Mỗi Vương giả đều là nhân trung chi kiệt, đều có tinh thần khí chất độc
đáo hơn người. Mặc dù là đứng giữa biển người, cũng vừa nhìn cũng có thể nhận ra, như hạc
trong bầy gà.
Hắn đã từng gặp qua không
dưới mười vị cường giả Vương cấp, nhưng Cù Mộc Vương khiến hắn có cảm
giác, là một người ôn hòa, thản nhiên cùng với trí tuệ.
Trong lòng Sở Vân thầm khen, Cù Mộc Vương so với tưởng tượng của hắn càng thêm sâu sắc.
Cù Mộc Vương ẩn cư ở Khổ Đà Tự đã, hàng năm bế quan ẩn tu. Trong mấy năm
qua, chỉ cần tiến ra, đều có thể nghe được từ trong miệng người bên cạnh những tin tức hàng đầu về Sở Vân.
Khi vừa mới bắt đầu còn chỉ là nhỏ đánh nhỏ nháo. Đang học trong Thư Viện Thiên Ca, nửa chừng lại
ngừng học, ra ngoài, dốc sức chiến đấu nơi sa trường. Nhưng ngay sau đó, chính là thành tựu xuất sắc trong nội chiến Chư Tinh Quần Đảo, thực lực bay lên. Cuối cùng, không ngờ ngay cả Tham Lang Vương, Lục Kình Vương
cũng bị hắn chém chết, còn hắn thì tấn chức thành cường giả Vương cấp.
Hiện tại hắn xếp hạng đầu
tiên trên Đằng bảng Vương cấp!
Ngay cả Tửu Hào Vương lĩnh ngộ đạo pháp thần thông, đạt tới Vương cấp đỉnh phong, đều phải đứng dưới.
Đương nhiên, xếp hạng thực lực trên Đằng bảng cũng không thực sự chuẩn xác.
Nhưng khi Sở Vân còn là Hầu cấp, đã giết chết Tham Lang Vương, Lục Kình
Vương, chiến tích kinh khủng như vậy, khiến người đời cũng không dám
dùng ánh mắt tầm thường để nhìn Sở Vân.
Cù Mộc Vương vô cùng tò mò đối với Sở Vân. Hiện nay cuối cùng nhìn thấy người thật, bản thân cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Chỉ thấy Sở Vân toàn thân áo bào trắng, đầu cuốn khăn xanh, tao nhã, ngọc
thụ lâm phong. Mặt hắn như bức tranh, trong tuấn mỹ giống như lại ẩn
chứa sự anh tuấn rạng ngời.
Điều thu hút người khác nhất chính là đôi mắt của hắn, có nhu tình như nước, cũng có kiên định như sắt.
Lại nghĩ tới lúc đó, năm ấy mười bốn tuổi chính thức xuất đạo, một đường
gian nan hiểm trở, bản thân trải qua sinh tử, qua ải chém tướng. Toàn
thân đẫm máu mới đi đến hôm nay, bất khả chiến bại. Ngoài đại đế ra,
không có người nào là địch thủ.
Vô số chiến tích, liên tiếp khiến người đời kinh ngạc không nói lên lời. Toàn thân tỏa ra hào quang,
chiếu rọi thiên hạ. Hiện nay tất cả mọi người trong Tinh Châu đều biết, ở Chư Tinh Quần Đảo có một vị Vương giả trẻ tuổi như mặt trời từ từ dâng
lên, tung hoành ngang dọc.
Thiên tư của hắn, khiến Dạ Đế cũng cảm thấy bị uy hiếp, bởi vậy không để ý tới thân phận đuổi theo giết hắn.
Kết quả còn bị hắn thả ra Long Đế, dẫn tới kích động phong vân, song Đế
chi tranh. Hắn là người mở đầu thời đại lớn! Là người sáng lập kỳ tích!
Là thần tượng của Ngự yêu sư trẻ tuổi! Là một sự tồn tại mà bất kỳ ai
cũng không thể bỏ qua!
Vừa thấy Sở Vân đi đến, trong lòng Cù Mộc Vương trong lập tức kêu lên:
- Thật là thiên chi kiêu tử, nhân trung chi long! Khó trách được lại có thành tích như thế.
- Thiện tai, thiện tai.
Cù mộc Vương thi lễ về hướng Sở Vân.
- Hôm nay Cù Mộc Vương Khổ Đà Tự có thể được gặp Vô Song Vương, thật sự là tam sinh hữu hạnh.
Sở Vân cảm thấy hơi kỳ lạ, Cù Mộc Vương hành lễ ngang hàng, hắn là muốn luận giao ngang hàng với mình.
Mặc kệ là trong thế giới nào, cho tới bây giờ đều là lực lượng cao nhất, thực lực thắng sẽ được tôn trọng.
