Hắn tức chính là, Thỏ Tướng Quân này, người đúng như tên, trơn trượt
nhẵn bóng như thỏ, tại sao đợi mãi cũng không đến. Chung quy lại hắn đều có thể tìm ra kẽ hở mà thoát khỏi vòng vây.
Vui chính là, kế
sách lần này, rốt cục đã thu được hiệu quả. Đứng trước tuyệt cảnh, Thỏ
Tướng Quân cũng chỉ còn cánh liều chết xung phong. Cũng phần nào trợ
giúp kế sách cao minh của chính mình?
- Con thỏ nhỏ chết tiệt, rốt cục ta cũng đã đợi được ngươi tới. Khà khà khà...
Trương Nhuận Phong cười một tiếng âm hiểm, giống như ác hổ vồ mồi, đánh về phía Thỏ Tướng Quân.
Thỏ Tướng Quân sợ tới mức hồn bay phách tán, trong lòng rất muốn quay đầu
bỏ chạy. Thế nhưng lại nghĩ tới Sở Vân ở phía sau, không thể làm gì khác hơn, đành phải nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ hoe, liều mạng chống
đỡ.
Hắn cũng không phải đối thủ của Trương Nhuận Phong, rất nhanh không thể chống đỡ nổi, đành phải thoái lui.
Trương Nhuận Phong ngửa đầu cười đắc ý, càng đánh càng hứng thú, cảm thấy
trong cuộc đời của chính mình, từ trước tới nay chưa bao giờ hăng hái
như vậy.
Càng lúc Hắn càng cảm thấy khâm phục chính mình, thật
anh minh thần võ. Có thể hiểu rằng, sau trận chiến này, phong cách tác
chiến của hắn sẽ được lưu truyền trong thiên hạ, dùng khí phách oai
phong khiến cho tướng địch không còn sức lực mà đánh lại.
- Nam
nhi tung hoành trong thiên quân, cho dù tan xương nát thịt, chết trên sa trường cũng không sợ hãi. Thỏ Tướng Quân, ngươi đầu hàng đi. Gặp phải
Trương Nhuận Phong ta, ngươi thất bại cũng là chuyện thường tình.
Hắn lĩnh hét lớn.
Thỏ Tướng Quân cũng có nguyên tắc riêng của hắn, dù cho sợ hãi tới đâu, hắn cũng không bao giờ đầu hàng. Lúc này, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi
lạnh, thần tình rối loạn, trong lòng hoang mang, nói:
- Thiếu chủ, vì sao còn không ra tay. Nếu như không ra tay, mạng nhỏ này của ta sẽ không còn...
Trong lòng hắn không có ý chí chiến đấu, phòng thủ lơ đểnh. Lập tức bị Trương Nhuận Phong nắm được kẽ hở, liền huy động chiến thương cấp Đại Yêu
trong tay đánh giết về phía Thỏ Tướng Quân.
- Xong đời rồi!
Thoáng chốc khuôn mặt Thỏ Tướng Quân giống như tờ giấy trắng, loạng choạng lùi về phía sau rồi ngã xuống đất.
Trương Nhuận Phong đứng sừng sững trên khoang thuyền, uy phong lẫm liệt, hắn
từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên bước từng bước hướng về phía Thỏ
Tướng Quân.
Thỏ Tướng Quân vô cùng sợ hãi, thân thể run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy ra như mưa.
Trương Nhuận Phong dừng chân lại, đứng trước mặt Thỏ Tướng Quân, bỗng nhiên thở dài, khẩu khí vô cùng yếu ớt, nói:
- Đáng tiếc Tiểu Bá Vương bị thương nặng, bằng không, nhất định ta sẽ
đánh một trận với hắn. Đâu đến lượt người này làm thằng hề trên sân
khấu? Ai, trên Tinh Châu rộng lớn, bất quá có mấy người là đối thủ của
ta. Trong đó có Tiểu Bá Vương, nhưng lại bị trọng thương. Ta cũng không
muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khắn đi gây chiến...
Hắn cố ý
nói lớn, muốn nhân cơ hội này tạo hình tượng trong thiên hạ. Nhưng mà
hắn còn chưa dứt lời, Sở Vân bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hững hờ nói:
- Ngươi chớ có gào thét nữa. Vừa vặn ta khỏi thương thế, đến đây đánh với ta một trận phân cao thấp.
Hắn lưng hùm vai gấu, mắt tỏa ra quang mang. Lúc này ôm song chưởng trước
ngực, dù đang rất bận rộn nhưng vẫn thong thả nhìn Trương Nhuận Phong,
trong giọng nói nhẹ nhàng thoáng hiện ra áp lực vô hình đè nén.
- Lạc lạc...
