Chí Tử Bất Du

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Lưu Hoành Sinh biết cha cậu ta có một bí mật.

Cái bí mật kia chính là hàng năm cha chung quy sẽ có một đoạn thời gian không ở nhà, ngay cả mẹ cũng không biết cha đến chỗ nào, hay là đi làm cái gì.

“ Dù sao ông ấy không phải xuất tường là được rồi.” Rõ ràng không biết cha đi đến nơi nào mà mẹ lại có thể dùng ngữ khí kiên định nói.

Vào năm hai cao trung năm đó, xuất phát từ tò mò, hắn trốn học theo dõi cha.

Cha đầu tiên là ngồi xe lửa, rồi mới thay đổi vài lần xe công cộng, đi vào một trấn nhỏ hẻo lánh, cha tựa hồ là tới gặp bằng hữu.

Lưu Hoành Sinh xa xa theo đuôi cha đến một tòa nhà lớn hai tầng lầu vẻ ngoài xưa cũ, cha còn chưa nhấn chuông, phía bên kia cánh cửa đã mở ra.

“ Ha ha, Cẩm Nghi, cậu tới rồi!” Mở cửa là một người đàn ông tuổi cùng cha không sai biệt lắm, xem biểu tình ông ta như đã cùng cha quen biết thật lâu. Lưu Hoành Sinh nghĩ, rất có thể cha hàng năm “mất tích”, vì đến gặp mặt người đàn ông này một lần đi.

Cha cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, đẩy kính mắt trên mũi hỏi: “Hàn Sanh, cậu làm sao nhanh như thế liền mở cửa?”

Người đàn ông được cha gọi là Hàn Sanh vò vò tóc cười cười, “Tiêu Hoằng ở lầu hai thấy cậu, cho nên tôi vội vàng xuống dưới mở cửa cho cậu a.”

“ Ác ác, vội vàng a? Không nghĩ tới tôi còn rất được hoan nghênh.” Cứ theo bọn họ hai người đối thoại, cảm tình của cha và Hàn Sanh tựa hồ tốt lắm.

Hàn Sanh cười ha ha: “Cậu có được hoan nghênh thêm nữa không phải cũng giống nhau đều sẽ bị Tiểu Du buộc gắt gao? Đúng rồi, Tiểu Du gần đây sống có tốt không? Còn có con của cậu như thế nào rồi? Thành tích có sa sút hay không? Bất quá giảm sút một chút nhưng thật ra không sao cả đi, hắn lần trước không phải thi đứng thứ chín toàn trường? Thật thông minh a! Hoàn toàn không giống với cậu đâu.”

“ Cái gì gọi là toàn không giống tôi? Cậu tên hỗn trướng này nói chuyện cũng quá khó nghe đi!” Hai tay cha nắm lại, hung hăng dúi lại dúi hai bên huyệt thái dương Hàn Sanh.

“ Đau đau đau đau đau!”

“ Đau đi đau đi đau đi? Thân thể cậu đau so ra kém tâm linh tôi đau!”

Nhìn trò khôi hài tựa như đứa con nít đánh nhau trước mắt này, Lưu Hoành Sinh bắt đầu có điểm hối hận chính mình vì cái gì phải đi theo dõi cha rồi.

“ Được rồi, hai người các cậu, mỗi năm gặp mặt đều nhất định phải nháo như vậy mới có thể vui vẻ sao?” Một gã thanh niên ước chừng hai mươi mấy tuổi tách hai người bọn họ ra, miệng tuy rằng nói lời kiểu như trách cứ, nhưng biểu tình thanh niên cũng lại phi thường nhiệt nhu.

Lưu Hoành Sinh luôn luôn cảm thấy chính mình bộ dạng không tệ, dù sao gien cha mẹ coi như tốt đẹp, trong mắt các cô gái tương đối được khen ngợi, nhưng sau khi nhìn thấy thanh niên, hắn không bao giờ cho rằng chính mình đẹp đẽ chỗ nào nữa.

Người kia hẳn là con lai đi? Đôi mắt màu lam, mũi cao mắt sâu mặt nhỏ, còn có một thân làn da trắng nõn đủ để cho nữ nhân phải ghen tị.

“ Tiêu Hoằng, Cẩm Nghi ăn hiếp mình!”

Hàn Sanh vừa nói, vừa trốn đến phía sau Tiêu Hoằng so với hắn nhỏ hơn mười tuổi, một màn này làm cho Lưu Hoành Sinh cảm thấy quá buồn cười.

Đối với Hàn Sanh một cái lão nam nhân hơn bốn mươi tuổi làm nũng như thế, Tiêu Hoằng tựa hồ không có một chút cảm xúc phản cảm, còn an ủi nhu nhu tóc hắn, mà Hàn Sanh cũng nheo mắt lại giống như rất vui vẻ.

