CHƯƠNG 8
Nước mắt của người kia, phảng phất như là cánh hoa rơi xuống từ không trung.
Hàn Sanh cảm thấy chính mình sẽ đồi bại, tựa hồ là kết quả không chút nào làm người ta ngoài ý muốn.
Thời điểm hắn học năm thứ năm tiểu học, mẹ hắn kết tân hoan khác, rời nhà đi ra ngoài, mà ba ba hắn ở công trường công tác cố gắng muốn từ trong bóng ma việc mẹ trốn đi một lần nữa đứng lên, nhưng cuối cùng, vẫn là bị nhiễm thói say rượu.
Khi mẹ hắn còn chưa rời nhà trốn đi, Hàn Sanh nhớ rõ ba ba tuy rằng thỉnh thoảng sẽ uống rượu, nhưng nhiều lắm chỉ là sau khi công tác uống xoàng vài chén một chút thôi. Mà trong cuộc sống bình thường, ba ba luôn dạy hắn làm sao đến trường học làm bài tập, lúc nghỉ cũng sẽ cùng mẹ cùng nhau mang hắn đi ra ngoài chơi.
Hiện tại hồi tưởng lại, kia có thể là thời gian hắn hạnh phúc khoái hoạt nhất giữa cả đời này.
Từ khi mẹ rời nhà trốn đi, số lần ba ba uống rượu càng ngày càng nhiều, cũng uống đến càng ngày càng hung, khi Hàn Sanh lên năm nhất trung học, có một lần hắn khuyên ba ba đừng uống nhiều rượu như vậy, ba ba uống say lại hung hăng bạt hắn một bạt tai.
Thời điểm ba ba tỉnh táo lại, khẩn trương ôm hắn, tự trách nói thực xin lỗi… Khi đó Hàn Sanh nghĩ, đây chính là một lần ngoài ý muốn, sau này sẽ không xảy ra nữa.
Nhưng mà, hành vi bạo lực của ba ba lại như là chiếc hòm Pandora bị mở ra, rốt cuộc không thể khóa lại.
Ban đầu hành vi bạo lực của ba ba cùng lắm chỉ là cho hắn vài cái bạt tai, đá hắn mấy đá mà thôi, nhưng là về sau lại dần dần không khống chế được, có một lần thậm chí đánh gãy hai chiếc xương sườn của hắn.
Mà mỗi một lần sau khi ba ba tỉnh táo lại, đều sẽ ôm hắn khóc, không ngừng nói thực xin lỗi… Cho nên khi đi bệnh viện, mặc kệ bác sĩ cùng y tá hỏi thế nào, hắn đều kiên trì là chính mình đánh nhau bị thương.
Hắn muốn bảo hộ ba ba, hắn muốn làm cho ba ba biết, cho dù mẹ vứt bỏ ông, hắn cũng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ba ba.
Có lẽ là vì hắn bịa một cái lại một cái lời nói dối để bảo hộ ba ba, trong cảm nhận của lão sư đồng học, từ một học sinh không chớp mắt dần dần biến thành một thiếu niên bất lương không học vấn không nghề nghiệp, cơ hồ không ai nguyện ý trở thành bạn bè với hắn, có tới gần hắn, thường thường đều là một vài “đồng học” nhìn hắn không vừa mắt, muốn hảo hảo giáo huấn hắn.
Cho dù ở trong trường học bị xa lánh, Hàn Sanh cũng không cảm thấy khó chịu, bởi vì lòng hắn tràn đầy hy vọng ba ba có thể khôi phục thành ba ba trước kia.
Chỉ cần chính mình thành tích tốt, ba ba sẽ thực vui vẻ, sẽ không uống rượu nữa đi? Hắn nghĩ như vậy, bởi vậy vô cùng dụng công học tập, ở trường học thành tích chậm rãi tiến bộ lên, các giáo viên thường thường cảm khái nói đầu óc hắn không tệ, đáng tiếc chính là không chịu học, còn có nữ đồng học đối với hắn dùng ánh mắt ái mộ, nói hắn hư hỏng thật sự có cá tính, đồng thời, người tìm hắn phiền toái cũng càng nhiều.
Tốt nghiệp cấp ba, hắn thi đậu một trường cao đẳng tương đối tiếng tăm ở huyện nội, khi hắn nhận được phiếu điểm, hắn hưng phấn đem phiếu điểm đưa cho ba ba, hy vọng ba ba sẽ khích lệ hắn, sẽ nói hắn là kiêu ngạo của ông, nhưng cái ba ba đáp lại hắn, chỉ là một cái hung hăng cú đầu.
“ Mày cũng khinh thường tao đúng không? Giống như mẹ mày khinh thường tao chỉ là một gã khổ công! Mày nghĩ rằng tao muốn nuôi mày sao? Mày căn bản không phải con tao! Đàn bà kia lúc gả cho tao đã bị người khác làm lớn bụng! Tao cho rằng tao cưới nó, nó sẽ khăng khăng một mực ở bên tao, không nghĩ tới nó vẫn là chạy! Cùng một cái tiểu bạch kiểm ăn cơm đàn bà chạy!”
Đây là lần đầu tiên ba ba đánh hắn ở trạng thái thanh tỉnh, nhưng làm cho hắn kinh ngạc, cũng không phải chuyện ba ba đánh hắn, mà là hắn cũng không phải con ruột của ba ba.
Đầu hắn như là trực tiếp bị một tia sét đánh trúng, cái gì cũng vô pháp tự hỏi, chỉ có thể tùy ý ba ba đánh hắn đến bất tỉnh nhân sự.
Người cha thân sinh hẳn là không cần hắn, cho nên mẹ mới có thể gả cho “ba ba” hiện tại đi? Nhưng mẹ vẫn là từ bỏ hắn, mà “ba ba” tựa hồ cũng chán ghét hắn, xem hắn trở thành trói buộc…
Dù là như thế, hắn vẫn là không thể rời đi “ba ba”, như cũ kiên trì ở trong nhà, như cũ khi đi bệnh viện vẫn kiên trì vết thương trên người là vì đánh nhau. Cho dù ông không phải “ba ba” thân sinh, nhưng “ba ba” từng đối tốt với hắn cũng là không thể mạt diệt.
Chính là đôi khi, hắn sẽ đột nhiên rất khó qua, rất muốn khóc.
Khi hắn còn học trung học, hắn đặc biệt thích đến sân thượng trên đỉnh lầu trường học, rất ít có học sinh tới tầng cao nhất, cho dù thật sự có người đến đỉnh lầu, cũng sẽ không chạy đến trên sân thượng, bởi vậy đối với hắn mà nói, sân thượng trường học tựa như căn cứ bí mật của hắn vậy, hắn có thể tận tình vì chính mình mà khóc.
Nhưng mà có một lần, khi hắn từ trên sân thượng nhảy xuống, thực không đúng dịp bị đồng học cùng lớp Tiêu Hoằng thấy.
Tiêu Hoằng, một người hoàn toàn bất đồng với hắn, cha mẹ là giáo viên, anh trai là sinh viên đại học danh giá, diện mạo con lai cùng tính các được đồng học gọi đùa là “thiên nhiên” làm cho cậu ta vô luận là ở giữa nam hay nữ đều rất được hoan nghênh.
