Chí Tôn

Chương 108: Q.6 - Chương 108: Ta muốn gánh vác bầu trời này (hạ)




Sở Vân nói.

- Thuộc hạ chắc chắn sẽ làm hết sức mình, toàn tâm cống hiến sức lực!

Tử Tiêu lập tức lên tiếng nhận mệnh, sau đó lui ra.

“Chuyện này, coi như là một khảo nghiệm cuối cùng đối với Tử Tiêu. Nếu hắn thông qua, có thể hoàn toàn chứng minh sự trung thành của hắn. Nếu như vậy, ta sẽ theo đúng ký ức kiếp trước, phong hắn vị Thứ tướng, thống lĩnh quân đoàn Ám sát. Dù sao hắn cũng là một trong tam thần tướng ngày xưa, có thể có trọng dụng. Đương nhiên ở bên cạnh cha, ta đã sớm bố trí, cho dù Tử Tiêu ra tay ám sát, vẫn tuyệt đối có thể đảm bảo được an toàn cho cha.”

Cuối cùng, hắn liếc mắt nhìn về phía hậu viện một cái, Sở Vân thầm thở dài:

- Cha à, cha. Cha vì con bỏ đi một cánh tay, bỏ qua tiền đồ và huy hoàng của mình. Cha nuôi dưỡng, giáo dục con, thậm chí muốn giao Thư gia đảo cho con kế thừa. Đại ân đại đức như vậy, nếu Sở Vân con không báo, chẳng phải là hạng người vong ân phụ nghĩa sao!?

"Cha chống đỡ một bầu trời cho con. Hiện tại cha ngã xuống, con trưởng thành. Nên con đứng lên, chống đỡ bầu trời này, che mưa chắn gió cho cha! Sở Vân con không thể cứ đi như vậy! Tuy rằng con không phải là người Tinh Châu, nhưng lại lớn lên ở trong này. Nơi này có rất nhiều vướng bận. Nơi này đã là nhà của con!"

"Con muốn bảo vệ nơi này, bảo vệ mọi người. Cho dù Song Đế cùng đến cũng muốn chiến đấu đến giây phút cuối cùng!"

Hai mắt Sở Vân tỏa ánh sáng, hắn đã có giác ngộ chính mình chỉ chết trong chiến trận!



Đại Hoang quốc, một bí động trong sơn cốc vô danh.

Ráng màu đầy trời, mênh mông cuồn cuộn. Linh áp Đế cấp tản ra trong phạm vi trăm bước, gần như khiến không khí cũng phải đọng lại.

Một nam tử với thân hình cực kỳ hùng tráng, ngồi khoanh chân dưới đất. Hắn nhắm hai mắt, hai tay nâng một ngọn núi. Hắn miệng hổ mũi lớn. Ánh sáng chín mầu chiếu rọi ở trên mặt hắn, khiến hắn giống như Cự Linh Thần minh.

Theo thời gian chuyển dời, ánh sáng đang mờ càng ngày mãnh liệt, hàng vạn hàng nghìn biến ảo. Khiến sơn động bình thường này chợt giống như Mộng Cảnh.

Mà ngọn núi trong tay nam tử, cũng càng lúc càng nhỏ, chấn động cũng càng thêm kịch liệt.

Cuối cùng, khi ngọn núi nhỏ như bát cơm, lập tức yên lặng xuống, ánh sáng muôn màu vốn phát ra ngút trời, cũng ầm ầm tan biến.

Sơn động lại khôi phục lại sự tối tăm u ám như trước.

Nhưng đột nhiên, nam tử mở hai mắt, trong bóng đêm lập tức sáng lên hai ngọn lửa màu vàng.

- Ha ha ha, vận dụng đúng bảy bảy bốn mươi chín ngày, không ngừng không nghỉ, cuối cùng cũng hoàn toàn hàng phục được Ly Sơn. Dạ Đế, khi gặp lại ngươi, ta muốn cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Long Đế ta.

Nam tử ngửa đầu cười to. Tiếng vang như chuông, dâng trào vang vọng một hồi lâu trong động.

- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ. Hiện nay Ly Sơn hàng phục, bệ hạ hướng về Tinh Châu thống nhất Đại Nghiệp, bước một bước chân vững chắc đầu tiên.

Ngoài Sơn động, một vị thiếu niên đang quỳ.

Hắn lưng hùm vai gấu, thân hình mạnh mẽ, mũi ưng mắt sâu, trong mắt không ngừng lóe sáng.

- Ngươi là tên là Hoang Ngô sao? Tiểu tử ngươi không tồi. Còn tuổi nhỏ đã đạt tới Quân Cấp, hơn nữa lại thức thời, hiểu tiến lui. Mấy ngày qua, không phải nhờ ngươi

cống hiến đan dược, thương thế của bản đế chắc không thể khôi phục được nhanh như vậy.

Nói xong, Long Đế sải bước đi ra khỏi sơn động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.