Tiêu Hoằng hướng cha cười nói: “Đừng đứng ở bên ngoài, đi vào tâm sự thôi? Cùng con của cậu cùng nhau.”

Nghe vậy, Lưu Hoành Sinh hoảng sợ, không nghĩ tới hắn cư nhiên bị phát hiện. Cha cũng là rõ ràng sửng sốt, lập tức phục hồi tinh thần lại, ngạch bạo gân xanh quát: “Lưu, Hoành, Sinh! Con đi ra cho cha!”

Lại trốn ở đó nữa cũng không có nghĩa lý gì, hắn từ sau cột điện đi ra, nghênh hướng ông cha căm giận ngút trời.

“ Cha, tình cờ ác, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt ở chỗ này nha.” Hắn cứng ngắc cười chào hỏi, miệng nói câu lấy cớ ngốc nghếch ngay cả chính mình đều muốn phỉ nhổ.

Cha liếc trắng mắt, ánh mắt xuyên thấu qua thấu kính dường như là muốn cắn chết hắn vậy, “Con làm sao lại ở chỗ này? Trường học đâu? Con trốn học?”

Hắn ngây ngô cười vài tiếng, ý đồ lảng tránh cho qua, đáng tiếc cha xưa nay rõ ràng kỹ xảo này của hắn, ném qua “nhãn đao” rất có thông điệp đe dọa nếu ngươi không giải thích rõ ràng cũng đừng mong sống về nhà.

Lúc này, Tiêu Hoằng cười nói: “Cẩm Nghi, đều tiến vào nói chuyện đi, muốn giáo huấn đứa nhỏ cũng không cần thiết ở chỗ người đến người đi này giáo huấn.”

“ Đúng vậy, tục ngữ nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hắc hắc, nhưng mà nếu Cẩm Nghi cậu có sở thích việc xấu trong nhà truyền ra ngoài thì cũng được thôi.” Hàn Sanh vẻ mặt trêu chọc.

Cha có thể là cảm thấy hai người bọn họ nói cũng đúng, cho nên một phen nhéo lỗ tai hắn, không nhìn hắn hô đau kéo hắn vào trong phòng.

Hàn Sanh không được tự nhiên ngồi vào sô-pha, ha ha cười nói: “Cẩm Nghi, cậu đừng bày ra một bộ mặt đáng sợ như vậy, không phải là trốn học sao? Tôi cũng không tin cậu không từng trốn a.”

Lưu Hoành Sinh cảm thấy Hàn Sanh nếu như nói là đang hoà giải, chẳng thà nói hắn thật sự cho rằng trốn học một chút cũng coi như không là cái gì.

Cha lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, “Hàn Sanh, cậu hẳn là biết tôi tức giận không chỉ là vì nó trốn học.”

Hàn Sanh ngẩn ra, lập tức giống như hiểu ra nói: “Thì ra cậu là đang lo lắng chuyện kia? Cẩm Nghi, tôi hiện tại mới phát hiện hóa ra cấu tạo dây thần kinh của cậu khá mỏng manh a.”

Cha rất là tức giận trả lời: “Nói nhảm, ai thần kinh cấu tạo không mỏng manh.”

Hàn Sanh hướng cha làm một cái mặt quỷ, “Nói nhảm, nghĩ cũng biết tôi không phải đang cùng cậu thảo luận vấn đề thần kinh cấu thành.”

Ngay tại lúc hai cái người trung niên tinh thần tuổi tác giảm sút vừa muốn sảo lên, Tiêu Hoằng pha trà đã đi tới, nghiêng đầu cười nói: “Cẩm Nghi, cái loại chuyện này không cần lo lắng đi? Bởi vì hắn là con cậu a.”

Nhìn Tiêu Hoằng tươi cười, cha thở dài một tiếng, khẽ cười nói: “Đã là bộ dạng già cả, còn như thế cá tính tùy tiện.”

Lưu Hoành Sinh nghe đến đầu đầy mờ mịt, hắn không rõ cha bọn họ trong miệng nói “chuyện kia”, “cái loại chuyện này” rốt cuộc là đang chỉ cái gì, cha hiển nhiên cũng không có hứng thú giải thích cho hắn, trái lại cùng Hàn Sanh tranh cãi lên.

“ Uống trà, có thể chứ?”

Một đạo trầm thấp thanh âm truyền vào trong tai Lưu Hoành Sinh, hắn vội vàng nói: “A, có thể, làm phiền anh.”

Tiêu Hoằng rót trà nóng hôi hổi vào cái chén trước bàn Lưu Hoành Sinh, nói: “Thật ngại trước mắt trong nhà không có đồ uống khác, người trẻ tuổi các cậu hẳn là không quá thích uống trà đi?”