Hàn Sanh nghĩ, Tiêu Hoằng sở dĩ “thiên nhiên” như thế, là bởi vì có cha mẹ cùng anh cả tương đối yêu thương cậu ta đi.
“ Cậu vừa mới khóc.” Tiêu Hoằng nhìn hắn khẳng định.
Hàn Sanh sửng sốt một chút, lập tức hung tợn trừng Tiêu Hoằng nói: “Chuyện gì liên quan đến cậu? Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám nói ra ngoài, tôi tuyệt đối sẽ đem cậu đánh cho ngay cả cha mẹ cậu đều nhận không ra cậu là ai.” Hắn cũng không phải là nói giỡn, bao nhiêu “đồng học” thời trung học thích tìm hắn gây phiền toái, hắn đã luyện ra công lực đánh nhau không tầm thường.
Tiêu Hoằng lại không chút nào sợ hãi, ngược lại là nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang hỏi: “Nơi này là nơi cậu có thể thả lỏng sao?”
“ Chuyện gì liên quan cậu!” Hắn phẫn nộ quát.
“ Mình sau này sẽ không lại đến.” Tiêu Hoằng như là hoàn toàn không có nghe thấy Hàn Sanh rống giận, ông nói gà bà nói vịt: “Nơi này là của cậu, mình sẽ không lại đến, cho nên cậu có thể yên tâm tiếp tục tới nơi này.”
Hai mắt Hàn Sanh bỗng dưng trừng lớn, hắn không nghĩ tới Tiêu Hoằng cư nhiên sẽ nói như vậy… Nhưng rất nhanh, hắn kinh ngạc biến thành phẫn nộ, khi đại não phản ứng lại, hắn đã bắt đầu nắm cú nặng nề hướng về Tiêu Hoằng!
“ Tôi không cần cậu thương hại!”
Tiêu Hoằng bị Hàn Sanh một quyền đánh cho lui hai bước, nhưng biểu tình Tiêu Hoằng cũng không thấy một tia tức giận hay là hoảng sợ, hắn chính là tầm mắt cứ thẳng tắp nhìn Hàn Sanh.
“ Mình không thể thương hại cậu, bởi vì cậu không cần, không đúng sao?” Khi Tiêu Hoằng nói những lời này ngữ khí thực bình thản.
Hàn Sanh đột nhiên cảm thấy chính mình thực mất mặt, hắn này chính là kẻ đánh người thì cảm xúc kích động, nhưng Tiêu Hoằng này kẻ bị hại thế nhưng không có cái phản ứng gì.
“ Dù sao, dù sao chuyện của tôi không cần cậu quản là được rồi!” Hàn Sanh phẫn nộ ném cho một câu, rồi giống như chạy nạn chạy xuống thang lầu, để lại Tiêu Hoằng một người một mình đứng tại chỗ.
Tiêu Hoằng chậm rãi nhìn phía thiên không, thì thào nói giống như lời vô nghĩa: “Giống như đóa hoa… Trong suốt, đóa hoa…”
Hàn Sanh nghĩ rằng nghiệt duyên giữa hắn cùng Tiêu Hoằng chỉ là một lần kia mà thôi, nhưng mà hắn sai lầm rồi.
Từ sau khi một lần ngẫu ngộ kia, ở trong trường Tiêu Hoằng đều sẽ lại đây cùng hắn đối thoại, cho dù hắn không để ý tới, thậm chí là quăng ra lời hung hãn, Tiêu Hoằng đều là bộ dáng như không có gì, nhưng mà hắn không lại động thủ với Tiêu Hoằng nữa.
Hàn Sanh cũng không phải sợ Tiêu Hoằng đi mách lẻo phía giáo viên, nếu Tiêu Hoằng là người sẽ đâm thọc, từ lần trước bị hắn đánh xong phải đi tìm giáo viên mới đúng, nhưng Tiêu Hoằng không có làm như vậy – Hàn Sanh không rõ Tiêu Hoằng đến tột cùng là nghĩ cái gì? Nhưng muốn Hàn Sanh không oán không thù mà đánh một người, hắn tự nhận làm không được, lần trước hắn đánh Tiêu Hoằng nguyên nhân là bởi vì hắn không khống chế được cảm xúc, xong chuyện hắn cũng áy náy thật lâu.
Tiêu Hoằng tựa hồ là đang tỏ thiện chí với hắn, sẽ thường thường đưa cho hắn một ít tài liệu học tập, bởi vì thành tích hắn rất có nguy cơ, mà hắn luôn tức giận mắng mỏ đem tài liệu trả lại Tiêu Hoằng.
Từ sau lần đó “ba ba” nói hắn cũng không phải con ruột của “ba ba”, hắn vốn không có dụng tâm vào việc học, hắn sợ lấy được thành tích tốt lại sẽ rước lấy “ba ba” không vui… Tuy vậy “ba ba” cho hắn đòn hiểm vẫn là không từng ngừng lại, mà lại làm trầm trọng thêm lên, vô luận là khi thanh tỉnh hay là say rượu, “ba ba” tựa hồ đã quên hắn là người sống, xem hắn trở thành một bao cát không có sinh mệnh.
Hàn Sanh đôi khi sẽ nhịn không được oán hận “ba ba”, nếu không thể thương hắn, từ trước làm gì phải đối hắn tốt như vậy? Làm cho hắn vọng tưởng có lẽ một ngày nào đó “ba ba” sẽ khôi phục thành “ba ba” trước kia…
Nhưng là oán hận này bởi một câu của đạo sư, thoáng chốc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“ Phí cơm trưa của em? Không phải đã nộp sao?” Đạo sư dùng vẻ mặt “chắc em nhớ lầm” nhìn hắn.
“ Nộp rồi?” Hàn Sanh không dám tin hỏi.
“ Đúng vậy, tháng trước cũng nộp rồi.”
Hắn có chút ngốc hồ hồ đi ra văn phòng, lời nói của đạo sư còn đang văng vẳng bên tai.
Sau khi lên trung học, “ba ba” đã hoàn toàn không đi làm, bởi vậy học phí của hắn, cơm phí còn có phí điện nước vân vân… đều là chính hắn đến công trường kiếm về, chính là tháng trước cùng tháng này tiền hắn kiếm phần lớn đều bị “ba ba” cầm mua rượu uống, bởi vậy đừng nói chính hắn sinh hoạt phí, mà ngay cả trường học tiện lợi phí đều túng quẫn đến nộp không được.
Lần này hắn tìm đến đạo sư, chính là muốn cùng đạo sư nói hy vọng có thể cho hắn tháng sau sẽ nộp một lần, nhưng không nghĩ tới tiện lợi phí đã được nộp hết …
Là “ba ba” giúp hắn nộp sao? Là “ba ba” đi? Nhất định là ba ba! Trừ ba ba ra, còn ai vào đây? Hàn Sanh hưng phấn mà run run không thôi, hắn muốn xác nhận đáp án của mình không có sai, hắn muốn nói cho chính mình “ba ba” kỳ thật vẫn là để ý hắn, cho nên hắn trở lại văn phòng, hỏi đạo sư.
