Tuy nhiên, sau này Tửu Hào Vương lại đặt trước “Hồ Quân” thêm hai chữ - “Túy Tuyết”.
- Túy Tuyết Hồ Quân?
- Không sai! Ngươi không có tận mắt chứng kiến tình hình trận chiến.
Túy Tuyết Đao của hắn đáng sợ không gì sánh được, so với cảnh giới ngang hàng quả thực là đệ nhất lợi khí công kích. Kinh Thần Nguyệt Nha Kích
của Nhị Lang Thiên Quân đều bị nó mạnh mẽ chém nát. Kiếp Yêu Thiên Cẩu,
cũng trọng thương chỉ dưới một đao. Chậc chậc!
Nói tới trường chiến đấu kia, để lại cho người ta ấn tượng sâu nhất,
không phải là Kiếp Yêu Kiến Mộc cả trăm vạn năm, cũng không phải là đạo
pháp thần thông thần bí của Nhị Lang Thiên Quân, cũng không phải là Thảo Giới Sâm Hải Chi Thuật ẩn giấu của Bích Mộc
Vương, mà là Tiên Thiên Túy Tuyết Đao của Sở Vân.
Lực công kích của nó, làm người ta kinh hãi, khiếp sợ không thôi.
Túy Tuyết Đao, Tiên Thiên, cường giả Quân cấp, phối hợp với một tâm
cơ xuất chúng, khiến Ngự yêu sư Túy Tuyết Hồ Quân này xưng hùng, rất
nhanh thay thế biệt
danh Tiểu Bá Vương, đẩy Nhị Lang Thiên Quân xuống vị trí phía dưới.
Hiện nay, hắn được liệt vào vị trí thứ bảy trên bảng Quân cấp.
- Túy Tuyết Hồ Quân? Hừ! Danh tiếng gì cũng đều bị ngươi đoạt đi. Mấy ngày nay ngươi đều trốn ở trong phòng, đóng cửa không ra, muốn cùng
ngươi đấu một trận cũng không được. Chỉ là tiếp theo khi Long Môn thế
giới mở ra, xem ngươi trốn đi đâu?
Thiếu bang chủ Dung Nham Bang Tôn Viêm, đã từng chứng kiến tràng cảnh chiến đấu của Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân, ngược lại lại kích phát
chiến ý của hắn.
Hắn vào ở khách sạn Long Môn, một mực muốn khiêu chiến Sở Vân, kết
quả đám người Sở Vân đóng cửa không ra, không một ai xuất hiện trong tầm mắt thiên hạ, khiến hắn như chụp vào hư không.
- Sở Vân sao? Tại Đôn Hoàng Sa Nhãn hãm hại thủ hạ của ta. Tốt nhất ta và ngươi nên thanh toán một chút.
Lãnh Mạc Danh lau sạch yêu kiếm, cười nhạt trong lòng.
- Thành chủ, ta đã điều tra rồi, Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân thực sự đang ở tại khách sạn Long Môn.
Quỷ Lệ cung kính báo cáo với Vô Thường Hầu.
- Hừ! Dám giết người của Cửu U thành ta. Hai tiểu tử này đều đáng chết!
Ngữ khí của Vô Thường Hầu cực kỳ lãnh khốc, tràn ngập sát ý.
…
Những người này chỉ là đại diện. Tại Tinh Châu tàng long ngọa hổ, vô số ánh mắt đều theo dõi Sở Vân.
Đây là nguy hiểm cùng cái giá lớn phải trả cho việc thành danh khi còn trẻ.
Dưới tình huống mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt như vậy, Long Môn cao lớn hùng vĩ, từ trong bão cát sa mạc, dần dần hiện ra.
- Long Môn, Long Môn xuất hiện rồi.
- Xông lên! Tiến nhập Long Môn, đoạt lấy chiếc nhẫn!
- Mẹ nó, ai dám cản đường chúng ta, giết!
Giờ khắc này, Long Môn triệt để định hình. Ngàn vạn du hiệp trong sa mạc rộng lớn, hết thảy đều sôi trào.
Tràng diện trở nên hỗn loạn. Cuộc chiến tranh đoạt từ đây bắt đầu.