“ Sẽ không, tôi tuy rằng rất ít uống, nhưng mà cũng sẽ không chán ghét.” Lưu Hoành Sinh khách khí nói, trong lòng buồn cười nghĩ bộ dáng Tiêu Hoằng thoạt nhìn bất quá cũng mới hai mươi mấy tuổi, miệng nói chuyện lại già dặn rất giống người đồng lứa với cha.

Hơn nữa không hiểu có phải do cuối thu hay không, khi Tiêu Hoằng tới gần hắn, hắn cảm giác có cỗ rét lạnh không ngừng lao tới.

Hắn thật cẩn thận uống một ngụm trà nóng, hỏi: “Xin hỏi các anh cùng cha tôi quen biết rất lâu sao?”

“ Ừ, thật lâu.” Tiêu Hoằng mỉm cười.

Hắn trầm ngâm nói: “Như vậy a… cha tôi hàng năm “mất tích”, đều là đến thăm hai người đi.” Tuy rằng kết ý dùng câu nghi vấn, nhưng trên thực tế hắn đã xác định đáp án.

Quả nhiên, Tiêu Hoằng gật đầu cười nói: “Hắn hàng năm đều đến đây cùng bồi chúng tôi tâm sự, có đôi khi cũng sẽ thuận tiện đem mẫu sách đến cho Hàn Sanh.”

Hàng năm lại đây cũng chỉ vì một hồi tâm sự? Loại chuyện này gọi điện thoại là có thể đi? Lưu Hoành Sinh cảm thấy cha hắn còn khá nhàm chán, không có việc gì tìm việc làm, nhưng lại khá hâm mộ, cha cùng hai người kia cảm tình nhất định chính là “bạn tri kỉ” trong miệng mọi người đi.

Nhưng mà… mẫu sách? Cái mẫu sách gì a?

“ Tiểu thuyết của Hàn Sanh đều là do Cẩm Nghi phụ trách, cũng là Cẩm Nghi làm cho cậu ấy từ một tay viết chơi trên mạng trở thành tác gia chuyên nghiệp.” Tiêu Hoằng giải thích.

Lưu Hoành Sinh không khỏi kinh ngạc, không nghĩ tới Hàn Sanh cư nhiên là cái tác gia, “Gì, chú ấy bút danh là gì? Từng viết sách nào a?”

Tiêu Hoằng từ giá sách lấy ra một quyển sách, cười khổ nói: “Tuy rằng Cẩm Nghi đều đặc biệt đem mẫu sách đến đây, nhưng mà Hàn Sanh không có thói quen lưu giữ sách của mình, cơ hồ đều đem sách này hạ giá bán rẻ đi, này vốn là một quyển duy nhất cậu ấy lưu lại… Bởi vì có ý nghĩa đặc biệt.”

Hắn tiếp nhận đến vừa thấy, kinh hô: “A, bản này trước đây tôi có xem qua, ở trong thư phòng của cha, dường như xuất bản mười mấy năm.”

Hàn Sanh đột nhiên chạy tới, vẻ mặt bị kích động hỏi: “Nha nha? Cậu xem qua a? Như thế nào? Xem được không?”

“ Dạ, là không tệ… Nhưng mà kết cục dường như không hợp lý nha.” Hắn nuốt nuốt nước miếng, có chút chần chờ nói: “Ở phía trước đem nam nhân vật chính miêu tả thành một người tính cách ác liệt, vì quyền thế có thể máu lạnh giết phụ nữ kia, nhưng là phía sau lúc phụ nữ kia tới “tìm” hắn, thời điểm muốn đem hắn cùng kéo tới địa ngục, hắn lại đột nhiên lĩnh ngộ ra hắn hóa ra yêu phụ nữ kia, khóc với cô ta nói hắn yêu nàng, rồi mới cam tâm tình nguyện bị cô ta kéo đi…”

Sắc mặt Hàn Sanh suy sụp xuống, thanh âm rầu rĩ nói: “Không hợp lý không hợp lý không hợp lý… Quả nhiên xoay chuyển rất cứng nhắc, khó trách bán không chạy…”

Cha cười nói: “Cũng không phải bán không chạy, ít nhất nhà xuất bản không có bị lỗ vốn, bằng không sách của cậu sao có thể vẫn xuất bản a.”

“ Cẩm Nghi, cậu đây là cái kiểu an ủi gì a?” Hàn Sanh sắc mặt càng thêm sầu muộn, tiếp theo hắn bỗng dưng giang hai tay ra.

