Chí Tử Bất Du

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Liên tục mưa to vài ngày, cuối cùng ngừng, ngay cả cô gái báo cáo tin tức khí tượng cũng dùng khẩu khí sung sướng nói trong vòng một tuần tiếp theo đều là thời tiết rất sáng sủa.

Này hết thảy, dường như quả thực là đang cười trào phúng tôi.

Lưu Cẩm Nghi mở xe, đưa tôi đến nhà tang lễ nội thành, cậu ấy nói Tiêu Hoằng ở tại nơi này, nhưng tôi động cũng không động, chỉ là một mực thẳng tắp nhìn chăm chú ngoài cửa sổ.

“ Hàn Sanh…”

“ Người kia là Tiêu Hoằng.” Tôi kiên định nói.

Lưu Cẩm Nghi trầm mặc xuống, qua hồi lâu, cậu ấy thở dài một tiếng, nói: “Đúng vậy, là Tiêu Hoằng… quỷ hồn Tiêu Hoằng đi?” Cậu ta nhẹ nhàng cười cười, “Cậu cũng biết tôi là người theo thuyết vô thần, tiếp nhận nhiều bản tiểu thuyết kinh dị như vậy, nhưng là chưa từng tín loại chuyện này… Lần đầu tiên nhìn thấy, cư nhiên là quỷ hồn Tiêu Hoằng…”

Tôi nghĩ cũng không muốn phủ định cách nói của Lưu Cẩm Nghi.

“ Kia không phải quỷ hồn gì cả, tuy rằng thân thể cậu ấy thực lạnh như băng, hơn nữa giống như cũng không có hô hấp, nhưng là tôi chạm được cậu ấy, cũng cùng từng cậu ấy lên giường, cậu ấy cũng sẽ ăn cơm, cũng sẽ uống nước… Cùng một người bình thường không phải hai loại.” Tôi nhìn hai tay mình, trong lúc đó phảng phất còn cảm thụ được ôn nhu lạnh như băng của Tiêu Hoằng.

Là cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là chỉ cần cậu ấy ở bên người tôi… Nhưng mà chắc cậu ấy cũng không muốn tôi? Giống như người đàn bà kia sinh hạ tôi, lại vứt bỏ tôi… Nhưng mà cậu ấy không cần tôi, không phải lỗi của cậu ấy, là của tôi sai… Chính tôi sợ hãi cậu ấy, cự tuyệt cậu ấy…

Lưu Cẩm Nghi chậm rãi nói: “Hàn Sanh, đi thôi, mặc kệ như thế nào… Nhìn mặt Tiêu Hoằng một lần cuối cùng đi.”

Tôi lau đi nước mắt trên khóe mắt, lung tung gật đầu.

Nhân viên công tác nhà tang lễ yên lặng hướng dẫn tôi cùng Lưu Cẩm Nghi, đi qua đình thi gian âm trầm mà lạnh như băng, dừng chân trước một đình thi quỹ quy cách chỉnh tề, từ trong đó nặng nề lôi ra một cái ngăn tủ.

Thật là Tiêu Hoằng không có sai.

Bất khả tư nghị, tôi cư nhiên thực bình tĩnh, bình tĩnh đến ngay cả chính mình đều cảm thấy thần kỳ. Tôi mở miệng nói chuyện, phát ra thanh âm trầm trầm: “Xin lỗi, xin hỏi có thể cho chúng tôi một mình một chút không?”

Lưu Cẩm Nghi liếc mắt nhân viên công tác bên cạnh một cái, rồi mới gật gật đầu, lại vẫn là lo lắng nói: “Hàn Sanh, tôi biết cậu rất khó qua, nhưng là mặc kệ như thế nào cũng không cần làm việc ngốc được không?”

“ Ừ, yên tâm đi, tôi biết rồi… Tôi chỉ là muốn một người lẳng lặng nhìn cậu ấy mà thôi.”

Lưu Cẩm Nghi trầm mặc nhìn tôi một hồi lâu, thần sắc ảm đạm vỗ vỗ bả vai tôi, cùng nhân viên công tác một trước một sau rời khỏi nơi này.