Tròng mắt của Trương Nhuận Phong thiếu chút nữa rơi xuống, không nén nổi sợ
hãi liền lui lại phía sau một bước, cái miệng há lớn, yết hầu cuộn lên,
phát ra âm thanh lộp bộp, giống như yết hầu bị người khắp bóp nghẹt.
- Tại sao ngươi không tiếp tục kêu gào nữa? Cười đi, tiếp tục cười đi! Nhìn dáng vẻ người này thật đáng sợ!
Thỏ Tướng Quân mạnh dạn xuất hiện, đứng phia sau Sở Vân. Hắn chỉ tay về
phía Trương Nhuận Phong, lên tiếng cười nhạo, thản nhiên không biết biểu hiện vừa rồi của chính mình, còn đáng sợ hơn hắn gấp bội.
- Được, được, ngươi khỏi hẳn? Rất hợp với ý ta, đến chiến đấu đi thôi, Tiểu Bá Vương!
Trương Nhuận Phong ngoài mạnh trong yếu, rất muốn trấn tĩnh chính mình, thế
nhưng thanh âm run run, sắc mặt trắng bệch đã hoàn toàn bán đứng hắn.
- Ngươi có thể chống đỡ chiêu này của ta, ta sẽ cho ngươi một con đường sống. Bát Quái trận, Đạo pháp Hồng Lưu!
Sở Vân vỗ Tiên Nang, 8 đầu Linh Yêu lượn quanh người, tạo thành Bát Quái Trận.
Trận pháp trên không ngậm mà không phát, trực tiếp đánh ra Đạo pháp Hồng Lưu.
Chỉ trong chốc lát, sấm sét rền vang, cuồng phong nổi lên cuồn cuồn, trong
tiếng dữ dội, Trương Nhuận Phong dùng hết sức sinh để chống đỡ. Nhưng
chỉ chống đỡ được nửa canh giờ, liền bị hồng lưu xóa bỏ hoàn toàn.
Các loại đạo pháp dung hợp lại một chỗ, cấu thành dòng nước lũ kinh thiên
động địa, rửa trôi trong vòng ba trăm hải lý. Phá thủng khoảng không,
ngăn cản đường đi của chính hạm, sĩ tốt, thậm chí ngay cả nước biển cũng đều bị cuốn trôi.
Trong nháy mắt, hình thành một hình trụ rỗng
kéo dài trăm dặm, đường kính khoảng 10 trượng. Thoáng chốc, không khí và nước biển xung quanh, lúc này mới chảy ngược đến, phát ra tiếng nổ long trời nở đất.
Toàn bộ chiến trường đều tĩnh lặng.
Chỉ cần
một kích này, đã tiêu diệt hơn 70 chiến hạm của quân địch. Uy lực quá
khủng khiếp khiến cho quân địch chỉ có thể trố mắt đứng nhìn, khi đó vô
cùng kinh hãi, trong chỉ có một ý niệm duy nhất là chạy trốn.
Bây giờ 8 đầu Linh Yêu của Sở Vân đều đạt 9000 năm tu vi, lại có Bát Quái
Trận tăng phúc, trước kia trong một ngày Đạo pháp Hồng Lưu chỉ có thể sử dụng 3 lần, hiện này đã có thể sử dụng tới 5 lần, uy lục cũng mạnh hơn
rất nhiều.
Sở Vân thừa thắng truy kích, đánh giết khắp nơi, đuổi
địch địch nhân chạy xa 3000 hải lý. Trận chiến này, Sở Vân chiếm được
hơn 80 chiến hạm, bắt được hơn 5000 tù binh, chém chết hơn 11 tướng,
trong đó có 4 đại tướng có chiến lực cấp Linh Yêu. Bắt được 6 tướng lĩnh làm tù binh.
Sau trận đại thắng này, quân chủ lực phòng ngự của
Thủy gia đã bị đánh cho tàn phế. Hơn nữa, vô ý tạo ra tuyến phòng thủ
chắc chắn.
Bởi vậy, thực lực của Sở Vân từ Dị Sĩ bảng được đề
thăng lên Kỳ Nhân bảng. 15 tuổi vinh danh trên Kỳ Nhân bảng, nhất thời
hắn được công nhận là đệ nhất thiếu niên, được mọi người trong Tinh Châu ca tụng.
Tin tức hạm đội phòng thủ chủ lực bị đánh tàn phế khiến Cuồng Nho Tướng Quân giận tím mặt. Việc này rất ý nghĩa, hải vực Thủy
gia rộng lớn như vậy, trở thành hậu hoa viên mà bất cứ kẻ nào cũng có
thể dạo mát. Mỗi hạm đội tiếp tế của hắn, đều phải đối mặt với nguy cơ
bị chiếm đoạt.