Chí Tôn

Chương 105: Q.5 - Chương 105: Tuyển tôn nữ tế (cháu rể) (thượng)






Một chén rượu Kim tôn thanh mười ngàn, một bàn món ăn quý và lạ hết tiền vạn.

Đây quả là bữa ăn xứng đáng với cái tên thiên kim chi yến. Hương vị hoặc là ngon, hoặc là nhiều nước, hoặc là thơm giòn, hoặc là ngọt lành. Khiến Độc Tinh Tử hầu như ăn không ngừng, ăn đầy miệng mỡ, dáng vẻ rất thỏa nguyện.

- Thật sự là quá ngon!

Ngửa đầu uống chén rượu ngon, Độc Tinh Tử ăn thật no, không nhịn được khen ngợi hết lòng.

- Hai tiểu tử kia, tuổi không nhỏ, cũng rất biết cách hưởng thụ. Ừ, vừa vặn lão thân cũng đói bụng, cháu gái ngoan lại đây. Chúng ta làm khách cho hai vị thiếu hiệp này mời vậy.

Đúng lúc này, một lão bà bà toàn thân đều mặc màu đen, chống gậy, đi tới.

Trước ánh mắt kinh ngạc của đám người Dược Tinh Tử, vị lão bà bà việc này nhân đức không nhường ai, đã ngồi xuống.

Tại bàn ăn hình vuông, Dược Tinh Tử và Độc Tinh Tử đang ngồi, những người khác đứng hộ vệ ở phía sau. Vị lão bà bà này theo lẽ thường đương nhiên ngồi ở bên kia.

- Nãi nãi, như vậy không hay lắm đâu?

Ngay sau đó, một giọng nói yếu đuối từ sau lưng truyền tới. Chủ nhân giọng nói là một thiếu nữ cũng mặc y phục màu đen. Ngay cả mặt mũi cũng không nhìn thấy rõ lắm. Lúc này, nàng đang do dự đứng ở tại chỗ.

- Cháu gái ngoan, ngay cả bà bà nói cũng không nghe sao? Hai vị thiếu hiệp muốn mời chúng ta mà.

Lão bà bà âm hiểm cười, tiếng cười khiến người sởn gai ốc.

- Thối lắm, lão thái bà này, biết bữa cơm này giá trị bao nhiêu không? Mau cút thật xa cho ta, nếu không đừng trách ta ra tay, cho ngươi sống không bằng chết!

Độc Tinh Tử tức giận, cầm chén rượu đập mạnh xuống mặt bàn.

- Đệ đệ, câm miệng!

Dược Tinh Tử nóng nảy, vội vàng đứng dậy ngăn cản.

- Vị tiền bối này... Ách, ách!

Sắc mặt hắn đột biến, trắng bệch giống như giấy trắng. Hắn theo bản năng vươn tay đến, vuốt ve cổ. Vẻ mặt kinh ngạc khủng bố đến cực độ, vẫn đọng lại trên mặt.

Bỗng nhiên hắn phát hiện mình, nói không ra lời!

- Vu Bà!

Độc Tinh Tử thấy cảnh tượng như vậy, khóe mắt như muốn nứt ra, chợt quát một tiếng, ra tay nhanh như chớp.

Một chùm ám khí yêu binh, bay trong không trung vẽ ra mười đạo hồng quang quỷ dị, tiến đến bao phủ lão bà bà áo đen.

Đồng thời, những tinh nhuệ Sinh Tử Cốc đi theo cũng đều gầm lên, tấn công lão bà bà.

Lão bà mặc áo đen vẫn ngồi ngay ngắn, không nhúc nhích, dường như bị dọa tới mức choáng váng. Trên mặt Độc Tinh Tử hiện ra nụ cười dữ tợn, nhưng không phát hiện khóe miệng trên khuôn mặt đối phương, cũng cong lên tạo thành một nụ cười tàn khốc.

Ầm!

Ngay sau đó, người của Sinh Tử Cốc dường như nghe được một tiếng nổ thật lớn.

Trong nháy mắt, trong đầu bọn họ trống rỗng. Đợi đến khi bọn họ phục hồi lại tinh thần, một áp lực vô hình lớn như ngọn núi nặng nề đè xuống bọn họ.

Những đòn công kích dừng lại, châm rơi dưới đất.

Mọi người bên Sinh Tử Cốc trợn mắt, thân thể cứng ngắc, như là đang dùng định thân pháp.

- Linh… Linh áp!

Cùng lúc, trong lòng mỗi người của Sinh Tử Cốc đều hiện lên hai chữ này.

Lập tức, sự khiếp sợ và khủng hoảng cuồn cuộn như sóng thần trào lên trong lòng họ.

Người có được linh áp, ít nhất là phải cường giả Quân cấp. Những người như bọn họ không có khả năng chống lại được.

- Ha ha ha, luôn có một vài kẻ hậu sinh tiểu bối không ngoan.

Lão bà bà mặc hắc bào cười cười.

- Đều ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta, lại gọi một bàn ăn ngon. Cháu gái ngoan của ta đang đói bụng.

- Dạ dạ dạ, vãn bối có mắt như mù, mạo phạm tiền bối. Vãn bối đi làm.

Độc Tinh Tử đầu đầy mồ hôi lạnh, gật đầu liên tục.

Bản thân phải đối mặt mới một lão bà bà mặc áo đen, với thực lực sâu không lường, Độc Tinh Tử căn bản không có dũng khí đối kháng.

Rất nhanh, một bàn thức ăn mới được đưa lên.

Dược Độc Song Tinh Tử, cũng không dám ngồi. Đứng ở bên cạnh bàn, nơm nớp lo sợ.

- Thật có lỗi. Hai vị công tử, mời ngồi xuống cùng ăn đi.