“ Ba em? Em nhớ lầm đi? Bên này ghi lại là thời điểm nộp phí cơm trưa tháng này chính em nộp, cả tháng trước cũng vậy.”
Hàn Sanh hỗn loạn, tháng này hắn căn bản không có tiền, đâu có thể nào đúng hạn nộp phí cơm trưa? Nhưng là ngày giao nộp trên sổ ghi chép quả thật là ngày lớp học thống nhất thu phí cơm trưa – trong đầu Hàn Sanh bỗng dưng hiện lên một bóng người.
===chap8 con’t===
đạo sư: người hướng dẫn, kiểu như bí thư Đoàn trường bên mình vậy đó.
hòm Pandora – chiếc hộp tội lỗi
Hắn gấp gáp vội vã xông về lớp học, dưới ánh mắt kinh ngạc của đồng học trong lớp, cầm lấy tay Tiêu Hoằng bước đi. Hắn vẫn kéo Tiêu Hoằng, thẳng đến đỉnh lầu trường học mới bỏ tay Tiêu Hoằng ra.
“ Phí cơm trưa của tôi, là cái chuyện gì đây? Không cần nói cho tôi rằng cậu không biết, phí cơm trưa là lớp trưởng cậu phụ trách thu!” Hàn Sanh tức giận hung hăng hỏi.
“…” Tiêu Hoằng trầm mặc chống đỡ.
Hàn Sanh căm giận nắm lên áo Tiêu Hoằng, quát: “Đừng có ở loại thời điểm này làm tự bế! Nói! Phí cơm trưa của tôi, có phải cậu động tay chân hay không?”
“…”
Tiêu Hoằng như trước một câu cũng không nói, nhưng nguyên nhân vì như thế, Hàn Sanh càng khẳng định dự đoán của hắn, nhất thời hắn chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận cực nóng tựa như muốn đốt cả người hắn thành tro tẫn tràn ngập trong lòng.
Hàn Sanh trừng Tiêu Hoằng, khớp xương trên tay bấu đến độ rung động răng rắc. Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu cảm thấy tôi thực đáng thương đúng không? Cư nhiên nghèo nàn đến ngay cả tiền cơm trưa cũng không nộp được.”
Tiêu Hoằng lần này có phản ứng, hắn vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, mình chỉ là ”
Nói còn chưa nói hết, Tiêu Hoằng đã bị Hàn Sanh táo bạo đánh ngã xuống đất, mà Hàn Sanh hiển nhiên là cơn tức bùng nổ, hắn một cái lại một cái dùng sức đá vào bụng Tiêu Hoằng.
“ Tôi không đáng thương, tôi mới không đáng thương! Cho nên tôi không cần thương hại của cậu!”
Rõ ràng là bên gây bạo lực, nhưng Hàn Sanh lại khóc, chỉ là nước mắt vừa rơi xuống liền bị hắn rất nhanh lau đi.
“ Tôi cảnh cáo cậu, sau này chuyện của tôi không cần cậu quản! Cậu nếu dám nhàn sự quản thêm nữa, đừng trách tôi không khách khí!”
Hàn Sanh hung tợn bỏ lại câu này, ngay cả về phòng học lấy cặp sách cũng không, cứ như vậy chạy ra trường học.
Đồng học trong lớp đều thấy hắn túm Tiêu Hoằng ra khỏi phòng học, mà khi bọn họ thấy bộ dáng chật vật của Tiêu Hoằng lúc trở lại phòng học, không cần đoán cũng biết là đã xảy ra cái chuyện gì.
Ngày mai, Hội học sinh của lớp dùng ánh mắt gì đối đãi hắn này một phần tử bất lương đi ấu đả vườn trường thần tượng? Đạo sư hẳn là cũng sẽ gọi hắn đến văn phòng quở trách, thậm chí còn có thể y theo nội quy trường học mà xử phạt hắn đi?
Hàn Sanh vỗ vỗ hai má, nói cho chính mình không cần nghĩ nhiều như vậy, dù sao đồng học trong lớp dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn đã không phải chuyện ngày một ngày hai, mà bị ghi một hai lỗi lớn hay lỗi nhỏ cũng còn không đến mức độ bị đuổi học.
Dù sao chẳng qua cũng chỉ là đến độ này mà thôi… Tính toán cũng không được cái gì. Cuối cùng Hàn Sanh an ủi chính mình như vậy.
Nhưng mà, sự tình lại liền đã xảy ra như vầy.
Buổi tối, khi Hàn Sanh đi công trường làm công, có bốn gã tuổi cùng hắn không sai biệt lắm hỗn hỗn đến công trường khiêu khích, đốc công nói những người đó đều là tiểu đệ của Đầu Xà ở phụ cận, tới tìm chuyện đặng vơ vét tài sản, không cho bọn họ tiền, sẽ mỗi ngày đến nháo tràng, nhưng cho dù cho bọn hắn tiền, không vài ngày lại thấy đến vơ vét tài sản, quả thực không dứt.
Hàn Sanh vốn là tính làm bộ như không phát hiện, nhưng là mấy gã đến khiêu khích người này lại nói một câu:
“ Kháo, loại mày vị thành niên cư nhiên chạy tới làm khổ công? Chắc là ông bà già mày cũng không thèm mày, cho nên mày mới tự ủy khuất mình như này đi? Ha ha ha, thực thảm a!”
Trong nháy mắt đó, đầu hắn trống rỗng, sau khi chờ hắn phục hồi tinh thần lại, hắn đã đứng bên trong một vũng máu, bên tai văng vẳng lại, là từng đợt vô lực kêu rên.
Bốn tên thiếu niên nọ đều bị Hàn Sanh đánh cho trọng thương nhập viện, trong đó còn có một tên thiếu chút nữa bị hắn tươi sống đánh chết, toà án vị thành niên lắng nghe tường trình phía nhà trường, tuy rằng là đối phương khiêu khích trước, nhưng trước hết động thủ cũng là hắn, bởi vậy cho rằng người phạm lỗi lớn như hắn ác tính khó sửa, phán định hắn phải vào trại cải tạo vị thành niên giam tròn ba năm sáu tháng.
Quãng thời gian hắn bị bỏ tù này, “ba ba” chưa từng từng đến liếc mắt hắn một cái, cũng không có những người khác tới… Không, Tiêu Hoằng đã tới, chỉ có một lần.
Tiêu Hoằng là vào thời điểm hắn mới vừa vào tù không lâu đi thăm hắn, khi đó hắn cảm thấy rất tức giận, cảm thấy Tiêu Hoằng luôn luôn thương hại hắn, cho nên hắn không cần suy nghĩ đã hướng Tiêu Hoằng rống to.
“ Nếu cậu dám lại đến xem tôi, tôi sẽ chết cho cậu xem! Tôi không phải nói giỡn!”
Sau đó, Tiêu Hoằng thật sự không còn tới nữa.
Những ngày ở trong trại cải tạo vị thành niên đó, cảm xúc Hàn Sanh chậm rãi lắng đọng lại, phương thức tư khảo cũng dần dần thay đổi – nhất là chuyện liên quan Tiêu Hoằng.
