Chí Tôn

Chương 72: Q.5 - Chương 72: Ôm chặt chân to (thượng)




Sở Vân lại khen ngợi. Kim Bích Hàm trong mắt hắn, chính là nhân vật thiên tư tối cao. Siêu việt như Hoa Anh, Nhan Khuyết, thậm chí ngay cả Lãnh Mạc Danh, Quỷ Lệ xem ra cũng kém hơn nhiều. Thảo nào sau này khi còn rất trẻ đã có thể trở thành một trong những vương gia.

Kim Bích Hàm nghe hắn nói xong, lại khẽ cựa mình, dùng đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ nhàng đấm vào ngực Sở Vân, nhìn hắn, sẵng giọng:

- Thôi đi, trước đại thiên tài như huynh, ta có là gì? Huynh khen ta như vậy, có phải cũng ám chỉ chính huynh không đây?

Sở Vân lắc đầu cười khổ:

- Thật ra, thiên tư của ta cũng không như các nàng. Về điểm ấy, trong lòng ta biết rất rõ. Sở dĩ có thể thành tựu như hôm nay, cũng là nhờ một yêu thú.

- Yêu thú?

- Nàng từng nghe nói về Thông Linh Xà?

Sở Vân cười giải thích cho Kim Bích Hàm nghe xong, nàng cũng không khỏi khẽ nhếch môi đỏ mọng, trên mặt toát ra vẻ khiếp sợ và vui sướng.

- Thực sự là khiến ta giật mình. Thật không ngờ, yêu thú Thông Linh Xà được ghi chép trên điển tịch, hiện nay còn tồn tại… Trời ạ, Sở Vân, huynh biết điều này có ý nghĩa gì không? Sở hữu Thông Linh Xà, huynh có thể thành Vương thành Đế!

Kim Bích Hàm vui mừng reo hò một tiếng, thật tình vui mừng thay cho Sở Vân.

Thông Linh Xà cũng không giống như Thiên Hồ, đạo pháp xuất chúng, công kích cường thịnh. Cũng không như giống Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi, sinh trưởng các loại long tình quả, công năng phức tạp, hay vạn năng như Vạn Kim du bàn. Nó chỉ có tác dụng duy nhất, đó chính là câu thông linh quang.

Tổ tiên Đôn Hoàng vương của Kim Bích Hàm, cất dấu rất nhiều điển tịch. Trong đó có một quyển, chuyên môn giảng phương pháp ứng dụng của Thông Linh Xà.

Bởi hiệu quả của Thông Linh Xà quá mức cho nghịch thiên và biến thái, khiến Kim Bích Hàm khi còn nhỏ tuổi xem xong cũng có ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

- Thông Linh Xà câu thông linh quang, trong lúc đó có thể trao đổi đạo pháp thần thông, học tập lẫn nhau. Nếu là câu thông linh quang của yêu vật, đối với ngự yêu sư thu phục yêu vật hoang dại, có hiệu quả phụ trợ rất mạnh. Thậm chí nếu lại phối hợp đạo pháp riêng, trong chiến đấu câu thông linh quang yêu vật của đối thủ, có thể trực tiếp cướp giật yêu vật của kẻ địch!

Kim Bích Hàm nói, thật sự đã mở mang kiến thức, mở ra một cánh cửa khác cho Sở Vân.

Hắn chưa từng có nghĩ Thông Linh Xà còn có nhiều phương thức ứng dụng như vậy.

Trí tuệ của tiền nhân thật sự thâm sâu không lường.

Kim Bích Hàm nói, gây cho Sở Vân cảm giác như được xối nước lên đầu.

Điều này cũng không thể trách hắn, bị vỏ bên ngoài che mắt không thấy thái sơn cũng là chuyện rất thông thường. Hơn nữa hắn có Thông Linh Xà cũng không lâu, đồng thời tu vi của Thông Linh Xà cũng không đủ để hắn phát hiện thêm nhiều ảo diệu.

Tin tưởng với thông minh tài trí của hắn, việc phát hiện mấy thứ này cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nhưng Sở Vân vẫn rất cảm ơn Kim Bích Hàm đã nói cho hắn mấy thứ này, có thể khiến hắn đạp trên vai người phía trước, đi được xa hơn, dùng ít thời gian hơn để ngộ

ra điều này.

