viên
đan dược tuyệt phẩm này nữa. Thậm chí, mơ hồ có chút hương vị kính trọng mà không gần gũi.
Còn nữa, bây giờ hắn còn chưa gặp lại mẫu
thân. Nếu thật sự đưa ra đề nghị gì, thì nhiệm vụ chế luyện hoàn thành
viên thần đan tuyệt phẩm, chẳng phải là phá hủy cơ hội tốt của chính
mình sao.
Ý nghĩ Sở Vân trong lòng vừa vặn trái ngược với những
người khác, hắn vô cùng kỳ vọng nhiệm vụ này càng kéo dài càng tốt, để
hắn có thể nhìn thấy mẫu thân mình.
Nhưng thế gian không có việc gì như ý, mười phần vẹn mười.
Mặc dù ở trong Vân Điện Hoa Viên, liên tục mười bảy ngày, Sở Vân cũng không nhìn thấy mẫu thân mình.
Tuy rằng Nguyệt Sương Vương có tới, nhưng lại không bước chân tới nơi này.
Đan dược do Sở Vân chế luyện, cũng do chuyên gia đưa tới.
Thật
lâu, Sở Vân vẫn không tìm được cách nào để đột phá được điểm này. Thật
sự bất đắc dĩ, một lần đi dạo, hắn định "nhỡ xông vào" chỗ ở của Nguyệt
Sương Vương.
- Người nào, đứng lại cho bản Vương!
Một vị đại hán mặt đen, chợt xuất hiện, chắn ở trước mặt Sở Vân.
- Nơi này có thể để cho ngươi vào sao? Ta mặc kệ ngươi là dòng chính của
Vân gia, hay đại sư luyện đan. Bản Vương không muốn gặp ngươi, cút ngay
cho bản Vương!
Đại hán mặt đen thản nhiên liếc mắt thoáng nhìn Sở Vân một cái, giống như con kiến chỉ một ngón tay cũng có thể nghiền chết.
Giọng điệu hắn kiên quyết, vẻ mặt như sắt, vừa thấy đã biết là giết chóc thành quen mới có thể nói được làm được như vậy.
Mắt Sở Vân co lại, cố che lấp sát khí trong lòng, mang theo vẻ mặt "sợ hãi", giả bộ tuyệt vọng quay ra trở ra.
Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo của đại hán mặt đen:
- Hừ, bọn chuột nhắt như thế, quả thực làm bẩn mắt Hắc Nguyệt Vương ta.
- Hắc Nguyệt Vương sao, hừ...
Trong lòng Sở Vân cười lạnh.
- Ngoại trừ hắn ra, ta còn cảm giác được ở gẫn chỗ mẫu thân ở còn ẩn dấu
hai cỗ linh áp Vương cấp khác. Nghe giọng điệu của Hắc Nguyệt Vương,
dường như là được Vân gia mời tới làm việc, cũng không phải là người
trong Vân gia. Xem ra tình cảnh mẫu thân cũng không tốt lắm. Một ngày ra khỏi Thiên Uyên Lam Trạch sẽ rơi vào tình trạng bị giám thị và giam
lỏng. Ôi, việc này khiến ta muốn nhìn thấy nàng, càng khó càng thêm
khó khăn.
…
Trong đại điện, không khí nặng nề. Hơn mười người ngồi vây quanh một cái bàn
tròn lớn. Phía sau mỗi người bọn họ, là một vị trợ lý sinh hoạt đứng
lặng lẽ.
Hơn mười người bọn họ đều là thánh thủ đan đạo. Mỗi một
người này đều là đại sư luyện đan hết sức quan trọng, thậm chí là Tông
Sư.
Trong những người này, có hai người cực kỳ chói mắt.
Bọn họ quá trẻ tuổi, khác với phần lớn lão giả, trung niên ở đây, hai người họ có phần sức sống thanh xuân và nhiệt tình.
Ánh mắt của rất nhiều trợ lý sinh hoạt do Vân gia phái ra cũng không nhịn được chú ý tới hai người trẻ tuổi này.
Bọn họ là thiên tài trong thiên tài, trong mắt lấp lánh ánh sáng trí tuệ
thật không thích hợp với lứa tuổi. Bọn họ có tiền đồ sáng láng, thiên tư được mọi người xem trọng và tán thành. Một ngày nào đó, bọn họ sẽ giành được thành tựu rất cao.
Không hề nghi ngờ, hai người này chính là Sở Vân và Vân Bạch Tham.
Bọn họ quen nhau, mối quan hệ gắn bó, mỗi lần tham gia cuộc thảo luận đều ngồi cùng với nhau để tiện giao lưu.