Tiêu Hoằng toàn thân cao thấp cơ hồ không có một vết thương nào, biểu tình cũng thực an tường, thoạt nhìn giống như đang ngủ.

Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi ở khóe miệng lạnh như băng của Tiêu Hoằng, rồi mới ở cậu ấy mí mắt, lông mi, cái trán hạ xuống những cái hôn nhẹ… Cuối cùng, tôi nheo mắt lại, lộ ra nụ cười thản nhiên.

Vốn nghĩ rằng một lần đánh mất đi thứ gì đó mà muốn có nó lần nữa, cứ vẫn một mực chờ đợi thì vẫn còn có thể có lần thứ hai, thứ ba… Nhưng so với đứng ở tại chỗ chờ đợi, không bằng chủ động đi tới.

Yên tâm đi, Cẩm Nghi, tôi sẽ không làm chuyện điên rồ… Bởi vì này căn bản không xem như việc ngốc, tôi chỉ là muốn đuổi theo Tiêu Hoằng mà thôi.

Thừa dịp Tiêu Hoằng còn chưa đi quá xa, tôi phải mau chóng đuổi theo cậu ấy mới được…

“ Mấy ngày nay cậu nên hảo hảo nghỉ ngơi đi, không nên suy nghĩ bậy bạ, chuyện tang lễ này để cho tôi xử lý là tốt rồi.” Lưu Cẩm Nghi đưa tôi đến cửa nhà, trên mặt vẫn xua đi không được quan tâm cùng với lo lắng, “Tôi xử lý xong xuôi, sẽ lập tức lại chỗ cậu, được không?”

Quen biết lâu như thế, tôi vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Lưu Cẩm Nghi dùng khẩu khí ôn nhu như vậy nói chuyện với mình, cảm thấy có điểm buồn cười.

Tôi nói: “Thật có lỗi, rõ ràng việc này đều phải do tôi làm.”

“ Này có cái gì phải xin lỗi, chỉ cần cậu có thể hảo hảo nghỉ ngơi, ngủ một giấc là tốt rồi.” Lưu Cẩm Nghi nói một chút, nhu nhu tóc tôi, “Hàn Sanh, cậu thật không sao chứ? Hay là tôi gọi điện thoại kêu Tiểu Du lại đây cùng cậu?”

Tôi ra vẻ tức giận đánh đầu vai cậu ta một chút, “Cẩm Nghi, thôi tôi van cậu, tôi là đồng tính luyến ái cũng không phải ẻo lả, không cần phải gọi bạn gái cậu lại đây giúp tôi đâu.” Tôi câu khóe miệng lên, hướng cậu ấy trêu tức cười nói: “Hơn nữa nếu như tôi nhớ không lầm, bạn gái cậu là đai đen không thủ đạo, tôi thật sự rất sợ hãi đến lúc đó nàng sẽ cho tôi một cú lật vai, rồi mới chỉ mũi tôi mắng to, muốn tôi tỉnh lại một chút.”

“ Tiểu Du là đai đen không thủ đạo, nhưng không phải là phụ nữ bạo lực, cậu nói nàng vậy rất khủng bố rồi.” Lưu Cẩm Nghi bật cười.

Tôi cười cười, “Yên tâm đi, một mình tôi không có vấn đề.”

Lưu Cẩm Nghi vẫn là có chút do dự nói: “Được rồi… Nếu có chuyện gì, không đúng, cho dù không có chuyện gì, cậu đều có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ hai mươi bốn tiếng đều tùy truyền tùy đến.”

“ Ừ, tôi sẽ.”

Sau khi tiễn bước Lưu Cẩm Nghi, tôi chầm chậm đóng cửa lại, nhìn cảnh vật chung quanh phòng.

Tôi chưa từng có phát hiện ra, “nhà” chỉ còn lại có tôi một người sẽ rộng lớn đến vậy… Càng thêm hiển hiện rõ ràng nỗi cô độc của tôi, tịch mịch của tôi.

Nhưng mà không lo, cô độc cùng tịch mịch rất nhanh sẽ biến mất không thấy… Nếu là tôi đuổi Tiêu Hoằng đi, như vậy đương nhiên tôi phải đến bên Tiêu Hoằng.