Long Môn thế giới tám năm một lần tuần hoàn, tám năm một lần đổi mới, có nói, nơi nơi là bảo địa, mỗi vật đều là báu vật. Ai tiến nhập trước, là có thể chiếm được tiên cơ, thu được tiện nghi.
Oanh!
Đột nhiên một tiếng sấm sét thật lớn nổ vang. Dư âm tiếng gầm còn
vang vọng. Vô số du hiệp gặp phải cuồng phong, giống như lá rụng và bay
xa ra ngoài.
Cửa vào Long Môn trống rỗng một khoảng lớn.
- Cũng đều do không hiểu quy củ. Dám giành trước lão tử!
Một cự hán như tháp đen xuất hiện tại lối vào Long Môn, mắt như chuông đồng, cơ bắp như sắt, khí thế như gấu, hung thần ác sát.
- Là Hắc Sơn Man Quân, cường giả Ngự yêu bài danh thứ sáu trên bảng Quân cấp.
Trong đám người nhanh chóng truyền đến một trận tiếng kinh hô.
Tuy rằng rất nhiều người đang rục rịch, nhưng tràng diện cuối cùng lại bị Hắc Sơn Man Quân trấn áp xuống.
Đẳng cấp Hào Hùng đã có thể một mình đảm đương một phía, cường giả Quân cấp đương nhiên có thể trấn áp tràng diện rồi.
- Hắc Sơn huynh khổ cực rồi, tình cảnh này mỗi khi Long Môn mở ra đều tái diễn một lần. Ai… Chẳng lẽ không biết quy củ của Du hiệp giới sao?
Tiến nhập Long Môn, phải ưu tiên những người vượt qua thế lực nhất lưu
như chúng ta. Phía sau là môn phái nhất lưu, nhị lưu, tam lưu…Tất cả mau xếp hàng đi!
Một vị nam tử trang điểm diêm dúa, ăn mặc một thân nữ trang, uốn a
uốn éo đi tới cửa, giơ bàn tay như hoa, giọng điệu kỳ quái quay về phía
mọi người yêu kiều khẽ nói.
- Cửu mệnh yêu quân!
Nhất thời có người tinh mắt nhận ra vị cường giả Quân cấp này.
Đoàn người lại một trận rối loạn.
Cửu Mệnh Yêu Quân, đứng hàng thứ mười một trong bảng Quân cấp, thích
làm nam giả nữ, tính tình cổ quái, giết người không chớp mắt. Hắn đại
biểu cho thế lực nhất lưu tại Du hiệp giới, lệ thuộc An Định Quốc – Chức Tú Phường.
Cùng với Thú Man Hội của Hắc Sơn Man Quân cũng thuộc môn phái du hiệp siêu nhất lưu.
- Hừ! Người không hiểu quy củ, cứ việc giết chết. Giết nhiều một chút, những người còn lại tất nhiên sẽ thành thật hơn.
Một thanh âm cực kỳ lạnh lùng, xem mạng người như cỏ rác từ xa truyền lại.
Thành chủ Cửu U Thành, Vô Thường Hầu!
Mạnh hơn tất cả Quân cấp, đứng hàng thứ chín trong Hầu bảng.
Vóc người hắn cao gầy, mặc trường bào nửa đen nửa trắng, khiến người
khác không tự chủ được mà liên tưởng đến Hắc Bạch Vô Thường. Mái tóc đen dài, bao phủ toàn bộ khuôn mặt hắn, nhìn không rõ ràng. Toàn thân hắn
tản mát ra hàn băng quỷ khí khiến người
người run sợ, tựa như lúc nào cũng có âm phong gào thét xoay quanh bên người hắn.
Theo phía sau hắn là một thiếu niên, toàn thân khoác áo bào đen, sắc
mặt trắng bệch không chút sinh khí. Khí tức tuy không nồng đậm bằng Vô
Thường Hầu, nhưng lại gần như là phiên bản của hắn. Đây chính là Quỷ Lệ.
Cùng với sự xuất hiện của bọn họ, đám người lúc trước còn xao động, nhất thời câm như hến.
Ngay cả trong lòng Hắc Sơn Man Quân hay Cửu Mệnh Yêu Quân đều cảm
thấy một trận áp lực. Bọn họ tuy là cường giả Quân cấp, nhưng cho dù
liên thủ lại e rằng cũng không phải là đối thủ của một mình Vô Thường
Hầu.