Lưu Hoành Sinh mới vừa đang kỳ quái Hàn Sanh vô duyên vô cớ giang hai tay làm gì chứ, giây tiếp theo, hắn thấy ngay đáp án – Tiêu Hoằng chủ động đi tới trước mặt Hàn Sanh, để cho Hàn Sanh ôm lấy hắn, rồi mới tùy ý Hàn Sanh ở bụng hắn đông cọ cọ tây cọ cọ.

Tiêu Hoằng vuốt vuốt tóc Hàn Sanh, trên mặt mang ý cười sủng nịnh, “Câu chuyện không hợp lý cũng không quá quan trọng, mình thực thích a.”

“ Thật sự?” Hàn Sanh hoài nghi hỏi.

“ Thật sự, không có lừa cậu.”

Hàn Sanh lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhưng mà hai tay vẫn là gắt gao ôm Tiêu Hoằng, cố gắng ăn đậu hủ.

Thấy thế, Lưu Hoành Sinh trừng mắt nhìn, hắn có biết loại tính hướng đồng tính luyến ái này, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, lại là đôi già trẻ tuổi kém rất nhiều.

Tầm mắt hắn đổi tới đổi lui trên người hai người kia, chính là cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng không có cái gì cảm xúc phản cảm, hắn cũng không cảm thấy đồng tính luyến ái có cái gì ghê tởm, ngược lại là loại người thích phóng túng tương đối làm cho hắn chán ghét.

Trái Đất này tính ra gần mười tỷ dân, muốn ở trong số bao nhiêu người này tìm được một người thiệt tình sở yêu tương đối không dễ dàng, cho nên hắn cho rằng mặc kệ đối phương là nam hay là nữ, chỉ cần có thể tìm được một nửa của mình chính là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Mà khi hai người Tiêu Hoằng cùng Hàn Sanh kia cùng một chỗ, không khí chung quanh sẽ trở nên thực nhu hòa, loại cảm giác nhu hòa này Lưu Hoành Sinh cũng thấy qua, chính là ở trên người cha mẹ hắn.

Lưu Hoành Sinh phát hiện chung quanh bỗng nhiên im lặng xuống, yên tĩnh đến độ giống như một cây kim rơi trên đất cũng nghe được thanh âm, ánh mắt ba người trong phòng mạc danh kỳ diệu đều chăm chú nhìn hắn, làm cho hắn nhất thời chân tay luống cuống.

Trước hết đánh vỡ trầm mặc, là Tiêu Hoằng.

“ Cẩm Nghi, hắn quả nhiên là đứa nhỏ của cậu, ôn nhu giống như cậu vậy.” Tiêu Hoằng trong mắt mỉm cười, vẻ mặt vui mừng tựa như khi một gã trưởng bối đối mặt vãn bối xuất sắc.

“ Đương nhiên, tôi sinh a.” Cha cười đến thực vui vẻ.

Lưu Hoành Sinh đầu lại là một đống dấu chấm hỏi, ba người này luôn nói một ít lời nói hắn nghe không hiểu, nhưng mà so với nghi vấn trong lòng, hắn kỳ thật càng muốn phun ra với cha nói hắn không phải ông ấy sinh, mà là mẹ sinh. Nhưng mà bởi vì không khí lúc này quá mức hòa hợp, cho nên hắn cũng chỉ đành đem những lời này nuốt trở lại trong bụng.

Chạng vạng, hai cha con bọn họ ở trong nhà ăn một chút cơm chiều với Tiêu Hoằng và Hàn Sanh, cơm chiều là Hàn Sanh làm bánh mì chiên hai mặt – quá khôi hài cơm chiều, nhưng vô cùng có phong cách cá nhân của Hàn Sanh, tuy rằng hắn mới quen biết Hàn Sanh không đến mười mấy tiếng.

Sau đó, Hàn Sanh cùng Tiêu Hoằng đưa hai cha con bọn họ đến bến xe, khi cha nói với Hàn Sanh năm sau cũng tới thăm bọn họ, Hàn Sanh cho cha một cái ôm thật chặt thật chặt.

Hai cha con bọn họ ngồi trên xe, Hàn Sanh cùng Tiêu Hoằng vẫn là không có rời đi, vẫn đứng ở bến xe nhìn theo bọn họ.

Xe chậm rãi tiến về trước, bóng người Hàn Sanh cùng Tiêu Hoằng càng biến càng nhỏ… Hắn giống như nhìn thấy Hàn Sanh chảy nước mắt, nhưng rất nhanh Tiêu Hoằng đã đem Hàn Sanh ôm vào trong lòng.

Trên đường về nhà, cha nói với hắn: “Sang năm nếu như có thể, con cũng cùng cha cùng đi thăm bọn hắn đi.”

“ Trường học thì sao?” Hắn cũng không phản đối, cùng một đôi người yêu kia nói chuyện phiếm so với cùng đồng học đánh rắm thì thú vị hơn.