Tôi đi đến phòng bếp, cầm lấy một con dao gọt hoa quả, để gần động mạch vành trên cổ, tôi là một người rất sợ đau, cho nên nếu như có thể, vô cùng hy vọng có thể một lần giải quyết.

Nhưng là cho dù không thể một lần giải quyết, chỉ cần máu chảy quá nhiều, muốn chết cũng không phải một vấn đề đi, chính là quá trình tử vong có vẻ thong thả.

Tôi nhắm hai mắt lại, cầm con dao trong tay hướng cổ lần đi xuống, tôi vốn nghĩ rằng thế sẽ rất đau, nhưng không có, không chỉ không đau, hơn nữa ngay cả một giọt máu cũng không có chảy.

===chap6 con’t===

đình thi gian: nhà xác

đình thi quỹ: tủ xác

Thân nhiệt lạnh như băng quen thuộc, gắt gao, gắt gao cầm tay tôi.

“ Hàn Sanh, cậu đang làm cái gì?!” Tiếng nói trầm thấp quen thuộc cấp thiết vang lên bên tai tôi, dao nhỏ trong tay tôi bị Tiêu Hoằng đoạt đi.

Trong phút chốc nhìn thấy Tiêu Hoằng xuất hiện ở trước mặt, tôi chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, chớp mắt tiếp theo, tôi đã ngã ngồi trên mặt đất.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng khiến tôi thực vui vẻ, thật sự vô cùng vô cùng vui vẻ, tôi nghĩ rằng cậu ấy không bao giờ sẽ trở lại nữa… Rõ ràng là như thế vui vẻ, nhưng đồng thời lại có một cỗ xúc động muốn khóc mãnh liệt.

Tôi cao giọng bắt đầu khóc lên.

Nước mắt chảy tới mức mắt đều cảm thấy đau nhức, tiếng khóc đến khàn khàn không khác gì quạ đen, thì ngay cả nước mũi đều chảy một bãi lớn ra, so với con nít trong vườn trẻ còn muốn khủng bố hơn, tôi cũng biết hiện tại chính mình vừa buồn cười lại mất mặt, nhưng tôi chính là không có cách nào ngừng lại, chỉ có thể không ngừng khóc thôi.

Nhìn thấy tôi khóc lợi hại đến như thế, Tiêu Hoằng chân tay luống cuống, cậu ấy nâng tay như là muốn sờ sờ đầu an ủi tôi, nhưng là cái tay kia lại treo ở giữa không trung, do dự không quyết.

“ Hàn Sanh, thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, mình biết mình không nên xuất hiện, mình xuất hiện sẽ chỉ làm cậu sợ hãi, nhưng mà cậu vì cái gì…” Tiêu Hoằng tay nắm chuôi dao vừa thả lỏng lại xiết chặt, ánh mắt cậu ấy mang theo cầu xin, “Loại chuyện này không cần làm lại, Hàn Sanh, cậu hảo hảo sống sót mới được, sống sót!”

Cậu ấy càng nói càng kích động, nhưng kỳ quái là vẻ mặt của cậu ấy dường như sắp khóc rồi, “Cậu không phải vẫn muốn có một cái nhà sao? Tiền bảo hiểm của mình người được nhận là cậu, Hàn Sanh, cậu có thể dùng số tiền kia mua căn phòng này, không thích gian này cũng không vấn đề, cậu có thể mua căn cậu thích, nếu tiền bảo hiểm không đủ còn có tiền mình gởi ngân hàng, của mình hết thảy đều là của cậu!”

“ Mình không cần!” Đầu tôi lắc giống như cái trống bỏi, hai tay gắt gao nắm thành quyền, lời không thành tiếng nói: “Chỉ có một mình… không có cậu… mình không cần…”

Lời nói đứt quãng, nhưng tôi nghĩ Tiêu Hoằng hiểu được ý tứ của tôi, cậu ấy lại lần nữa vươn tay, tuy rằng mang theo chần chờ, nhưng là cuối cũng vẫn lau đi nước mắt của tôi.

“ Hàn Sanh, cậu không sợ mình sao?” Cậu ấy lẳng lặng nhìn tôi hỏi.