- Huynh có thể đi xem điển tịch của Đôn Hoàng vương thất, tin tưởng điều này sẽ trợ giúp cho huynh. Đây là chìa khóa của phòng điển tịch.

Kim Bích Hàm là người am hiểu tâm lý, cầm chìa khóa đưa cho Sở Vân.

- Cảm ơn.

Sở Vân cũng không già mồm cãi láo, trực tiếp nhận lấy,

- Được rồi, chuyện yêu thú độ kiếp của Bạch thống lĩnh, đã chuẩn bị xong chưa?

Kiếp Yêu Sa Ma vương của Bạch Toa Toa đã bị tổn hại. Hiện nay trong tay còn có Hồng Nguyệt Loan đao, chuẩn bị tấn chức Kiếp Yêu.

- Có Hóa Đạo Chi Pháp hoàn chỉnh, đã tăng khả năng thành công trong lần độ kiếp của nàng lên năm phần. Nhưng là Kiếp Yêu kiếp, cũng không dám đảm bảo. Ôi, nếu không có Chiến lực Kiếp yêu tọa trấn, muốn phát động chiến tranh, thu phục Đôn Hoàng quốc, quả thực rất khó khăn.

Kim Bích Hàm nói đến đây, không kìm được giọng điệu có phần suy sụp.

Sở Vân rất rõ về điểm này, sở hữu Chiến lực Kiếp yêu, đối với sĩ khí của phía mình hay tâm lý của quân địch đều có ảnh hưởng rất lớn.

- Chẳng qua chỉ là độ kiếp thôi có thể thử đón nhận. Tuy rằng Sa Ma vương trong tay Bạch thống lĩnh đã ngã xuống, nhưng cũng không thiếu Linh Yêu đỉnh phong. Ta đã chế luyện Tang Hồn đan và Đoạn Phách đan. Nếu lợi dụng Thông Linh Xà, có thể hấp thu linh quang Quân Cấp, nạp cho bản thân mình. Ta bắt hai vị Cường giả Quân Cấp làm tù binh. Nàng một vị, ta một vị. Một tuần sau, chúng ta lần lượt độ kiếp. Nếu thành công, phía Đôn Hoàng vương thất có bốn vị Chiến lực Hào Hùng.

Sở Vân ôm Kim Bích Hàm nói. Đây chính là kế hoạch hắn định dành cho Thạch Gia Minh.

Thân thể mềm mại Kim Bích Hàm liền chấn động. Trong lúc nhất thời cảm động, hốc mắt thoáng hồng, hầu như nói không ra lời:

- Cái này...

- Việc này cũng không có gì. Có Thông Linh Xà, còn sợ ngày sau không có linh quang để hấp thu sao? Còn nữa, ta đã cân nhắc kỹ rồi, với tố chất cơ thể của ta, chỉ có thể miễn cưỡng hấp thu linh quang của một vị Cường giả Quân Cấp. Nếu nhiều hơn thân thể cũng không chịu được. Mấy ngày này, nàng phải ăn nhiều Long Tình quả và Tâm Động Tửu. Ta còn có Hoán Nhiên tạo hóa đan. Việc hấp thu linh quang của một vị Cường giả Quân Cấp đã không thành vấn đề.

Kim Bích Hàm quay đầu nhìn về phía Sở Vân, muốn nói.

Sở Vân lại sớm mở miệng, chặn lời nàng:

- Nàng không phải nói những lời cảm kích làm gì. Giữa chúng ta còn nói chuyện cảm ơn với không cảm ơn làm. Đều là bằng hữu. Mấy thứ này ngay cả phần Tiếu Tiểu Hiền, ta cũng chuẩn bị một phần.

Thứ tốt, một mình cũng dùng không hết. Không bằng chia xẻ cho bằng hữu, đồng minh, người thân xung quanh.

Sở Vân vẫn rất độ lượng.

Hơn nữa, làm vậy cũng có thể khiến thế lực phe mình phát triển lớn mạnh, ngày sau có thể giúp đỡ được nhiều hơn, cớ sao không làm?

Trong chuyến đi tới Dạ Đế thành, Tiếu Tiểu Hiền có biểu hiện rất tốt, khiến Sở Vân cảm thụ sâu sắc. Sức lực một người là có hạn. Nhưng nhiều người giúp đỡ làm chuyện gì cũng thoải mái hơn.