Cha cười nói: “Tùy tiện nghĩ cái lý do có thể xin phép thì tốt rồi.”

Hắn dở khóc dở cười, cha đang giựt giây hắn bồi dưỡng thói quen trốn học sao.

“ Sang năm bọn họ hẳn là vẫn ở nơi này đi? Nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng mà hoàn cảnh không tệ, không khí cũng tốt lắm, thực thích hợp Hàn Sanh sáng tác.”

Hắn hoang mang nhìn cha, hỏi: “ “Hẳn là”… Ý tứ là bọn họ thường thường chuyển nhà sao?”

Cha gật gật đầu, “Bọn họ mỗi cách một đoạn thời gian sẽ chuyển nhà, trước khi muốn chuyển nhà sẽ viết email nói cho cha biết, sau khi xác định địa chỉ cũng sẽ lại viết phong thư cho cha biết.”

“ Vì sao bọn họ sẽ thường thường chuyển nhà?” Là xuất phát từ hứng thú sao? Hắn từng xem thấy trên mạng có người sở thích chính là chuyển nhà, đến các nơi bất đồng thể nghiệm cuộc sống bất đồng.

“ Nếu bởi vì sở thích thì tốt rồi…” Ánh mắt cha ảm đạm xuống, nhưng khi nhìn hướng hắn, giây lát trở nên hòa ái, “Con là đứa nhỏ tốt, cha biết, bọn họ cũng biết… Con nhất định cũng có thể chấp nhận Tiêu Hoằng… Hoành Sinh, nếu có một ngày cha mất, thì đổi lại con đi xem bọn hắn… Mỗi một năm đều phải thăm bọn họ, biết không?”

“ Cha, cha đang nói cái gì? Cha còn trẻ tuổi như thế…” Hắn nhíu mày.

Cha nhẹ nhàng cười cười, nói: “Chỉ là ở để ngừa vạn nhất mà thôi, cha vẫn hy vọng chính mình có thể sống đến một trăm tuổi.”

Mặc dù có chút khủng hoảng vì sao cha lại nói việc này, nhưng hắn vẫn là cười theo, “Đương nhiên rồi, cha chính là cha con, nhất định có thể sống được thật dài thật lâu.”

Cha cười nhu nhu tóc hắn, ánh mắt sau thấu kính kia là như thế từ ái, hắn nghĩ hắn cả đời cũng không quên ánh mắt cha lúc này đâu.

Sau đó, mỗi một năm khi cha muốn đi thăm Hàn Sanh cùng Tiêu Hoằng, đều sẽ mang theo hắn, mà mẹ một câu cũng không hỏi, có thể là cho rằng hai cha con bọn họ có điểm bí mật nhỏ cũng không sai.

Cha nói, lúc trước ông thích mẹ, chính là bởi vì một điểm này, nếu quyết định tín nhiệm, sẽ không lại hoài nghi.

Hàn Sanh cùng Tiêu Hoằng bọn họ cơ hồ mỗi cách vài năm sẽ chuyển nhà, bọn họ sở dĩ không ngừng chuyển nhà, ngoại trừ lý do ngoài cha ra cơ hồ không có bằng hữu nào thì, lúc Lưu Hoành Sinh nhìn thấy Tiêu Hoằng thủy chung chưa từng già đi, cũng nhận ra đáp án.

Lưu Hoành Sinh nguyên bản nghĩ rằng Tiêu Hoằng là không lão bất tử trong truyền thuyết mới có, nhưng cha lại nói cho hắn, Tiêu Hoằng đã sớm chết.

“ Đã chết? Chẳng lẽ chúng ta thấy là âm hồn?” Lúc ấy vẫn là sinh viên hắn há hốc mồm hỏi.

Cha bật cười trả lời: “Âm hồn không có thực thể đi? Tiêu Hoằng có… Ngoại trừ thân thể lạnh như băng, không có tim đập, không có mạch đập, không cần hô hấp, hắn cơ hồ tựa như người bình thường.”

Hắn ngẫm lại cũng đúng, hắn cũng thấy qua Tiêu Hoằng ăn cơm uống nước và đi WC. Tiếp theo hắn hỏi: “Chẳng lẽ là loại cương thi kia?”

Cha lại bác bỏ suy đoán của hắn, “Thi thể Tiêu Hoằng đã chôn trong mộ.”

Hắn hoàn toàn không nói gì, không phải âm hồn cũng không phải cương thi, kia rốt cuộc là cái gì?

Cha chậm rãi nói: “Hơn nữa… Hơn nữa Tiêu Hoằng mới là người đối với sự tồn tại của chính mình cảm thấy nghi hoặc nhất đi.”

“ Vì sao?”