Tôi vẫn như cũ dùng sức lắc lắc đầu, hít mũi nức nở nói: “Khi đó không phải mình cố ý… Đầu óc mình thực hỗn loạn, chỉ là ngay lập tức không có cách nào…” Nói tới đây, tôi ngẩng đầu lên một chút, bối rối nắm lấy quần áo cậu ấy nói: “Nhưng là mình không sợ cậu! Thật sự, mặc kệ cậu là người hay là quỷ, mình cũng không sợ!” Cho nên xin đừng rời đi mình, không cần lại một lần nữa rời đi mình!

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Hoằng nguyên bản mang bi thương chậm rãi trở nên nhu hòa, cậu ấy nâng mặt tôi lên, cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng chà lau vết bẩn trên mặt tôi.

“ Hàn Sanh… Cậu có biết thời điểm mình bị chôn sống, trong lòng đều suy nghĩ cái gì không?” Tiêu Hoằng vừa nói, vừa dìu tôi ngồi vào ghế sô-pha.

Khi hai chữ “chôn sống” này từ miệng Tiêu Hoằng nói ra, đúng là nhẹ nhàng thản nhiên, phảng phất giống như đang hỏi hôm nay thời tiết tốt không.

Tôi khụt khịt hít, hơi do dự trả lời: “Là “mình sắp chết” sao?”

“ Đúng vậy, là “mình sắp chết”… Sau đó, mình nghĩ đến cậu.” Tiêu Hoằng nhẹ nhàng vén vén tóc trên trán tôi, tầm mắt như là đang nhìn tôi, lại như là xuyên thấu qua tôi mà nhớ lại quá khứ, “Cho dù là liếc mắt một cái cũng tốt, mình muốn nhìn nhìn lại cậu… Nếu mình chết, cậu sẽ khóc đi? Mình biết cậu là người rất kiên cường, nhưng là kiên cường đó phải có người bồi cậu, cậu mới có thể đủ kiên cường…”

“ Mình hy vọng nếu mình thật sự phải chết, ít nhất là lúc cậu tìm được một ai khác cậu có thể ỷ lại, người có thể phóng tâm làm bạn sau đó mới chết…”

“ Mình chỉ có cậu.” Tôi nắm tay cậu ấy, hốc mắt đỏ bức thiết truyền đạt tâm tình của tôi: “Mình chỉ có cậu, chỉ có cậu…”

Tiêu Hoằng bỗng dưng ôm tôi vào trong lòng cậu ấy, chậm rãi nói: “Hàn Sanh… Cậu đã nhìn thấy “thi thể” của mình đi? Khi đó, thời điểm bị chôn sống mình vẫn nghĩ cậu… Sau khi lấy lại tinh thần, mình đã đứng ở bên ngoài nhà chúng ta… Mình một chút cũng vô pháp lý giải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một việc mình xác xác thực thực biết rõ – đó chính là mình đã chết.”

Tiêu Hoằng ở bên tai tôi cúi đầu cười giống như tự giễu, hơi thở cậu ấy lạnh như băng giống như gió lạnh mùa đông, làm cho tôi run lên không ngừng.

“ Mình đã chết, “thi thể” cũng đã bị phát hiện, hiện tại mình vẫn đứng ở nơi này, trái tim mình không có đập, ngay cả hô hấp cũng chỉ là mình giả vờ mà thôi… Hàn Sanh, mình ngay cả bản thân rốt cuộc là cái “vật” gì cũng không biết, loại quái vật như mình ”

“ Nhưng mà cậu là Tiêu Hoằng phải không?”

Tôi chủ động ôm ngược lấy cậu ấy, nhẹ nhàng nghiêng đầu tựa vào bờ vai của cậu ấy, nhắm chặt hai mắt lại mà vẫn như cũ không thể ngăn cản nước mắt tràn ra, “Tiêu Hoằng, chỉ cần cậu ở bên cạnh mình là tốt rồi, mặc kệ cậu là cái gì… Chỉ cần cậu ở bên cạnh mình là tốt rồi.”

Tiêu Hoằng không có lại nói chuyện nữa, cậu ấy chính là buộc chặt cánh tay, gắt gao, gắt gao ôm lấy tôi… Trong khoang mũi tôi tràn đầy vị đạo thanh lãnh của Tiêu Hoằng.