Nếu Sở Vân là cường giả Hào Hùng cấp, Cù Mộc Vương nhìn như không thấy. Nếu Sở Vân là cường giả Hầu cấp, Cù Mộc Vương sẽ coi trọng thiên tư của
hắn. Nếu hắn chỉ là Vương cấp tầm thường, Cù Mộc Vương cũng sẽ chỉ thể
hiện tư thái như trước đây.
Nhưng hiện tại Sở Vân không chỉ là
Vương giả, còn đứng đầu trên Đằng bảng, trong tay có tính mạng của hai
vị Vương giả. Cù Mộc Vương chỉ là một vị Vương cấp cao đoạn, nào dám cậy già lên mặt ở trước mặt Sở Vân?
Ánh mắt Sở Vân lóe sáng, trong
lòng thoáng kích động. Vừa rồi Tửu Hào Vương cùng hắn luận giao ngang
hàng, hắn còn không nhận ra. Hiện nay Cù Mộc Vương cũng như thế. Cuối
cùng, điều này đã khiến hắn ý thức được, thực lực của chính mình đã tăng lên, địa vị của hắn cũng đã tới tầng đỉnh của Tinh Châu. Nếu không phải là song Đế xuất hiện, hào quang trên người hắn có thể bao phủ toàn
thiên hạ.
- Cù Mộc Vương khách khí, mời ngồi.
Sở Vân hoàn lễ, ngồi trên ghế chủ thượng, lại mời Cù Mộc Vương ngồi xuống.
Cù mộc Vương trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói một cách tỉ mỉ về ý đồ đến đây.
Hắn muốn chuộc Bắc Quang đã bị Sở Vân giữ làm tù binh. Tất nhiên Sở Vân
cũng không khách khí, dùng công phu sư tử ngoạm, trực tiếp nói với Cù
Mộc Vương, hắn muốn trấn thất chi bảo của Khổ Đà Tự - Thái Cổ Kim Thân
Giáp.
Kim giáp này, chính là Kiếp Yêu binh của Khổ Đà Vương năm
đó. Lúc ấy tu vi đạt tới gần nghìn vạn năm. Sau khi Khổ Đà Vương khai
sáng Khổ Đà Tự đã ngã xuống, Thái Cổ Kim Thân Giáp này được Khổ Đà Tự
thay nhau truyền lại.
Tuy rằng bởi vì đã trải qua nhiều bước
thăng trầm trong lịch sử, hiện nay tu vi của Thái Cổ Kim Thân Giáp này
đã rơi xuống ba trăm vạn năm. Nhưng phẩm chất phòng ngự của nó còn xuất
sắc hơn nhiều so với Đại Lôi Trạch Huyền Kim Khải của Sở Bá Vương. Dù
sao áo giáp này là một loại lấy công thay thủ, tuân theo phong cách
chiến đấu từ trước đến giờ của Sở Bá Vương.
Sở Vân mất đi Đại Lôi Trạch Huyền Kim Khải Giáp, hiện nay đang cần một Kiếp Yêu phòng ngự.
- Tốt, yêu cầu này cũng không quá đáng, ta đáp ứng.
Cù mộc Vương lập tức đồng ý.
Điều này đã khiến Sở Vân phải giật mình kinh hãi. Ban đầu, hắn cũng không
quá hy vọng. Dù sao Thái Cổ Kim Thân Giáp chính là trấn thất chi bảo của Khổ Đà Tự, là tổ vật tinh thần của bọn họ, tượng trưng cho vinh quang.
Hắn công phu sư tử ngoạm, chuẩn bị cò kè mặc cả, nào biết được Cù Mộc
Vương dứt khoát như thế.
- Vô Song Vương đại nhân không cần hoài
nghi thành ý của ta. Trên thực tế, trong vận mệnh của Bắc Sắc nhất định
gặp phải kiếp nạn này. Cũng nhờ kiếp nạn này hắn mới có thể chân thay da đổi thịt, lĩnh ngộ được sự thống khổ của con người, cảm nhận được ý
nghĩa thực sự của việc tu hành.
Cù Mộc Vương chậm rãi mở miệng nói.
- Nói như vậy, Khổ Đà Tự các ngài đã sớm biết thân phận dâm tặc của Bắc Quang?
Ánh mắt Sở Vân lạnh lùng, thiện cảm của hắn đối với Cù Mộc Vương lập tức giảm xuống rất nhiều.
- Có nguyên nhân chắc chắn phải có kết quả. Trồng thiện nhân được thiện
quả, trồng ác nhân được hậu quả xấu. Ba năm trước đây, ta đã tính đến
nhân quả này, đã thuận thế làm. Những năm gần đây, Bắc Quang đã nếm được hậu quả xấu của mình, tâm tính đã có thay đổi lớn, từ bỏ dục niệm trong lòng, hiểu rõ ba nỗi thống khổ của con người.