Cha hơi hơi buông xuống mi mắt, “Chính mình không phải linh hồn, nhưng thi thể lại đã bị chôn trong đất, hiện tại “tồn tại” ở đây, thật là chính mình sao? Lại vẫn là một cái có chính mình trí nhớ, chính mình bề ngoài, lại căn bản không biết chính mình là “một thứ gì đó khác”…”

Hắn trầm mặc không tiếng động, nếu ngay cả chính Tiêu Hoằng đối với sự tồn tại của bản thân đều cảm thấy nghi hoặc, vậy người ngoài bọn họ lại càng là vụ lý khán hoa mà thôi.

“ Có đôi khi cha thực hâm mộ tính cách Hàn Sanh…” Cha nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Hàn Sanh chưa bao giờ giống như chúng ta, suy nghĩ Tiêu Hoằng vì sao lại biến thành như vậy, bởi vì với hắn mà nói Tiêu Hoằng chính là Tiêu Hoằng, vậy hắn cái gì cũng không cần nghĩ nhiều.”

“ Hàn Sanh… Kỳ thật thực tàn khốc đi, hắn không muốn truy cứu, là vì sợ hãi mất đi… Cho nên cho dù người kia không phải Tiêu Hoằng cũng không sao cả, chỉ cần người kia nguyện ý sắm vai nhân vật Tiêu Hoằng là tốt rồi…”

Cha sửng sốt, “Con đang nói cái gì?”

Hắn nắm thật chặt nắm tay, hắn cũng không hiểu được hắn vì cái gì lại đột nhiên nảy ra một câu như thế… Hắn chính là nhớ tới Tiêu Hoằng bao dung tươi cười, sủng nịnh ánh mắt… Này ôn nhu làm cho người ta muốn khóc, đều là Hàn Sanh mới có thể có được.

Cha nhìn chăm chú hắn hồi lâu, chậm rãi thở dài một tiếng, nâng tay nhu nhu tóc trên đầu hắn.

“ Hoành Sinh, con còn trẻ… Tuyệt đối có thể tìm được một người mà con yêu nàng, nàng cũng yêu con.”

Hắn miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, lộ ra một chút cứng ngắc tươi cười, “Nếu tìm được là cái nam nhân thì sao?”

Cha đẩy đẩy kính mắt, nói: “Cha của con không phải lão già cổ hũ, cũng không có cái quan niệm nối dõi tông đường mới là con cái hiếu thuận cha mẹ, chỉ cần con sống được hạnh phúc khoái hoạt thì tốt rồi.”

“ Cha… Sang năm con còn có thể đi thăm bọn họ sao?”

“ Đương nhiên là có thể.” Cha nói, nhẹ nhàng nở nụ cười.

======

vụ lý khán hoa: ngắm hoa trong sương mù

Lúc hắn ba mươi tuổi năm đó, cha qua đời, nguyên nhân tử vong là bởi vì bị ung thư dạ dày.

Bởi vì thời điểm phát hiện đã là thời kì cuối, thời gian không đến hai tháng, cha đi. Nếu như chạy chữa, có lẽ còn có thể sống lâu thêm một chút, nhưng khi đó cha lại cười nói, nếu đều là phải chết, ông thà rằng hảo hảo quý trọng mấy ngày cuối cùng này, mà không phải đem thời gian lãng phí ở bệnh viện chạy đi chạy lại.

Buổi tối thủ linh, Lưu Hoành Sinh đều từ chối thân thích giúp đỡ, kiên trì chính mình một người, bởi vì hắn biết, hai người kia nhất định sẽ đến.

Vào một đêm khuya mưa phùn mông lung, hai người kia quả nhiên xuất hiện.

Tiêu Hoằng đẩy xe lăn, Hàn Sanh đã sáu mươi tuổi thể lực không như trước, cho nên thời điểm đi xa nhà, đều là do Tiêu Hoằng lái xe mang theo xe lăn.

Qua nhiều năm như thế, Tiêu Hoằng vẫn là bộ dáng như lúc trước hắn nhìn thấy, mà ánh mắt nhìn Hàn Sanh, cũng thủy chung không thay đổi.

Hắn từng rất ghen tị Hàn Sanh, nhưng là theo thời gian một năm lại một năm nữa qua đi, ghen tị đáng ghê tởm kia sớm không còn tồn tại nữa. Nếu muốn hắn mắt thấy chính mình dần dần già đi, nhưng người yêu lại vẫn tuổi trẻ như cũ, hắn tự nhận không có cách nào giống như Hàn Sanh cứ thế không hề khúc mắc mà đối đãi với Tiêu Hoằng bên cạnh.

Vừa nhìn thấy hai người bọn họ, Lưu Hoành Sinh chủ động đi đến trước linh đàn, đốt hai cây nhang, phân chia đưa cho bọn họ.

