- Ta giết chết Yến Lưu Đông, đánh cho tinh binh Phi Kiếm tàn phế, rõ
ràng cũng không thể khiến Cuồng Nho Tướng Quân này để ý tới. Người này
đúng là đối thủ đáng gờm! Hắn đã nhìn ra mục đích của ta, thế nhưng vẫn
giữ vững chủ ý, không hề lay động. Quả thực rất đáng sợ.
Phàm là thượng tướng, tất nhiên sẽ có điểm hơn người.
Cuồng Nho Tướng Quân có thể được Giang Hán Quốc Chủ ủy nhiệm toàn quyền xử lý kế hoạch tại Chư Tinh Quần Đảo, có thể dễ dàng thấy được tài năng của
hắn.
Tuy rằng tính tình của hắn cuồng ngạo, được thế gian coi là
kẻ cậy tài khinh người, thế nhưng không vì thế mà Sở Vân xem thường hắn.
Từ trước tới nay Sở Vân không hề xem nhẹ bất cứ địch nhân nào.
- Trước kia hắn từng là đệ nhất thiếu niên. Được xếp hạng cao thủ trên Kỳ Nhân bảng, những năm gần đây, địa vị vẫn không hề thay đổi. Thiết Ngao
suy đoán, hắn đã có chiến lực cấp Kiếp Yêu, điều này cũng không phải là
phán đoán vô căn cứ. Bất quá Du Nha Đại Sư đã cấu tạo được khung mật
đạo, hiện nay đang kiến thiết thiên đàn. Không bao lâu nữa, bên ta cũng
sẽ có chiến lực cấp Kiếp Yêu. Việc cấp bách trước mắt, chính là phải tạo nên biến động lớn, gây sự chú ý của Cuồng Nho Tướng Quân, để giảm bớt
áp lực trên chiến trường Thiết gia.
Sở Vân âm thầm mưu tính, rất nhanh đã có được kế hoạch.
- Báo... Tại hướng đông nam, tây bắc, tây nam bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều hạm đội, hướng về phía quân ta.
Trong hạm đội, bỗng nhiên có thám báo tiến lên, báo cáo quân tình.
- Hả?
Lập tức Sở Vân ngưng thần nhìn. Quả thực trông thấy từng cột buồm thuyền
nối tiếp mọc lên trên mặt biển. Thoáng chốc từ ba hướng, có khoảng vài
nghìn quân và rất nhiều chiến hạm của địch, hướng về phía Sở Vân vây
công.
- Lệnh toàn quân, hướng về phía đông bắc đột phá vòng vây.
Sở Vân hạ lệnh nói.
Hắn còn chưa nói dứt lời, Thỏ Tướng Quân đứng bên cạnh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng khuyên nhủ:
- Không được a, thiếu đảo chủ! Đây chính là thế trận ba đánh một, đối
phương chính là muốn chúng ta đột phá về phía đông bắc, tại nơi đó nhất
định sẽ có mại phục.
Không thể không nói đến Thỏ Tướng Quân, mặc dù hắn không có bản lĩnh nhưng đối trực giác về nguy hiểm, ngược lại rất xuất sắc.
- Đương nhiên, ta biết.
Sở Vân liếc mắt nhìn Thỏ Tướng Quân, tiếp đến lại chuyển đến mặt biển phía đông bắc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Hiện nay, phần lớn quân lực của Thủy gia đều tập trung tại chiến trường Thiết gia. Hạm đội này, chính là quân chủ lực của Thủy gia, chỉ cần
đánh tan nó, Thủy gia sẽ không còn lực lượng vây hãm chúng ta.
- Hóa ra thiếu chủ đã có kế hoạch từ trước.
Quả thực Thỏ Tướng Quân không phải là kẻ ngu dốt.
- Đúng vậy. Ta giết chết Yến Đông Lưu, mấy ngày nay bế quan, trong lúc đó vô tình tạo ra. Tuy rằng ta giết chết Yến Đông Lưu, lại giả vờ bị trọng thương, đặc biệt là ngươi trên đường bị truy sát không có giao chiến mà chỉ thoái lui. Điều này càng khiến cho chủ tướng quân địch tin tưởng,
muốn nhân cơ hội này phá vỡ mộng đẹp của ta. Hừ! Vừa vặn ta trải qua
trận chiến ấy, hấp thụ yêu tinh, 8 đầu Linh Yêu trong tay ta không có
yêu vật nào không đạt tới 9000 năm tu vi! Hắn muốn tìm đến cái chết, ta
sẽ cho hắn được toại nguyện.
Sở Vân cười lạnh mà nói.
- Thiếu chủ thật sáng suốt...
Thỏ Tướng Quân bị khí thế của Sở Vân cảm hóa, khiến hắn nói không ra lời, câu nói này cũng chỉ có thể hiện ra trong đầu hắn.
