Hắn lấm la lấm lét, nhìn Sở Vân cười hì hì, trong ánh mắt phát ra tia sáng lấp lánh.
- Ngươi còn dám ra đây, không ngờ lúc nãy dám đứng bên cạnh xem trộm!
Đầu lông mày Sở Vân dựng thẳng, mắt thoáng có lửa giận. Hắn mang Cực Nhạc
Hoan Hỷ Thuyền trong người, các tiên phi đã nhắc nhở, nên hắn sớm biết
có người đứng rình bên cạnh. Hành tung của Tiếu Tiểu Hiền và Bạch Toa
Toa không qua được mắt hắn.
- Chưởng môn, người minh giám. Tiểu
nhân làm vậy không phải vì lo lắng cho người sao. Hiện nay, chúng ta
mang bảo tàng của Dạ Đế trong người, lại ở sào huyệt của người khác.
Ngày hôm nay người bỗng nhiên bị Đôn Hoàng công chúa yêu cầu triệu kiến. Ta mới lo lắng, lén lút qua đây.
Tiếu Tiểu Hiền thấy vẻ mặt Sở
Vân như vậy, sắc mặt nhất thời cứng lại, ôm ngực, bộ dạng như mình rất
thương tâm, ủy khuất kêu oan.
Trong lòng Sở Vân chợt cảm thấy ấm áp, chỉ là tiếu ý trong khóe mắt Tiếu Tiểu Hiền cũng không tránh được sự quan sát của hắn.
- Cảm giác nhìn trộm người khác rất vui sao sao? Lần này, ta sẽ không truy cứu. Nếu có lần sau... Hừ hừ!
- Tiểu nhân nào dám!
Tiếu Tiểu Hiền như được đại xá, trong chớp mắt liền vui vẻ trở lại.
- Ha ha, chúc mừng chưởng môn. Chúc mừng chưởng môn. Không lâu sau, Thần
Thâu Môn chúng ta sẽ có một vị chưởng môn phu nhân! Thần Thâu Môn phát
triển lớn mạnh, không rõ bao lâu mới sinh ra tiểu sư đệ, tiểu sư muội
đây?
- Hả? Không ngờ ngươi dám chế nhạo chưởng môn ta? Không lớn
không nhỏ! Ngày hôm nay không cho ngươi ngủ, chế luyện Đoạn Phách đan
cho ta.
Thiên phú luyện đan của Tiếu Tiểu Hiền cũng không yếu, đúng lúc để hắn xuất lực, bù đắp kế hoạch chưa làm xong của ngày hôm nay.
- Không phải chứ?
Tiếu Tiểu Hiền la lên.
- Chưởng môn nói, ngươi có nghe không? Không chế luyện đầy một lọ, không cho phép ngươi ngừng tay. Mau cút!
Sở Vân khiển trách, khí thế sắc bén hào hùng.
- Chưởng môn, ngươi làm vậy là lấy lớn hiếp nhỏ, lợi dụng việc công để trả thù riêng...
Tiếu Tiểu Hiền rơi lệ đầy mặt, vô cùng ủy khuất, khóe mắt còn liếc trộm, quan sát biểu tình của Sở Vân.
Đợi khi hắn thấy đáy mắt của Sở Vân có tiếu ý, lập tức tự khóc ngưng khóc,
giống như ủy khuất của nàng dâu nhỏ lấy chồng theo chồng, lấy chó theo
chó, bộ dáng chấp nhận số phận:
- Bất quá tiểu nhân nghe. Ôi, ai kêu tiểu nhân trêu chọc chưởng môn chứ?
Sở Vân lập tức nở nụ cười, thẳng thắn trực tiếp thôi động Thương Không Hạc, trực tiếp đưa tên đáng ghét này trở về.
Lúc hắn trở về, cố gắng ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thì đi thị sát kết quả làm việc của Tiếu Tiểu Hiền.
- Ôi, không tồi. Thật sự đầy một lọ Đoạn Phách đan. Chất lượng đan dược
cũng đều tốt. Bản chưởng môn thưởng phạt công minh, có phạt thì có
thưởng. Tiếu Tiểu Hiền biểu hiện của ngươi tại Dạ Đế thành cũng không
tầm thường, công lao đó ta đều nhớ kỹ. Đây
là Long Tình quả, còn có Tâm Động Tửu, Hoán Nhiên tạo hóa đan, ngươi nhận cả đi. Cố gắng đề thăng thực lực.
Sở Vân nói.
Tiếu Tiểu Hiền nhất thời cảm động.
Long Tình quả, Tâm Động Tửu cùng với Hoán Nhiên tạo hóa đan, đều là bảo vật
trong bảo vật, đối với ngự yêu sư mà nói là vô giá. Đổi lại là hắn, dù
cho có nhiều nữa, đều phải ôm chăm chú vào trong ngực. Một lúc lại lấy
ra kiểm tra một lần, khiến toàn bộ thể xác và tinh thần vô cùng hạnh
phúc.
Nhưng hiện tại, Sở Vân lại lấy mấy thứ này, ban cho hắn.
Điều này nghĩa là gì?
Đương nhiên, Tiếu Tiểu Hiền không ngu ngốc, lập tức ý thức được Sở Vân muốn bồi dưỡng sức mạnh cho hắn. Rất coi trọng hắn.
Đối với chưởng môn Sở Vân đột nhiên xuất hiện này, tình cảm của hắn rất
phức tạp. Khi ở trong Dạ Đế thành, luôn trong tình huống nguy hiểm,
không kịp cân nhắc kỹ về cảm xúc của mình. Sau khi tới Đôn Hoàng vương
thành, sống trong cuộc sống yên bình lại khiến hắn cảm hấy lo sợ bất an.
Hiện nay hành động của Sở Vân nhất thời đã loại bỏ được lo lắng trong lòng
hắn. Mặc kệ làm thế nào, Thần Thâu Môn đều là nhà của hắn.
Một
chút ủy khuất vì suốt đêm luyện đan đã hóa thành hư ảo. Trong chốc lát,
khi tiếp nhận thứ đó, trong lòng Tiếu Tiểu Hiền đã quyết định —— nhất
định phải vững vàng ôm lấy chân to của Sở Vân.
Hiện nay Thư gia
thống nhất Chư Tinh Quần Đảo, thành lập quốc gia chỉ là chuyện sớm hay
muộn. Đôn Hoàng công chúa lại quan tâm đến Sở Vân. Ngày sau Sở Vân chính là người đứng đầu hai nước. Đôi chân này thật sự vừa to lại vừa mạnh.
Bất kỳ kẻ nào cũng biết chỉ cần ôm chặt, tiền đồ sẽ vô cùng sáng lạng.