“ Tuy rằng đã sớm biết một ngày này sớm hay muộn sẽ đến… Nhưng không nghĩ tới mau như thế.” Hốc mắt Hàn Sanh phiếm hồng, nhẫn lệ hướng cha bái ba bái.

“ Hết thảy đều phát sinh quá nhanh.” Cho tới bây giờ, hắn có đôi khi vẫn đang có cảm giác cha kỳ thật còn sống.

“ Cẩm Nghi hắn đi được an tường sao?” Tiêu Hoằng hỏi.

Hắn nhìn di ảnh cha mang khuôn mặt tươi cười, gật đầu nói: “Vâng, thực an tường, ngay cả bác sĩ cũng rất kinh ngạc… Người bệnh ung thư khi phát bệnh phần lớn đều rất thống khổ, nhưng mà cha cháu trái lại là gắng gượng đối mặt… Mẹ cháu nói, có thể là bởi vì cha cháu không có gì tiếc nuối trên thế giới này đi.”

Thanh âm Tiêu Hoằng nhẹ giống như đang tự nói một mình: “Cẩm Nghi luôn luôn là người thực kiên cường lại thiện lương.”

“ Vâng.” Hắn chuyển tầm mắt hướng hai người bọn họ, “Cha trước khi mất, đưa địa chỉ hộp thư và mật mã đều nói cho cháu biết, tuy rằng ông mất, nhưng cháu vẫn là sẽ tiếp tục đi thăm hai người, chỉ cần hai người không chê.”

Hàn Sanh vội vàng nói: “Hoành Sinh, cháu không cần phải miễn cưỡng chính mình ”

Hắn ngắt lời Hàn Sanh, lắc đầu cười nói: “Cháu cũng không có miễn cưỡng chính mình, từ trước kia đến bây giờ, đều là cháu nghĩ muốn đi gặp hai người, cha cháu mới mang cháu đi.”

Hàn Sanh mấp máy môi, tựa hồ còn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng hắn cúi đầu, chỉ có một giọt chất lỏng trong suốt, lẳng lặng dừng ở trên đùi hắn.

Khi Lưu Hoành Sinh ba mươi hai tuổi, có người yêu đầu tiên, niên kỉ người yêu ước chừng nhỏ hơn hắn mười hai tuổi, hơn nữa cùng hắn có cùng giới tính.

Tuổi người yêu nhỏ hơn hắn một giáp, nhưng mà cá tính người yêu vô cùng cường thế, tuy rằng hai người thỉnh thoảng sẽ khắc khẩu, nhưng sau khi cãi nhau cũng sẽ lại hòa hảo.

Hắn hàng năm như trước sẽ đi thăm Hàn Sanh cùng Tiêu Hoằng, trước khi rời đi, chỉ biết cho người yêu một câu hắn muốn xuất môn. Đối với hắn hàng năm “mất tích”, người yêu một chữ cũng không có hỏi qua, tựa như mẹ hắn lúc ấy vậy.

“ Vì sao em không hỏi anh đi làm gì?” Hắn từng hỏi qua người yêu như vậy.

“ Em rất muốn hỏi a, nhưng mà hỏi anh sẽ nói cho em biết sao?” Người yêu vừa suy tư, vừa buồn bực nhìn hắn, “Nếu anh định nói cho em biết, sẽ không luôn ở trên bàn ném một tờ “có việc đi ra ngoài”.”

“… Thực xin lỗi.”

Người yêu thở dài, bỗng nhiên nở nụ cười, “Cũng không có cái gì phải giải thích, ngay từ đầu đúng là có điểm không vui, nhưng mà sau này em nghĩ thông, nghi thần nghi quỷ vô dụng, không bằng học tin tưởng – không phải tin tưởng anh, mà là tin tưởng chính em.”

Hắn khó hiểu nhìn người yêu, nói như vậy đều là phải tin tưởng đối phương mới đúng đi? Làm sao người yêu lại nói tin tưởng chính mình chứ?

Người yêu tự tin mà ôn nhu cười nói: “Em nói tin tưởng chính mình, ý tứ là tin tưởng chính mình yêu anh, nếu em ngay cả chính mình cũng tin không nổi, em đây còn có thể tin tưởng ai nữa?”

Nghe vậy, hắn ngẩn ra, nhưng rất nhanh hắn cảm thấy trong lòng có một chỗ không biết tên, tựa hồ bởi vì lời nói của người yêu mà trở nên mềm mại…

Hắn bỗng nhiên nghĩ, có lẽ hắn cuối cùng tìm được rồi một người chỉ thuộc về hắn .

Vào một đêm khuya trời đông giá rét năm hắn bốn mươi bảy tuổi, hắn nhận được một cuộc điện thoại.

