Nhưng giờ, tình huống của bọn hắn rất không tốt.
Thập bát kỵ mỗi
người đều toàn thân đẫm máu, thương thế rất nghiêm trọng. Tuy rằng công
tử Tào Hữu Đạo không bị tổn tương nhưng sắc mặt thực sự quá mỏi mệt,
trong đôi mắt ẩn dấu một sự bối rối. Thỉnh thoảng hắn lại quay đầu nhìn
lại.
- Đầu Mộng Yểm Mã kia còn tiếp tục đuổi theo không?
- Không, thiếu chủ.
Có người đáp.
Tào Hữu Đạo thở dài.
- Thật không nghĩ tới bên ngoài m Hủ Hoang Địa lại đụng phải một đầu Kiếp Yêu Mộng Yểm Mã có tu vi nghìn vạn năm, vận khí chúng ta thực sự quá
kém rồi!
Vẻ mặt mười tám kỵ binh cũng tràn đầy may mắn.
- May mà đầu Mộng Yểm Mã kia không đuổi giết tiếp.
- Đúng vậy!
Tào Hữu Đạo cảm khái một tiếng, nhưng rất nhanh đã nhíu mày. Sâu trong nội
tâm hắn có một loại cảm giác, cảm thấy đầu Mộng Yểm Mã kia có chút cổ
quái. Nhất cử nhất động, tựa hồ đang bức hắn chạy về một phương đã định
sẵn.
Nhưng rất nhanh hắn đã bỏ qua ý nghĩ này, trợn tròn mắt,
tràn đầy không thể tin tưởng nổi. Bởi vì hắn thấy được phía xa xa đang
có một đống lửa vô cùng lớn. Cho dù cách xa vài trăm mét, bọn hắn vẫn có thể thấy rõ ngọn lửa màu cam, đang ngạo nghễ thiêu đốt trong thiên địa u ám.
- Người nào ngu ngốc vậy, không ngờ lại dám nổi lửa trong m Hủ Hoang Địa? Chẳng phải là có chủ tâm đưa tới du hồn sao?
Thập bát kỵ cũng tràn đầy kinh ngạc.
Rất nhanh, bọn hắn lại càng thêm kinh ngạc.
- Mau nhìn, bên cạnh đống lửa có người!
Đợi khi bọn hắn đến gần, trên mặt mỗi người đều tràn ngập biểu lộ kinh nghi.
- Một thiếu nữ!
Tào Hữu Đạo nhướng mày.
- Thiếu chủ nên cẩn thận.
Thủ lĩnh thập bát kỵ đi tới bên cạnh Tào Hữu Đạo nhẹ nói.
Càng tiếp cận đống lửa, chúng cao thủ ngự yêu sư không khỏi thúc Khủng Cụ Ngạc dưới háng giảm dần tốc độ.
Cảnh tượng trước mặt thực sự là quá cổ quái rồi. Trong m Lịch Hoang Địa chợt xuất hiện một đống lửa, bên cạnh đống lửa lại là một thiếu nữ hoạt bát
xinh xắn. Nếu không phải ngọn lửa bập bùng, phản chiếu cái bóng chập
chờn phía sau lưng xuống mặt đất, mọi người cơ hồ đều cho rằng đây là
một nữ quỷ.
Đến tột cùng nàng là ai? Sao dám to gan như vậy, trong m Lịch Hoang Địa giữa đêm nổi lửa!
Nàng không sợ lọt vào vây công của đại quân du hồn hay sao?
Một tiếng rồng ngâm, Tào Hữu Đạo thu hồi Huyền Minh Quỷ Long, chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Yến, chắp tay nói:
- Hữu lễ, tại hạ Thiếu chủ Tào gia Tào Hữu Đạo, may mắn hạnh ngộ cô nương trong m Lịch Hoang Địa.
Hai mắt Tiêu Yến sáng ngời, đánh giá Tào Hữu Đạo từ trên xuống dưới một phen.
- Ngươi là chính thiên tài kia của Tào gia, Tào Hữu Đạo?
Nàng đã sớm được Sở Vân cảnh báo, bởi vậy đối với việc những người này xuất
hiện, cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Nhưng khi nàng biết được thân
phận của Tào Hữu Đạo, cũng không khỏi cảm thấy tò mò. Tên tuổi Tào Hữu
Đạo nàng đã sớm nghe nói qua.
Phàm là người gặp gỡ Tào Hữu Đạo
đều khen hắn là thiên tài tuấn kiệt. Đường Vô Tâm đã từng là vị hôn phu
của Tiểu Yến cũng được coi như một thiên tài tuấn kiệt. Nhưng cùng Tào
Hữu Đạo so sánh chẳng khác gì khổng tước cùng phượng hoàng.
- Chính là tại hạ.
Tào Hữu Đạo mỉm cười.
- Xin hỏi cao danh quý tính của cô nương.
- A.
Tiêu Yến đĩnh đạc nói.
- Ta họ Tiêu.
- Tiêu gia?
Khuôn mặt Tào Hữu Đạo không khỏi khẽ biến sắc. Tiêu gia từng là gia tộc nhất
lưu, thậm chí mấy trăm năm trước, từng lẫy lừng, là cự phách trong nhất
lưu gia tộc. Nhưng sau khi Tiêu gia thái tổ biến mất, đã chậm rãi suy
tàn. Tuy rằng hôm nay chỉ là gia tộc nhị lưu, nhưng nội tình vẫn còn,
nhất là tòa Phương Cốt Bảo, được xưng là Quỷ Châu bất hãm chi thành. Ý
chỉ tòa thành không có khả năng rơi xuống.