Tất cả mà Tiêu Hoằng đã làm cho hắn này, hẳn là đều là xuất phát từ thiện ý đi? Tuy rằng nói là thương hại, thương hại kỳ thật cũng chia rất nhiều loại, mà để cho Hàn Sanh không thể nhận, chính là đối phương đứng ở chỗ cao bố thí thương hại, nhưng Tiêu Hoằng… cũng không giống vậy.
Hàn Sanh không biết cái loại không giống này, đến tột cùng lại là không giống như thế nào, hắn nghĩ chỉ cần có thể gặp mặt Tiêu Hoằng một lần, hắn có lẽ liền biết đáp án, nhưng mà Tiêu Hoằng không lại xuất hiện nữa.
Ba năm sáu tháng rất nhanh thì trôi qua, khi hắn ra tù về nhà, đã không có một bóng người, ngay cả “ba ba” cũng không thấy.
Hỏi hàng xóm, mới biết được “ba ba” đã trả lại phòng ở, hơn hai năm trước chuyển đi rồi.
Hàn Sanh cảm thấy chính mình hẳn là kinh ngạc, nhưng hắn không có, chỉ là nghĩ thật đáng buồn, quả nhiên hắn trên thế giới này, là cô độc một người.
Toàn thân cao thấp tổng cộng chỉ còn lại hơn hai trăm đồng, hơn nữa cũng không có chỗ ở. Hàn Sanh thật sự suy nghĩ có phải nên đi phạm một lần án cướp bóc linh tinh nữa hay không, để cho hắn có thể trở lại trong tù ăn miễn phí ở miễn phí.
Nhưng mà hắn cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, cái chỗ như ngục giam, một đời đi vào một lần là đủ rồi.
Vào lúc Hàn Sanh cùng đường, hắn ôm tâm lý cầu may đến một công trường đang tuyển thu nhân công tạm thời, không nghĩ tới đốc công chỗ công trường hắn từng gây sự lúc đó lại chính là người phụ trách tuyển thu, mà còn nhớ rõ chuyện của hắn.
Hàn Sanh vốn nghĩ rằng một đường hy vọng cuối cùng cũng không có, nhưng mà đốc công kia là người tốt, gã vỗ vỗ bả vai Hàn Sanh, cảm khái nói một câu: “Đứa nhỏ, thật có lỗi thời điểm kia không có biện pháp giúp cậu chiếu cố nhiều hơn.”
Đốc công đã giúp hắn rất nhiều bận, ngay cả khi đó cũng hỗ trợ ra tòa, nếu không phải đốc công tường trình, thời hạn thi hành án của hắn hẳn là lâu hơn.
Hàn Sanh là may mắn.
Đốc công nói qua hai ngày có một trường đại học muốn sửa mới đại lâu, trước lúc đó hắn có thể hỗ trợ bên này, bao ba bữa, chỉ là phải tạm thời ủy khuất một chút ngủ trên đất tại lều của công trường, đợi cho đại học bên kia phải bắt đầu xây cất đại lâu hắn có thể đi ở phòng tập thể cạnh công trường.
Làm sao mà ủy khuất được? Hiện tại đối với Hàn Sanh mà nói, chỉ cần có được ăn được ở, thì đã là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Vài ngày sau, Hàn Sanh bước vào chỗ ngồi của đại học trọng điểm nổi danh toàn tỉnh này, đốc công nói thời gian nghỉ ngơi bọn họ đừng nơi nơi chạy loạn, dù sao bọn họ chính là thô công sinh hoạt tại tầng dưới chót xã hội, phần tử trí thức bình thường đối với bọn họ ôm ấn tượng không hề tốt, vạn nhất nếu như bởi vì ở trong trường quậy loạn mà bị người trách cứ, thì ngay cả đốc công cũng rất khó bảo lãnh người.
Hàn Sanh đối với phân công tác thứ nhất của mình sau khi ra tù vô cùng quý trọng, hắn tuy rằng khát khao đại học, nhưng là không hy vọng khát khao đi hủy bát cơm của hắn, cho nên trong một tháng đầu khởi công, chỗ hắn đi không phải công trường thì là dừng chân tại phòng tập thể.
Chỉ là thỉnh thoảng đứng trên giàn giáo, hắn chung quy nhịn không được xa xa trông về sinh viên tới tới lui lui gần đó…
Một ngày của tháng thứ hai, thời tiết thực nóng, có lẽ là bởi vì quá nóng, nước ở công trường đều bị uống hết rồi, cho nên đốc công đưa mấy trăm nguyên tiền mặt cho hắn, bảo hắn cùng hai gã công nhân khác đi đến cửa hàng tiện lợi mà trường học lập thêm mua nước khoáng.
“… Hàn Sanh?”
Hàn Sanh chưa từng nghĩ tới hắn sẽ lại gặp được Tiêu Hoằng, nhưng lại là thời điểm hắn nghèo túng như vậy.
“ Sanh Tử, bạn của em?” Một gã công nhân trong đó tò mò hỏi.
Đứng trước két đồ uống của cửa hàng tiện lợi, Hàn Sanh nhìn Tiêu Hoằng một thân ăn mặc giản khiết linh hoạt, rồi lại tràn ngập cảm giác thời thượng, không khỏi xiết chặt tiền lẻ nhiều nếp nhăn trong tay, hắn có chút chân tay luống cuống, không biết chính mình là nên thừa nhận hay là phủ nhận, dù sao hắn cùng Tiêu Hoằng gặp mặt một lần cuối cùng thực không thoải mái, hơn nữa tối trọng yếu chính là bản thân là một công nhân ăn mặc rách nát lại cả người bẩn hề hề…
“ Đúng vậy, tôi là bạn của cậu ấy.”
Hàn Sanh kinh ngạc nhìn phía Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng trên mặt mang nụ cười thản nhiên, nhưng trong mắt tràn ngập vui mừng chân thành tha thiết.
Người công nhân kia cao hứng vỗ vỗ bả vai Hàn Sanh, nói: “Khó gặp được bạn em, các cậu hảo hảo tâm sự đi!”
“ Nhưng mà…” Hàn Sanh do dự nhìn gói to trên tay hai người bọn họ, kia đều nhét đầy bình nước khoáng, trọng lượng nhưng là không nhẹ.
“ Có thể cho tôi giúp các anh mang sao?” Tiêu Hoằng nghiêng đầu, vẻ mặt chân thành khẩn cầu.
Sự thật chứng minh, tính cách “thiên nhiên” của Tiêu Hoằng quả nhiên là nam nữ già trẻ thông sát, khi mà Tiêu Hoằng cùng bọn họ cùng nhau xách mấy túi nước khoáng trở lại công trường, đốc công đầu tiên là lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhưng sau khi cùng Tiêu Hoằng nói chuyện với nhau mấy câu, thì trở nên như là lão bằng hữu quen biết nhiều năm vậy.
“ Ha ha, tôi từng thấy vài tên sinh viên danh giá thấy người như chúng tôi không phải làm bộ như không phát hiện, thì chính là lộ ra biểu tình làm cho người ta thực tức giận, nhưng mà cậu tiểu tử này cũng không giống vậy!” Tiêu Hoằng không chút nào để ý quần áo hắn sẽ bẩn hay không, cùng đốc công cùng nhau ngồi dưới đất bắt đầu tán gẫu tự nhiên.