Trong mắt hắn không thể giấu được vẻ tôn kính. Tuy rằng Sở Vân ít tuổi hơn
hắn rất nhiều, thế nhưng thiên tư và chiến đã như vậy, sớm đã làm cho
hắn tâm phục khẩu phục.
Đặc biệt là Thiết Ngao đích thân vứt bỏ
Loa đảo, giao hắn cho Sở Vân, nguyên bản lòng trung thành của hắn đối
với Thiết Ngao đã tiêu tan.
Sống chung với Sở Vân nhiều ngày,
cùng nhau chiến đấu, nguyên bản hắn đã thay đổi thái độ, oán khí đối với Thư gia cũng đã tiêu tan.
Không thể nghi ngờ, Sở Vân chính là
thủ lĩnh có khả năng thu phục lòng người so với Thiết Ngao tốt hơn rất
nhiều. Hắn dũng mãnh không biết sợ, toàn thân tản ra một luồng khí tức
hào hùng, khiến cho những người theo hắn cũng không có cảm giác bất an.
Dường như chỉ cần theo chân hắn, chắc chắn sẽ có tiền đồ.
Trong
lúc ngơ ngẩn, trong lòng Thỏ Tướng Quân phát ra một loại cảm giác an
toàn. Vốn luôn luôn bỏ trốn, không dám đối mặt với hạm đội quân địch.
Lúc này, đột nhiên không còn cảm giác sợ hãi như trước.
Thế nhưng, Sở Vân nói ra một câu nói, nhất thời cảm giác an toàn của hắn tan biến.
- Bạch Miễn, trận chiến kế tiếp, ta sẽ để ngươi công kích.
- A?
Hai mắt Thỏ Tướng Quân trừng lớn, sắc mặt hiện ra vẻ khốn khổ, khóc lóc nói:
- Thiếu chủ...
- Câm miệng!
...
Trương Nhuận Phong cảm thấy rất tuyệt vời.
Hắn là thủ tướng do đích thân Cuồng Nho Tướng Quân bổ nhiệm, phụ trách hệ
thống phòng thử trận tuyến tại hải vực Thư gia. Niên kỷ của hắn đã không còn nhỏ, cho nên rất khát khao kiến công lập nghiệp.
Mấy ngày này đuổi giết hạm đội của Sở Vân, hắn đã cảm thấy chính mình đã gặp vận may.
- Đúng là số mệnh của chính mình được sủng ái, vốn còn tưởng rằng chính
mình phải khốn thủ tại đại bản doanh, không có cơ hội kiếm công dựng
nghiệp. Nhưng thật không ngờ hạm đội của Thư gia đã tới rồi. Nguyên bản
tưởng rằng chính mình không phải đối thủ của Sở Vân, sớm muộn sẽ phải
chết tại sa trường, nhưng thật không hắn lại bị thương nặng. Yến Đông
Lưu, ngươi chết cũng rất có ý nghĩa, nếu như không có ngươi góp sức, ta
làm sao có được công lao này? Giết chết Sở Vân, ta sẽ thu được cả danh
lẫn lợi, trở thành danh tướng tại Tinh Châu!
Trong lòng Trương
Nhuận Phong rống lớn, dường như đã thấy được tràng cảnh ngày sau danh
chấn thiên hạ, vui mừng không sao tả được.
Nhất là lại nghe tin
hạm đội Sở Vân đột phá từ phía đông bắc, lọt vào vòng vây của chính mình càng khiến cho hắn cảm thấy vui mừng.
- Đây đúng là ông trời
chiếu cố, giúp ta có được công trạng, nhất định phải nắm chặt! Tiền đồ
đang ở trước mắt! Các tướng sĩ, theo ta xung phong, giết!
Trong lòng cảm thấy con mồi đã sa lưới, Trương Nhuận Phong xung phong đi đầy, hung hãn phát động vây công.
Ô ô... Ô...
Nhất thời trong quân, trống trận vang lên, tiếng kêu như sóng gào, cuộn trào mãnh liệt ập đến. Từ chỗ Sở Vân nhìn ra, xung quanh đều là chiến hạm
của địch, tạo thành trận địa vô cùng kín kẽ, sát khí đằng đằng giống như mãnh hổ xuống núi đang hợp lại đánh giết phe mình.
Phía sau trận chiến, Sở Vân liếc mắt có thể trông thấy nơi Trương Nhuận Phong đang
đứng, lập tức hạ lệnh hướng về phía Trương Nhuận Phong tiến hành đột phá vòng vây.
Quân lệnh như núi, Thỏ Tướng Quân liền làm tiên phong, liều chết tiến về phía trước.
Trương Nhuận Phong trông thấy hắn, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười. Truy sát
nhiều ngày như vậy, với tư cách là địch nhân, đương nhiên Trương Thuận
Phong cũng có thể hiểu được đại danh Thỏ Tướng Quân này.