Đường của Sở Vân chính là nhân đạo, có lý giải sâu sắc đối với nhân
tính. Hắn đã thăm dò bản tính của Tiên Nang Vương, biết đối phó với
người như thế, chỉ có cương quyết, không thể hòa nhã với hắn. Nếu không
hắn càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một
thước.
Chỉ có thái độ cương quyết, mới có khuất phục được hắn, tạo thành liên minh Vương giả, cùng chống lại Song Đế.
Nếu nói chuyện nhỏ nhẹ với hắn, thỉnh cầu hắn gia nhập liên minh, ngược lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, tác dụng hoàn toàn ngược lại. Không
chỉ giẫm đạp tự tôn của mình, càng khiến Tiên Nang Vương khinh thường
mình.
Quả nhiên, thấy thái độ Sở Vân cương quyết như thế, thậm
chí trạng thái một lời không hợp sẽ vung tay, Tiên Nang Vương trợn mắt
một chút, chợt thái độ cao ngạo liền thay đổi, giọng điệu cũng chuyển
sang hòa hoãn:
- Thôi, thôi. Ta làm gì phải so đo với tiểu bối
như ngươi. Ta chỉ muốn thể hiện thành ý nhận lỗi của ta. Ta trực tiếp
đặt những tiên phi yêu binh ở đây, ngươi có muốn hay không.
- Cái gì? Tiên Nang Vương, thái độ của ngươi là gì? Quẳng những yêu binh này
trên mặt đất, là bố thí cho ta sao? Đến đây, đại chiến với ta ba trăm
hiệp. Ta phải tính sổ với ngươi!
Sở Vân bước mạnh lên trước một bước, phát ra linh áp Vương cấp.
Chỉ một thoáng, lấy hắn làm trung tâm, một khí thế bàng bạc phóng lên cao,
cuồn cuộn hùng hồn đến cực điểm. Sóng khí bốc lên, mái tóc đen hắn tung
bay, giống như chiến thần phủ xuống, ánh mắt như mũi tên bắn về phía
Tiên Nang Vương, mạnh mẽ, cứng rắn vô cùng.
Tiên Nang Vương ngạc
nhiên, lui về phía sau một bước, bị khí thế hung hãn của Sở Vân chụp
tới. Khuôn mặt già nua của hắn đỏ lên, cực kỳ xấu hổ, hét lớn:
-
Vô Song Vương, ngươi không nên khinh người quá đáng. Lần này lão phu tới mang theo thành ý, ngươi cho là lão phu tới ức hiếp ngươi sao?
Lời còn chưa dứt, hắn cũng phát ra linh áp Vương cấp của mình.
- Tiểu tử thối, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Vừa thăng
lên Vương cấp, liền không coi ai ra gì. Ngay cả cường giả lớp tiền bối
như ta cũng không để vào mắt.
Để ta giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi biết tầm quan trọng của việc tôn kính trưởng bối!
Tiên Nang Vương trở mặt, lớn tiếng kêu lên.
Trong nháy mắt, linh áp của hắn ép lên linh áp Sở Vân. Giờ phút này, không
thể nghi ngờ tu vi Tiên Nang Vương đã thể hiện rõ - Vương cấp cao đoạn!
Bởi vì quan hệ tới tu vi, không hề nghi ngờ, linh áp của Tiên Nang Vương
mạnh hơn nhiều so với Sở Vân. Khí thế cuồn cuộn giống như thâu tóm cả
thiên địa, bỏ qua vũ trụ.
Nhưng linh áp Sở Vân, lại hết sức lộ vẻ phong thái nhân đạo. Mặc dù bị ép vào hạ phong, ngược lại vẫn cứng cỏi
vượt qua mức tưởng tượng. Hơn nữa càng được rèn luyện, càng bị chèn ép,
ngược lại càng thêm dồi dào.
- Ừ? Thật kỳ lạ!
Trong mắt Tiên Nang Vương thoáng hiện vẻ nghi ngờ. Hắn nhìn về phía Sở Vân, trong lòng nghi hoặc càng lúc càng lớn.
- Tiểu tử này tu hành đạo gì? Lại có thể dựa vào linh áp của ta, rèn luyện chính mình, tự mình phát triển!
- Tiên Nang Vương, ngươi nạp mạng đi!
Sở Vân cười ha hả, vươn hai tay nắm chặt hư không, lập tức trong tiên nang bắn ra lưỡng đạo huyền quang, bay đến trong tay hắn, hóa thành một đao
một kiếm.
Tay trái Băng Hà Kiếm, tay phải Túy Tuyết Đao!
- Ngươi tới thật sao?
Tiên Nang Vương quá sợ hãi, thân thể không tự chủ được lại lui về phía sau một bước.
Sở Vân hừ lạnh một tiếng, trong mắt phát ra ánh sáng sắc nhọn. Hắn tấn
chức Vương giả, giơ tay nhấc chân, có thể phát ra uy vũ cuồn cuộn. Trước kia, hắn không thể thỏa sức phát huy hết tác dụng. Hiện nay Tiên Nang
Vương chủ động tìm tới cửa, đây là cơ hội tốt nhất để hắn đá thử vàng.
Hơn nữa, cũng chỉ có thể hiện thực lực thực sự của mình, mới có thể khiến
Tiên Nang Vương hoàn toàn ý thức được, đến tột cùng trong bọn họ, ai mới là người mạnh nhất!
- Đến chiến đi!
Sở Vân rống to, tiến về phía trước.
Khí thế của hắn như cầu vồng, như mạnh mẽ hổ xuống núi, giống như giao long rời bến.