“ Người như các anh? Là chỉ một loại người thế nào?” Tiêu Hoằng hoang mang hỏi, đổi thành người khác, có lẽ sẽ khiến người có loại cảm giác “người này là ở cố ý châm chọc sao?”, nhưng người hỏi là Tiêu Hoằng, cho nên chỉ làm cho người ta có cảm giác hắn là thật sự không hiểu.
Đốc công chụp bả vai Tiêu Hoằng, cười ha ha lên, “Cậu tiểu tử này thật thú vị! Hàn Sanh a, cho cậu nghỉ ngơi một giờ, cậu cùng bạn hảo hảo tâm sự đi, không trừ tiền công.”
Hàn Sanh ngây dại, vì cái gì mỗi người đều muốn hắn cùng Tiêu Hoằng hảo hảo tâm sự? Hắn cùng Tiêu Hoằng trên cơ bản không có cái gì hay mà tán gẫu đi?
“ Cảm ơn.” Tiêu Hoằng hướng đốc công nói lời cảm tạ, tuy rằng trên mặt hắn chỉ treo nụ cười thản nhiên, nhưng Hàn Sanh phảng phất giống như thấy được phía sau mông hắn có cái đuôi phe a phẩy.
Hàn Sanh nhịn không được xoa xoa ánh mắt, mông Tiêu Hoằng vẫn là trơn lù, cái đuôi đâu rồi?
Tuy rằng trong lòng bất an không yên, nhưng mà Hàn Sanh cũng không có không biết xấu hổ mà làm trái hảo ý của đốc công, hơn nữa Tiêu Hoằng thì thiện giải nhân ý nói đến phụ cận công trường ngồi xuống nói chuyện phiếm một lát là đủ rồi, không cần lại đặc biệt đi tìm cái quán cà phê gì cả.
Hàn Sanh âm thầm cảm tạ đề nghị của Tiêu Hoằng, hắn như thế một công nhân bẩn hề hề đi quán cà phê trường học, cho dù Tiêu Hoằng không thèm để ý ánh mắt những người khác, Hàn Sanh cũng vô pháp chịu được chính mình bị biến thành động vật trong vườn bách thú mặc người xem xét.
“ Mình từng tính ngày cậu đi ra, rất muốn đi tiếp cậu… Nhưng mà lại sợ cậu tức giận.” Tiêu Hoằng không chút nào để ý bị dơ quần áo, thần sắc thản nhiên cùng Hàn Sanh cùng nhau ngồi trên đất.
Trước đây một lần gặp mặt cuối cùng với Tiêu Hoằng kia hoàn toàn có thể nói là hắn đơn phương tức giận, mà Tiêu Hoằng thế nhưng không có trách hắn, còn nói tính ngày hắn đi ra… Cho dù Tiêu Hoằng nói là nói dối, Hàn Sanh cũng cảm động muốn rơi lệ. Hắn che dấu cảm xúc cúi đầu đếm bụi bặm trên mặt đất, “Khi đó… thực xin lỗi, tôi không nên quá phận như vậy… Cậu tới thăm tôi, tôi lại…”
Hàn Sanh giải thích làm cho Tiêu Hoằng có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, lập tức thản nhiên nở nụ cười, “Là mình không đúng, chuyện thời trung học kia là mình không tốt.”
“ Không, là tính tình của tôi quá hung…” Hàn Sanh rất tự hiểu mình nói, nếu không phải chính mình tính tình xấu xa, cũng sẽ không bị giam đi.
Tiêu Hoằng trầm mặc một hồi lâu, mới lại lần nữa mở miệng hỏi: “Chúng ta cũng không cần giải thích, bởi vì cậu có sai, mình cũng có sai, sai sai trừ nhau, cứ như vậy tiêu trừ đi?”
Lời nói của Tiêu Hoằng làm cho Hàn Sanh nhịn không được muốn cười – “sai sai trừ nhau”? Tiêu Hoằng nói tuy rằng còn thật sự, nhưng mà làm sao nghe ra lại có một cỗ cảm giác mua đồ ăn ở chợ lấy hành tây đổi củ tỏi?
“ Được, chúng ta sai sai trừ nhau!” Hắn trả lời.
“ Mình đây sau này còn có thể tới tìm cậu sao?” Tiêu Hoằng nhìn hắn hỏi.
Ánh mắt cùng ngữ khí Tiêu Hoằng đều nói cho Hàn Sanh này cũng không phải đang nói lời khách sáo, mà là thật sự hy vọng có thể lại đến gặp hắn.
Vì cái gì người này sẽ muốn lại đến tìm hắn đây? Rõ ràng thời trung học hắn đối xử cậu ta tệ hại như vậy… Nhưng mà Hàn Sanh rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ, trên thế giới này hắn cũng không cô độc, hắn ít nhất còn có một cái “bằng hữu” đi.
Hàn Sanh nhẫn nhịn xúc động muốn khóc, cười gật gật đầu.
Từ ngày đó trở đi, Tiêu Hoằng thường xuyên tìm đến Hàn Sanh, ban đầu chỉ là nhàn nhã tán gẫu một ít chuyện như có như không, mà sau khi Tiêu Hoằng biết Hàn Sanh muốn tiếp tục ghi danh học lớp học ban đêm, thì đảm nhiệm làm gia sư tại nhà cho hắn.
Làm cho Hàn Sanh ngoài ý muốn là Tiêu Hoằng thi đậu đại học, nhưng sách giáo khoa cùng tài liệu thời trung học đều còn giữ, hơn nữa đều bảo dưỡng rất khá.
Tuy rằng Tiêu Hoằng nói là bởi vì kỷ niệm, nhưng là từ trong tài liệu ghi chép quá mức kỹ càng, Hàn Sanh biết Tiêu Hoằng là vì có một ngày có thể đem mấy thứ này giao cho hắn.
“ Nếu như từ lớp bổ túc ban đêm trung học bắt đầu học, mình cảm thấy rất lãng phí thời gian, mình nghĩ muốn thi cái gì chứng minh trung học ấy, rồi mới trực tiếp nhảy lớp học đại học lớp ban đêm, cậu cảm thấy như thế nào?” Hàn Sanh hỏi ý kiến Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng tự hỏi hồi lâu, nghiêng đầu trả lời: “Đó là một phương pháp tốt, mình sẽ đi thăm dò xem cái loại chứng minh trung học này đại khái cần thi khoa nào. Còn về lớp đại học ban đêm, cậu có nghĩ tới muốn khảo khoa nào cùng hệ nào chưa?”
“ Ừm… hệ Trung văn trường các cậu.” Hàn Sanh thấy Tiêu Hoằng sắc mặt sáng lên một chút, nhanh nhảu hỏi: “Trường các cậu lớp học ban đêm rất khó thi sao?”
Tiêu Hoằng trầm ngâm nói: “… Chỉ cần chuẩn bị cho tốt, lấy thực lực của cậu mình nghĩ muốn thi vào trường mình hẳn là không phải chuyện rất khó khăn, tư liệu thuyết minh mình lại đi chỗ giáo vụ hỏi một tiếng thì tốt rồi.”