Tôi thỏa mãn cười, trong lòng nghĩ chỉ cần có thể cùng nam nhân này bên nhau, muốn tôi vứt bỏ cái gì đều không sao cả – trừ điều đó ra, tôi rốt cuộc không còn sở cầu.



Lưu Cẩm Nghi xách túi tiện lợi, khi đưa tay ấn chuông điện, nhịn không được há mồm đánh một cái ngáp thật to.

Hắn mệt chết đi, vô cùng vô cùng mệt mỏi, hai ngày trước nhận được điện thoại bên cảnh sát, trong tình trạng không có cách nào liên lạc Hàn Sanh, đành phải nhờ hắn đi nhận diện và xác nhận thi thể Tiêu Hoằng.

Khi đó, Lưu Cẩm Nghi đột nhiên nhớ tới Hàn Sanh gửi mail cho hắn, cư nhiên viết cùng với Tiêu Hoằng đi Hualien County lữ hành – trái tim hắn nháy mắt nhảy xuống một cái, lo lắng Hàn Sanh có phải hay không biết Tiêu Hoằng đã chết, tính làm cái việc ngốc gì, cho nên đã mã bất đình đề đuổi tới Hualien County, cơ hồ đem số điện thoại tất cả lữ *** ở Hualien County đều đánh qua một lần.

Sau đó, hắn tìm được Hàn Sanh, cũng thấy được Tiêu Hoằng…

Buổi tối ngày đó hắn đã nhìn thấy, thật sự là Tiêu Hoằng sao? Hay là chính là một “thứ gì đó” có bề ngoài Tiêu Hoằng?

Nhưng là “Tiêu Hoằng” kia, hẳn đúng là Tiêu Hoằng đi? Bởi vì ánh mắt cậu ta nhìn Hàn Sanh ôn nhu như vậy…

Lưu Cẩm Nghi lắc lắc đầu, từ trong trầm tư giật mình bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện đã lâu như thế, Hàn Sanh cư nhiên còn không có mở cửa!

Chẳng lẽ là ? Lưu Cẩm Nghi biến sắc, có ý thăm dò tay nắm cánh cửa, một tiếng răng rắc, cánh cửa theo tiếng mà mở ra. Thấy thế, Lưu Cẩm Nghi vội vàng chạy vào trong nhà, bối rối nhìn chung quanh.

“ Hàn Sanh, Hàn Sanh, cậu ở nơi nào? Cậu ở nơi nào!”

Lưu Cẩm Nghi cơ hồ sắp đem phòng ở đảo tung, nhưng cũng không tìm được tung tích Hàn Sanh, mà hắn cũng không biết có phải nên an tâm hay không, bởi vì ít nhất hắn còn không thấy thi thể Hàn Sanh.

“ Hàn Sanh, cậu rốt cuộc chạy đi nơi đâu? Sẽ không thật sự làm cái việc ngốc gì chứ…”

Lưu Cẩm Nghi càng nghĩ càng lo lắng, vẻ mặt sa sút ngồi ở sô-pha phòng khách, bỗng dưng, một phong thư trên bàn hấp dẫn ánh mắt hắn. Hắn vội vàng mở phong thư ra, bên trong có một tờ giấy, cùng với một cái đĩa điện tử.

Lưu Cẩm Nghi không chút nghĩ ngợi liền để cái đĩa qua một bên, bắt đầu đọc lá thư này… Đọc đọc, trong mắt hắn tư lự và buồn rầu dần dần biến mất, thay vào đó, là một chút an tâm tươi cười.

Hắn đứng lên khỏi sô-pha, một tay kéo bức màn ra, ấm áp dương quang nhất thời đáp xuống trên mặt hắn.

“ Thật là, hai cái tên khiến người lo lắng… Nhưng mà như vậy cũng tốt… Chỉ cần các cậu cảm thấy hạnh phúc…”

Chỉ cần các cậu hạnh phúc.

Lưu Cẩm Nghi kín đáo cười nhu hòa, thấp giọng thì thầm như thế.

===

 mã bất đình đề: ngựa ko ngừng vó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.