Nếu không có Tiếu Tiểu Hiền ra tay, cho dù hắn nắm giữ Trích Tinh Thủ Sáo, cũng hắn tuyệt đối không có kỹ thuật có thể xuyên qua Ám Ảnh, lấy được bảo bối được an táng theo Dạ Đế.

- Giữa chúng ta cũng chỉ là bằng hữu thôi sao?

Ánh mắt Kim Bích Hàm lưu chuyển, nghe hắn nói xong, thần sắc lại có phần u oán. Tâm tư thiếu nữ vĩnh viễn làm cho người ta không đoán ra được.

- Ha ha, đương nhiên chúng ta không phải là bằng hữu đơn giản như vậy. Chúng ta là tri kỷ.

Sở Vân vội vàng nói.

Kim Bích Hàm gật đầu, bộ dáng lúc này mới có chút thoả mãn. Chỉ có điều nàng cũng biết, tuy rằng Sở Vân đã tiếp nhận sự thật này, nhưng thực sự muốn hắn hoàn toàn tiếp nhận Thạch Gia Minh và Kim Bích Hàm là cùng một người, phải cho hắn thêm thời gian.

Nàng có thể cảm giác được, tình cảm hữu nghị của Sở Vân đối với Thạch Gia Minh hơn nhiều so với ý nghĩ yêu thương đối với Kim Bích Hàm.

- Khụ khụ! Công chúa, trời đã tối. Trở về phòng nghỉ ngơi đi.

Đúng lúc này, Bạch Toa Toa đi tới. Nhìn bộ dạng của nàng, kỳ thực đã sớm đứng ở góc phòng, âm thầm lo lắng quan sát.

Nhìn thấy Sở Vân tiếp nhận thân phận thực sự của Kim Bích Hàm, tận đáy lòng nàng mừng thay cho Kim Bích Hàm.

Thấy Sở Vân chủ động ôm lấy Kim Bích Hàm, nàng thiếu chút nữa nhịn không được, muốn nhảy ra. Không ngờ Sở Vân lớn mật như vậy. Nàng thật muốn đánh hắn. May là Sở Vân không thêm động tác gì khác, lúc này mới khiến nàng miễn cưỡng nhẫn nại.

- Không ngờ đã muộn như vậy?

Nghe Bạch Toa Toa nhắc nhở, Kim Bích Hàm kinh ngạc nhìn về phía bầu trời. Thời gian trôi qua quá nhanh, không ngờ bất tri bất giác từ chiều, đã tới đêm.

- Ở lại cùng ăn cơm?

Nàng nhìn Sở Vân mời.

Sở Vân lại cười lắc đầu:

- Không được, lúc khác có thời gian sẽ trò chuyện sau. Ta về trước.

Kim Bích Hàm cũng biết phải cho hắn chút thời gian. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nồng nàn nhìn Sở Vân, lúc này mới lưu luyến không rời đi theo Bạch Toa Toa.

Trăng non như lưỡi câu, tỏa ra ánh sáng nhẹ như nước. Bách hoa trong bóng đêm, thể hiện vẻ đẹp yên lặng và an tường không thể thấy vào ban ngày.

Toàn thân Kim Bích Hàm mặc áo trắng, dáng người như tiên biến mất trong bụi hoa, cuối cùng biến mất không thấy nữa. Sở Vân thực sự cảm giác mình giống như đang trong mộng, khó có thể tưởng tượng được Đôn Hoàng nữ vương mới dựa đầu trên ngực mình.

Thành thật mà nói, sự thật này khiến hắn cảm thấy chấn động, dường như vẫn còn lưu lại trong lòng hắn.

Chỉ có điều, sau khi hắn đứng yên ở trong đình một lát, ánh mắt hắn lại trở nên bình tĩnh thâm thúy như ánh trăng.

Tuy rằng tình huống xuất hiện ngoài dự đoán của hắn, khiến cho mọi việc đột nhiên trở nên phức tạp. Nhưng Sở Vân vẫn là Sở Vân. Dù hắn vui sướng vì được người yêu, đầu óc cũng sẽ không bị choáng váng.

Trên đường trở về chỗ ở, Tiếu Tiểu Hiền bỗng xuất hiện.

- Ha ha, chưởng môn người thật tốt số!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.