“ Thật ngại, mấy ngày nay tới giờ làm phiền cậu nhiều chuyện như thế…” Hàn Sanh áy náy nói.
“ Chút này cũng không phiền.” Tiêu Hoằng còn thật sự nói: “Cậu nguyện ý đến trường mình học, mình thật cao hứng, cảm giác giống như quay về thời trung học cùng với cậu cùng nhau học.”
Thời trung học hắn đối cậu ta không phải đánh chính là đá, có cái gì hảo hoài niệm a? Hàn Sanh khốn quẫn rụt cổ, cho dù hắn biết Tiêu Hoằng không có nửa điểm nói móc ác ý linh tinh, nhưng mà trong lòng hắn biết rõ ràng chính mình còn trẻ hết sức lông bông thật sự là rất không biết tốt xấu.
Thời gian qua thật sự mau, dưới sự trợ giúp của gia sư tại nhà (Tiêu Hoằng), Hàn Sanh thành công thi đậu lớp đại học ban đêm, đêm đó vì chúc mừng, túng quẫn Hàn Sanh dám bỏ ra một ngàn đồng tiền mời Tiêu Hoằng ăn cơm.
Ăn là bít-tết giá bình dân, phụ thêm chút bup-fe tùy chọn, khi tính tiền còn lại hơn ba trăm đồng…
“ Muốn đi qua chỗ mình ngồi một chút không?” Tiêu Hoằng hỏi.
“ Được.”
Hàn Sanh không chút mâu thuẫn đồng ý rồi, bởi vì tháng trước Tiêu Hoằng đã dọn khỏi ký túc xá, tự mình thuê một gian phòng nhỏ thiết bị hoàn thiện dành cho sinh viên bên ngoài, bao hàm điện nước và mạng, một tháng tiền thuê đại khái xấp xỉ năm ngàn đồng.
Làm cho Hàn Sanh bội phục là vô luận là học phí hay là ăn mặc ngủ nghỉ, Tiêu Hoằng đều là dựa vào tiền chính mình làm công chi trả, thứ Hai đến thứ Năm chủ yếu tiếp một ít vụn vặt phiên dịch tiếng Anh, thứ Sáu và Chủ Nhật còn là mỗi ngày hai tiếng đồng hồ dạy thêm tại nhà.
“ Đã trưởng thành, này kia tiền đương nhiên đều phải chính mình kiếm, học cách độc lập kinh tế.” Khi Hàn Sanh hỏi, Tiêu Hoằng chỉ là tựa tiếu phi tiếu giải thích như thế.
Mà Tiêu Hoằng dọn ra ở một mình, Hàn Sanh cũng có đôi khi vui ý đi qua chơi bên hắn, thậm chí là ở bên đó qua đêm, dù sao phòng tập thể ở công trường là bốn, năm người một gian, không gian lại nhỏ hẹp, không thoải mái bằng chỗ Tiêu Hoằng thuê.
Hàn Sanh dùng tiền còn dư đến cửa hàng tiện lợi mua mấy chai bia cùng một ít đồ ăn vặt, hai người bọn họ về chỗ Tiêu Hoằng thuê, tiếp tục đợt chúc mừng thứ hai.
“ Cạn ly ”
Trong phòng nhỏ, vang lên một trận thanh âm lon nhôm va chạm nhau, Hàn Sanh vui sướng tràn trề uống xong một ngụm bia lớn, thở một hơi thật dài.
“ Tiêu Hoằng, trong khoảng thời gian này thật sự là thật cám ơn cậu.” Hàn Sanh hai tay nắm lon nhôm lạnh lẽo, vẻ mặt thành khẩn cảm tạ.
Tiêu Hoằng cười nói: “Cậu có thể thi đậu trường chúng ta, mình so với ai khác đều vui vẻ, cho nên không cần phải nói cám ơn.”
“…” Chăm chú nhìn khuôn mặt xuất sắc của Tiêu Hoằng, Hàn Sanh bỗng dưng trầm mặc xuống.
“ Làm sao đột nhiên không nói?” Tiêu Hoằng nghi hoặc hỏi.
Hàn Sanh nhấp hé miệng, cuối cùng hạ quyết tâm mở miệng: “Tiêu Hoằng, vì sao cậu sẽ đối với mình tốt như vậy? Đã lâu… đã lâu không ai đối mình tốt như thế.”
Một đoạn ngày thời trung học kia giật mình giống như kiếp trước, nhưng Hàn Sanh lại vĩnh viễn cũng sẽ không quên hắn từng hung ác… Nhưng vì cái gì Tiêu Hoằng lại nguyện ý đối với hắn tốt như thế?
Trong đầu Hàn Sanh chậm rãi hiện lên một đáp án, đối với đáp án đó, hắn có chút do dự, có chút bất an, trái lại là không có sợ hãi hay chán ghét.
Tiêu Hoằng không nói gì, tầm mắt ôn nhu một cái chớp mắt cũng không chuyển nhìn chăm chú Hàn Sanh, yên tĩnh không tiếng động, cũng đã hoàn mỹ biểu đạt ra đáp án.
“… Sẽ chán ghét sao?” Tiêu Hoằng động môi, hỏi.
Hàn Sanh còn không kịp tự hỏi, đã là theo bản năng dùng sức lắc lắc đầu. Có người thích hắn, hắn cao hứng đều không còn kịp rồi, sao có khả năng sẽ chán ghét? Mặc kệ là nam hay là nữ, chỉ cần có người chịu thích hắn, chịu thương hắn…
Mặt Tiêu Hoằng chậm rãi để sát vào phía Hàn Sanh, lúc mà Hàn Sanh còn phản ứng chưa lại, hắn nhẹ nhàng ngậm vào môi cánh hoa của Hàn Sanh, khi rời đi còn nhẹ nhàng liếm một liếm, một trận điện lưu rất nhỏ thoáng chốc tập kích lưng Hàn Sanh, dẫn phát hắn toàn thân run rẩy.
“ Sẽ chán ghét sao?”
Đồng dạng câu hỏi, lần này Hàn Sanh trả lời là nguyên khuôn mặt oanh một tiếng đỏ đến táo bạo – từ nhỏ đến lớn, cho dù là đoạn ngày hắn hạnh phúc nhất kia, song thân cũng chỉ là hôn nhẹ cái trán hoặc hai má hắn, này vẫn là lần đầu tiên có người hôn miệng của hắn!
Hàn Sanh phản ứng là người sáng suốt đều nhìn ra được, Tiêu Hoằng trên mặt bình tĩnh âm thầm buông tảng đá trong lòng, ôn nhu cười.
“ Cậu không chán ghét là tốt rồi.” Nói xong, Tiêu Hoằng lại hạ xuống một cái hôn, lần này hôn hoàn toàn bất đồng lần trước nhẹ nhàng bâng quơ, kích tình giống như mưa rền gió dữ thường tình, lưỡi cùng lưỡi giao triền phát ra tiếng nước niêm nị.
“ Hàn Sanh, cậu thích này hôn sao? Hay là chán ghét?”
