Sở Vân thất vọng thở dài.
- Tuy rằng không biết, nhưng ta lại cảm thấy ngươi có thiên tư cực cao, khí vận lại nồng hậu như vậy, chắc chắn sẽ được ông trời coi trọng. Khả năng Tinh Thánh di thư xuất hiện trước
mặt ngươi là vô cùng to lớn. Bởi vì trên lịch sử, những Vương giả nhận
được ưu ái của tinh thư đều là người có thiên tư xuất sắc.
Tửu Hào Vương đáp.
- Ta không thích điều gì quá mờ ảo, ký thác tương lai cho vận khí cũng không phải là tác phong của ta.
Sở Vân lắc đầu, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên có thị vệ vào bẩm báo.
- Hả? Ngươi là nói một vị cường giả Vương cấp đến từ Khổ Đà Tự, nói đặc biệt tới thăm hỏi ta?
Sở Vân rướn mày.
- Đúng vậy, Thiếu quốc chủ. Người này tự xưng là Cù Mộc Vương, tuổi già
sức yếu, mặt mũi hiền lành, muốn trao đổi thương nghị với Thiếu chủ.
Thị vệ bẩm báo nói.
- Nếu nói như vậy, ta cáo từ trước.
Sở Vân đánh tiếng chào Tửu Hào Vương, lại nói rõ vị trí cụ thể của gò Kinh Khủng Liêm Đao Thảo cho Nhị Lang Thiên Quân biết.
- Khi còn ở cấp số Hào Hùng đã từng gặp qua Cù mộc Vương một lần. Không
ngờ hắn vẫn còn sống. Ngươi đi nhanh đi. Ta ở trong này dưỡng thương là
được rồi.
Sau khi Tửu Hào Vương gật đầu với Sở Vân, liền nhắm mắt lại, thân tựa vào đầu giường, bắt đầu dưỡng thần.
Nói chuyện với Sở Vân nhiều như vậy, khiến hắn có chút mệt mỏi không chịu nổi.
Cù Mộc Vương, chính là vị lão Vương gia trong Khổ Đà Tự.
Hắn ăn mặc cực kỳ mộc mạc, toàn thân chỉ mặc áo bào màu nâu, có vẻ rộng
thùng thình, đi một đôi giày cỏ. Dáng người hắn gầy yếu, giống như củi
khô. Làn da có khắc đầy dấu vết năm tháng. Trên mặt lại xuất hiện một
hai mảng da đồi mồi.
Điểm thu hút người khác nhất chính là ánh
mắt hắn. Tràn ngập trí tuệ, lóe sáng giống như kim cương. Đây là một
loại cảnh giới tinh thần "duyệt hết hồng trần, bất cứ việc gì cũng hiểu
rõ, yên tĩnh không màng danh lợi". Đây là lần đầu tiên Sở Vân thấy hắn,
trong lòng không khỏi tán thưởng.