Là Tiêu Hoằng đánh tới.

“Hoành Sinh, có thể làm phiền cậu ngày mai lại đây một chuyến không?”

Đây là lần đầu tiên bọn họ gọi điện thoại đến đây, trong điện thoại, thanh âm Tiêu Hoằng thực bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho hắn cảm thấy Tiêu Hoằng không giống lúc thường. Trong ấn tượng của hắn, Tiêu Hoằng thanh âm trầm thấp, có từ tính của nam nhân thành thục, cho dù chỉ là khi thản nhiên kể lại một chuyện nhỏ, đều sẽ gây cho người ta cảm giác như mộc xuân phong.

Nhưng mà, thanh âm hiện tại hắn nghe được lại là một loại không có sinh khí, không có tình cảm… Thật giống như là một kiểu tử vong tĩnh lặng.

Là Hàn Sanh phát sinh chuyện gì. Cũng cũng chỉ có Hàn Sanh, mới có thể tác động cảm xúc của nam nhân này.

“ Tôi hiện tại lập tức qua.” Hắn không chút nghĩ ngợi treo điện thoại, vội vàng gấp rút đi trở về phòng ngủ thay áo ngủ.

“ Hoành Sinh, xảy ra chuyện gì?” Có thể là hắn gây tiếng động quá lớn, đánh thức người yêu.

“ Anh có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến.”

Người yêu đánh một cái ngáp, hỏi: “Là cùng với anh hàng năm “mất tích” có liên quan?”

“ Ừ. Thực xin lỗi, đánh thức em.”

Người yêu không có tiếp tục lại truy vấn nữa, chỉ là thời điểm hắn lấy chìa khóa xe đi ra cửa phòng, nói với hắn một câu “trên đường cẩn thận”.

Hắn lái xe bảy tiếng, khi hắn tới nơi, phương xa bầu trời đã sáng.

Tiêu Hoằng không nói một lời mở cửa để hắn đi vào, mang hắn đi vào phòng bọn họ, trong phòng, Hàn Sanh lẳng lặng nằm ở trên giường, biểu tình an tường giống như đang ngủ, chỉ là đã không có hô hấp mà thôi.

Một màn trước mắt này, làm cho hắn hiểu được dự cảm không may của hắn trở thành sự thật.

“ Hoành Sinh, có thể giúp tôi đem cậu ấy chôn ở bên cạnh mộ tôi không?” Hai mắt Tiêu Hoằng một cái chớp mắt cũng không dời chăm chú nhìn khuôn mặt già nua của Hàn Sanh.

Hắn gật gật đầu. Cha từng nói cho hắn, bên mộ Tiêu Hoằng còn có một phần trống, đó là lúc ấy Hàn Sanh nhắc nhở cha khi xử lý tang sự Tiêu Hoằng thuận tiện mua.

“ Cám ơn.” Tiêu Hoằng nhìn phía hắn, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Sau đó, hắn nhìn thấy Tiêu Hoằng mang ý cười, thân thể thế nhưng dần dần trong suốt trở thành nhạt… Trong thời gian không đến một cái nháy mắt, trên đất chỉ còn lại có quần áo Tiêu Hoằng mặc vừa rồi, Tiêu Hoằng hoàn toàn biến mất trước mắt hắn, tựa như chưa bao giờ từng xuất hiện qua.

Thực thần kỳ, hắn không chút nào cảm thấy kinh ngạc, chỉ cảm thấy đương nhiên, Tiêu Hoằng là vì Hàn Sanh mới “tồn tại”, mà hiện tại Hàn Sanh đi rồi, Tiêu Hoằng cũng không tất yếu “tồn tại”.

Hắn đi ra khỏi phòng hai người bọn họ, đứng trong phòng khách tĩnh lặng, hốc mắt tràn đầy chất lỏng nóng bỏng, hắn dùng tay lau nước mắt trên mặt, nhưng mà nước mắt vẫn như cũ tiếp tục trào ra.

Hai tay hắn bưng kín mặt, gắt gao áp lực tiếng khóc trong yết hầu, nước mắt không ngừng trào ra theo khe hẹp các ngón tay chậm rãi chảy xuống.

Để cho hắn lại khóc trong chốc lát, chỉ cần một lúc thì được rồi… Sau khi khóc xong, hắn sẽ khôi phục thành hắn ban đầu, trở lại bên cạnh người yêu đang chờ đợi hắn.

Tiêu Hoằng, người đàn ông kia cũng không thuộc về hắn, là mối tình đầu hắn vĩnh viễn không thể quên được.

Vô cùng khắc cốt ghi tâm, nhưng cũng vô cùng tuyệt vọng – mối tình đầu.

===

thủ linh: canh giữ bên linh cữu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.