Khuôn mặt Tiêu Hoằng cách Hàn Sanh như thế gần, trong miệng thốt ra cũng là vấn đề ác liệt, nhưng trong đôi mắt như đại hải chỉ có tràn đầy ôn nhu…
Namnhân trước mắt này vì cái gì sẽ thích hắn? Rõ ràng hắn một chút ưu điểm đều không có… Hàn Sanh phỉ nhổ chính mình hèn mọn, ánh mắt nhìn nam nhân lại dần dần ướt át
Hảo cô đơn…
Hảo tịch mịch…
Lại gắt gao ôm lấy tôi, để cho tôi biết được tôi không phải một người!
Ánh mắt phảng phất biết nói xác thực nhắn dùm tâm tình Hàn Sanh, đối với Tiêu Hoằng mà nói, này không thể nghi ngờ là dụ hoặc làm người ta khó có thể kháng cự nhất trên thế giới.
Tiêu Hoằng gắt gao ôm trụ Hàn Sanh, hơi thở tươi mát đặc hữu thuộc loại nam nhân làm cho Hàn Sanh trầm mê không thôi.
Namnhân đang ôm hắn đây, nóng bỏng khát cầu hắn – Hàn Sanh vẫn là lần đầu tiên cảm thấy bản thân quan trọng như thế.
Nóng bỏng hôn môi dây dưa, hai người cùng nhau ngã vào trong giường đơn có chút hẹp hòi, Tiêu Hoằng vụng dại tự nhiên rút đi quần áo bọn họ.
Bởi vì là ở công trường làm lao động chân tay, thân thể Hàn Sanh có vẻ rắn chắc đồng đều, có một thân làn da thâm nâu thô ráp, trên làn da, trải rộng những vết sẹo chói mắt, Tiêu Hoằng nhìn thấy lòng tràn đầy chua xót.
Những vết thương này, phần lớn đều là“ba ba” Hàn Sanh đánh đi? Hơn nữa Tiêu Hoằng nhớ rõ thời trung học làn da Hàn Sanh không đen như thế, là đạm nâu xinh đẹp.
Tiêu Hoằng rất rõ ràng bây giờ còn là sinh viên hắn cũng không đủ năng lực cải thiện cuộc sống Hàn Sanh, nhưng chỉ cần đợi hắn tốt nghiệp, tìm được một công việc tốt…
Trong đầu nghĩ ngợi tương lai xa vời, Tiêu Hoằng ôm tâm tình trìu mến hôn lần mỗi một phân da thịt Hàn Sanh, rồi mới không chút do dự há mồm hàm trụ dục vọng hạ thân Hàn Sanh đã sớm động tình.
“ Ah ah!” Phần eo Hàn Sanh nặng nề đánh lên, trong miệng tràn ra rên rỉ không thể ức chế, tựa hồ cảm giác toàn thân đều tập trung đến cùng một chỗ.
Khoái cảm tê dại như điện lưu trong một tiếng thét chói tai vui thích của Hàn Sanh phát tiết ra, Tiêu Hoằng tách ra hai chân Hàn Sanh, phun ra dịch thể trong miệng vẽ loạn phía sau huyệt khẩu, đưa ngón tay vùi vào, bôi trơn vách tường chặt nghẽn.
“ Tiêu, Tiêu Hoằng…” Hàn Sanh bắt lấy tay phải Tiêu Hoằng đang bất chấp xâm nhập, trên mặt có hơi hơi lui bước.
Tiêu Hoằng cũng không có rút ra ngón tay, “Chán ghét mình làm như vậy sao?”
Hàn Sanh gật gật đầu lại lắc lắc đầu, hắn hy vọng Tiêu Hoằng tiếp tục làm tiếp, nhưng mà lại lo lắng chính mình biểu hiện không tốt, vạn nhất Tiêu Hoằng cảm thấy buồn tẻ vô vị…
Hàn Sanh không thể tưởng tượng nếu như bị nam nhân này phiền chán, cằn cỗi chính mình còn có thể còn lại cái gì?
“ Nếu cậu không thích, vậy không cần làm, biết cậu không chán ghét mình mình cũng rất vui vẻ.” Tiêu Hoằng hôn cái trán Hàn Sanh, ôn nhu nói.
Namnhân ôn nhu làm cho Hàn Sanh hạ quyết tâm, hắn chủ động đem hai chân giương càng rộng, đỏ mặt lên nói: “Tiến, tiến vào… Cậu tiến vào không có vấn đề gì…”
Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy trong lòng toát ra tràn đầy ngọt ngào, hắn vừa dùng tay nắm dục vọng Hàn Sanh cao thấp ma sát, ngón tay vừa khai thác chỗ cấm địa kia chưa bao giờ có người tiến vào của Hàn Sanh.
Làm cho chỗ kia nguyên bản gắt gao bao vây ngón tay dần dần trở nên mềm mại, khi ngón tay có thể linh hoạt nhúc nhích, ngón tay dính ướt chất nhầy rời khỏi, Tiêu Hoằng đem hai chân Hàn Sanh đặt ở phần eo mình, thứ gân guốc thô to thong thả mà kiên định thẳng tiến trong cơ thể Hàn Sanh.
Tiêu Hoằng rất kiên nhẫn, vừa nhìn thấy trên mặt Hàn Sanh biểu hiện ra cảm xúc đau đớn thì lập tức dừng lại, thẳng đến Hàn Sanh thích ứng mới tiếp tục xâm nhập, thẳng đến tính khí của hắn hoàn toàn đánh tiến trong cơ thể Hàn Sanh, khi nửa người dưới gắt gao chạm đến mông Hàn Sanh, hắn thỏa mãn thở dài.
Tiêu Hoằng hơi hơi đong đưa phần eo một chút, lo lắng nhìn Hàn Sanh, “Rất đau sao?”
Hàn Sanh thành thực lắc lắc đầu, chỉ là cái chỗ kia cất chứa tính khí nam nhân có điểm trướng đau, nhưng so với “ba ba” từng ngược đãi thì điểm này cũng coi như không là cái gì, mà trọng yếu hơn là loại cảm giác bị người lấp đầy thân thể này rất mỹ hảo.
“… Động đi.” Hàn Sanh hít vào một hơi thật sâu.
Được người yêu cho phép, Tiêu Hoằng chậm rãi trừu động, ban đầu, Tiêu Hoằng còn có thể dùng một vận luật nhất định đong đưa phần eo, nhưng sau đến cuối cùng khó có thể nhẫn nại xúc động, tiết tấu trở nên cuồng loạn mà mãnh liệt. Này liều lĩnh kịch liệt trừu sáp làm cho Hàn Sanh khóc thét chói tai, nhưng trong cơ thể sinh ra khoái cảm càng làm cho hai chân Hàn Sanh gắt gao trói Tiêu Hoằng.
Phản ứng của Hàn Sanh làm Tiêu Hoằng vui sướng, hai tay của hắn chụp vào mông Hàn Sanh, đem phần eo Hàn Sanh nâng lên, một chút khe hở cũng không cho mà sáp nhập về phía dưới, rút ra, chỗ bị kịch liệt tiến xuất thao lộng phát ra tiếng vang ướt át *** mĩ.