Thiếu nữ mặc áo đen ngồi bên cạnh lão bà bà, tỏ vẻ áy náy.

Giọng nói của nàng mềm mại, biểu lộ chân tình, tâm địa thiện lương khác hẳn với nãi nãi.

- Không, không cần. Tiền bối ngồi, chúng ta là vãn bối đâu thể ngồi chung.

Độc Tinh Tử cúi đầu thật thấp, giọng điệu cung kính.

Đối phương ít nhất cũng là cường giả Quân cấp, thực lực này làm cho hắn vừa sợ lại vừa kính trọng.

Hắn khúm núm, cũng chưa cảm thấy nhục nhã. Đối mặt với cường giả như vậy, theo lý cũng nên có thái độ này. Đây là quy củ của du hiệp giới. Cho dù đổi lại là lão sư của hắn đối mặt với tình huống này, cũng sẽ làm như thế.

Lấy lòng một vài vị ít nhất là cường giả Quân cấp, đối với Sinh Tử Cốc bọn họ cũng là một chuyện đầy vinh hạnh.

- Cháu gái ta nói cho các ngươi ngồi, các ngươi cứ ngồi. Nói nhiều làm gì? Đạo đức giả!

Lão bà bà mặc áo đen khẽ quát một tiếng.

Toàn thân Dược Độc Song Tinh Tử run lên, lập tức nhìn nhau cười khổ. Tính tình cường giả thần bí này thật cổ quái. Bọn họ cũng không dám làm trái, chầm chậm ngồi ở hai bên.

- Cháu gái ngoan, cháu đã mười sáu tuổi. Dựa theo quy củ vương thất, phải kết hôn. Nếu mười bảy tuổi vẫn chưa kết hôn, vậy thì cũng chỉ có thể cô đơn cả đời, rốt cuộc không thể đi ra ngoài. Lần này, nãi nãi đưa cháu ra ngoài là để chọn cháu rể. Đại hội du hiệp, tuyệt đối sẽ không thiếu những kẻ là thiếu niên anh hùng. Cháu nhìn trúng người nào, cứ nói với nãi nãi. Nãi nãi sẽ làm chủ cho cháu.

Lão bà bà ôn nhu nói với thiếu nữ áo đen.

- Nãi nãi! Dọc theo đường đi, Uyển Nhi đã nói rất nhiều lần. Uyển Nhi không muốn lập gia đình, lại càng không muốn bắt buộc người khác. Không xuất giá thì đã sao? Ở cùng với nãi nãi, Uyển Nhi cũng rất vui vẻ.

Thiếu nữ áo đen buông đũa, giọng điệu mềm nhẹ, lại lộ ra vẻ quật cường.

- Nha đầu ngốc! Lập gia đình mới tốt. Cháu không biết. Nãi nãi chỉ muốn tốt cho cháu.

“Vương thất... Hay là thiếu nữ này là một công chúa? Nếu cưới nàng, vậy sẽ có quan hệ trên vị tiền bối này..."

Độc Tinh Tử nghe đến đó, trong lòng lập tức chấn động. Hắn liếm liếm môi, rất muốn tự đề cử mình, nhưng lại sợ hãi chọc giận lão nhân thần bí tính tình cổ quái trước mắt.

Hắn len lén quan sát thiếu nữ áo đen. Tuy rằng khuôn mặt của nàng bị màn của chiếc mũ có vành rộng che khuất, không nhìn thấy rõ lắm. Nhưng dáng người quả thật uyển chuyển mềm mại, nhu hòa như ngọc, toàn thân tràn ngập ra một khí chất hàm xúc ôn nhu.

Độc Tinh Tử càng nhìn càng động tâm, cuối cùng hắn lấy hết dũng khí:

- Thật ra muốn nói thiếu niên Tuấn Kiệt, ha ha, ca ca vãn bối chính là một người như vậy. Năm nay cũng gần hai mươi hai, đã được xếp vào Tinh Châu Tuấn Kiệt bảng.

- Hắn trên hiểu y dược, dưới khéo hạ độc. Người giang hồ nâng đỡ, đặt cho hai huynh đệ chúng ta một danh hiệu, là ‘Dược Độc Song Tinh’. Gặp đây chính là duyên phận, không biết có thể lọt vào mắt tiền bối?

Lời này vừa nói ra, hai người họ đều ngây ra một lúc.

Dược Tinh Tử khẩn trương, hắn không thể nói chuyện, chỉ có thể trừng mắt nhìn Độc Tinh Tử, sợ hãi đệ đệ nói không suy nghĩ, chọc giận vị tiền bối hỷ nộ vô thường này.

Lão bà bà áo đen cũng nở nụ cười:

- Ha hả a, tên này cũng dám cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Hôm nay xem như lão thân được mở mang kiến thức. Chỉ bằng hai tiểu tử các ngươi, phàm phu tục tử, sao có thể xứng đôi với cháu gái ta! Hai mươi hai tuổi mới vào Tuấn Kiệt bảng. Thành tích này cũng dám mang ra nữa sao? Thật sự không ngại à! Dược Độc Song Tinh? Danh hiệu rác rưởi, mắt chó không ánh sáng.

- Nãi nãi...

Thiếu nữ áo đen lôi kéo ống tay áo lão bà bà, nhưng lại không ngăn cản những lời châm biếm.

Hai vị huynh đệ sinh đôi Dược Độc này, tự nhiên là vừa thẹn lại phẫn. Nhưng cũng không dám có thái độ gì với vị tiền bối này, đành phải nén nhịn, gật đầu xưng phải.

- Ha hả a, tiền bối nói đúng, nói rất đúng. Vừa rồi là do vãn bối vui đùa một chút… Ách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.