Khoái cảm nóng cháy tựa như con sóng tập kích hướng Hàn Sanh, đại đại đánh úp thân thể Hàn Sanh về phía sau, trong cổ họng phát ra một tiếng quát to mang theo khóc âm, hắn leo tới đỉnh ***, đồng thời hắn cảm giác được tính khí Tiêu Hoằng ở trong cơ thể hắn run rẩy lên, rồi nháy mắt chất lỏng ấm áp tràn ngập thân thể hắn.
Tiêu Hoằng rút ra tính khí, dịch thể màu trắng chậm rãi từ giữa hậu huyệt Hàn Sanh chảy ra, làm ướt ra giường.
Hàn Sanh nằm trên giường phun ra thở dốc nóng rực, lông mi dính nước mắt nhẹ nhàng rung động, vẻ mặt một bộ mỏi mệt.
Ngón tay Tiêu Hoằng ôn nhu chải vuốt sợi tóc tán loạn của Hàn Sanh, nói: “Mệt mỏi sao? Vậy ngủ đi, mình sẽ bồi bên cậu.”
“ Ừm…” Hàn Sanh là thật mệt mỏi, nhắm mắt lại một cái, không bao lâu thì nặng nề ngủ.
Tiêu Hoằng nằm xuống bên cạnh Hàn Sanh, tuy rằng giường đơn rất chật hẹp, nhưng mà chỉ cần hắn vẫn ôm Hàn Sanh, giường đơn vẫn có dư thong thả.
Tiêu Hoằng chăm chú nhìn khuôn mặt Hàn Sanh ngủ, trong vô thanh, ánh mắt vốn ôn nhu ẩn ẩn tràn ngập đau thương.
Hàn Sanh đối với hắn, căn bản không phải yêu, sở dĩ để cho hắn ôm, cũng chỉ là muốn giữ hắn ở bên người… Bởi vì rất cô đơn, rất tịch mịch, cho nên Hàn Sanh chỉ hy vọng có người có thể bồi bên người, cho dù người kia không phải hắn cũng không sao cả…
Nhưng mà không sao cả, Hàn Sanh hiện tại không yêu hắn cũng không quá quan trọng, chỉ cần hắn tiếp tục bên cạnh Hàn Sanh, một ngày nào đó Hàn Sanh sẽ yêu thương hắn, mặc kệ phải cần thời gian bao lâu…
Chỉ cần, hắn vẫn ở bên Hàn Sanh.
=== [Chí tử bất du – toàn văn hoàn] ===
Đã hoàn rồi!
Khoảng cách hoàn giữa hai bộ sát nút luôn, vui càng thêm vui mà buồn cũng thêm buồn, tại hết bộ mình cảm thấy muốn làm rồi. Ha hả, có ai giới thiệu bộ nào đó thú vị không, đừng có đau thương (và H) nhiều nha, không thể làm nổi đâu, cuộc sống êm đềm mình đã quen rồi. Sau đây đến “CGLAT”, nhưng mà nó ngắn ngủn, mỗi ngày post lên vài dòng cũng thấy hơi kì kì nữa. Đành vậy, xem như nghỉ ngơi, thời gian vừa qua post truyện dày đặc, u mê…
Đến chết không rời. Câu chuyện của CTBD tuy có yếu tố thần kì nhưng mà cũng không phải là gay cấn làm chớp tim trừng mắt lúc mà mình đọc, thấy mọi tình tiết đến nhanh như bắn ná, nhưng lại đều xảy ra như trong dự đoán, hổng có gì để hồi hộp hết trơn. Kết thúc câu chuyện khá âm thầm và lửng lơ, dường như kết thúc vào chương 6 tuy có chương 7 & 8 nhưng mình nghĩ đó là phiên ngoại thì đúng hơn. CTBD QT ra khá khó hiểu, do bản Raw nhiều từ ngữ là danh từ riêng bên TQ, ặc ặc, đọc mấy chỗ hoàn toàn không hiểu được nữa kìa, mặc dù mình đã nhai hàng mấy chục bộ QT cổ đại hiện đại. Đã nghĩ, nếu làm thì có làm đến nơi đến chốn được không, nếu chỉ đúng khoảng 80% thì không làm, mình không cần làm bộ truyện tự mình xuyên tạc, như thế cá tính không cho phép. Xém bỏ qua rồi. Nhưng mà ngày hôm sau cứ nghĩ nó mãi, cứ luôn nhớ. Khi đọc truyện nào có khóc lóc thê thảm, chỉ là mắt cay cay rồi dâng sương mù, nhưng mỗi lần nhớ lại câu chuyện thì luôn bị vương vấn trong lòng, đó không phải một quyển tiểu thuyết xuất sắc về các mặt, nhưng mà thông điệp từ nó cứ ám ảnh mình mãi, lời lẽ của nó khiến mình cảm động. Còn tự kỉ ám thị nữa, có cái gì cứ bảo mình phải làm cho bản thân hiểu kĩ câu chuyện, lờ mờ là không được.
Rất thích người như Tiêu Hoằng, dẫu không phải yêu đương thì cũng muốn có người như vậy ở bên mình, để ngày ngày nhìn thấy, đó là một người dịu dàng đến vậy, một người biết yêu chân thành, người khiến mình quý mến như từng yêu mến Khang Kế, Chu Niệm, Vệ Khê, Trần Dật, La Thư Gia. Vì muốn bản thân ghi nhớ Tiêu Hoằng, muốn cho mọi người biết đến cách yêu đẹp như vậy, cho nên quyết định làm. Đã làm thì phải kĩ càng từng đoạn, nên cuối cùng cũng hiểu rõ rồi!!! (Bỏ nhỏ, H của bộ này vượt qua sức chịu đựng của mình rồi, thật không muốn làm đâu, nhưng không khác được, hu hu hu. . .)
Có nhiều người nói kiểu yêu của Hàn Sanh là do cô đơn, cho nên bất cứ ai cũng được, không cần là Tiêu Hoằng, hắn chỉ cần một người ở bên mà thôi.
Tuy rằng trong trường hợp HS thì là như vậy, đó là hoàn cảnh của hắn đẩy đưa. Nhưng cái quan trọng ở đây chính là: HS đã yêu TH mất rồi, dù vì nguyên do hoàn cảnh hay không phải đi chăng nữa, thì vẫn đã yêu rồi. T.y cũng có nhiều loại, nguyên nhân không quan trọng bằng kết quả, sự thật yêu rồi là yêu rồi, sao mà còn phải so đo.
HS thật là có điểm giống mình, không quan tâm TH thật ra là “thứ” gì, chỉ cần trong tâm mình là “thứ gì”, vậy được rồi. Tính HS hơi lóc chóc, nữ vương thụ, ha ha… tuy lớn tuổi nhưng mà vẫn trong trẻo ít vướng bụi trần, suy nghĩ đơn giản thật tâm, như vậy rất thích hợp với số kiếp ngắn ngủi của TH. Hai người đúng thật là dành cho nhau, dựa vào nhau mà tồn tại, không sai.
Còn một người bạn như Lưu Cẩm Nghi, chính là mong muốn của mỗi người trong đời. Thương Lưu Cẩm Nghi rất nhiều, rất nhiều đó.
Kết thúc càm ràm, mong các bạn cho một tràng pháo tay vì mình đã cần lao mà HOÀN bộ thứ ba!!!
Người dịch Chí Tử Bất Du,
Tiểu Thảo