Chỉ Túy Kim Mê

Chương 72: Chương 72: Truy Tìm Tung Tích




CHƯƠNG 72 : TRUY TÌM TUNG TÍCH

Khi ngày qua đi, màn đêm lại phủ xuống, nhưng cái phồn hoa sầm uất vốn kéo dài từ sớm đến tối nào có chấm dứt tại đây. Khúc nhạc trầm bổng vẫn ngân vang trong bóng tối, và ánh đèn rực rỡ sáng rọi cả con đường dẫn lối đến một thế giới khác.

Nơi ấy, dưới sân khấu những ly rượu giao hòa vào nhau, trên sân khấu bao cô em xinh tươi theo đủ hình đủ trạng ngúng nguẩy thân mình theo điệu nhạc. Đây là cung điện giữa bóng tối, là chốn rong chơi của bao kẻ bị màn đêm làm cho mê muội.

Có một chàng trai tóc buông đến vai không thả mình vào cơn mê ấy. Y chỉ lẳng lặng ngồi một mình trong góc phòng, tay cầm ly rượu đã vơi đi phân nửa, thờ ơ nhìn mọi vật ở chung quanh.

Chỉ lát sau, một ông trung niên coi có vẻ là quản lý dẫn theo một gã bôi trát lớp trang điểm dày cộm trên mặt tất tả chạy tới góc phòng, vừa căn dặn gã theo sau ông ta: “Tiểu Quỳ, đây là một vị khách quan trọng, cậu phải chú tâm một chút đấy nhé, đừng có mà sai sót, người ta bảo cậu làm gì thì làm cái đó, nghe chưa.”

“Biết rồi mà, quản lý.” Nét non thơ mờ phai để nhường chỗ cho sự trưởng thành, giọng nói nào được trong trẻo nữa, cổ cũng gồ lên trái cả rồi, thời hoa niên đẹp đẽ đâu còn, chỉ có thể dùng lớp phấn dày che đậy sự già cỗi của mình.

Tiểu Quỳ hòa hoa phong nhã một thời, giờ đây bất quá chỉ là một trai tiếp khách bình thường trong hộp đêm mà thôi.

Quản lí dắt Tiểu Quỳ đến một căn phòng trang nhã, bên trong chỉ có một chàng trai đang ngồi, bởi y ngồi sâu bên trong, dưới bóng tối mờ khuất nên thấy không rõ được hình dáng.

Cung kính gật đầu trước mặt y, quản lí xởi lởi: “Ngài Vạn, Tiểu Quỳ đây, hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi lui ra trước nhé.” Quản lí xoay người toan rời đi.

“Khoan đã, ông cũng ở lại.” Vạn Tình chìa tay chỉ về phía cái bàn. “Ngồi đi.”

Quản lý và Tiểu Quỳ nhìn nhau giây lát, sau đó cùng ngồi xuống. Tiểu Quỳ cười, định bụng đứng dậy rót rượu. “Ngài Vạn, để Tiểu Quỳ tiếp ngài một ly.”

Gã đã già rồi, cái tuổi hơn ba mươi quá thì căn bản thua xa đám trai trẻ mới vào. Tuy rằng hộp đêm chỉ khuyến khích tiếp rượu chứ không tiếp “người”, nhưng nếu muốn kiếm chác được hơn tí thì chẳng thể nào lại không thỏa mãn đòi hòi quá chớn của vài dăm ba lão khách, nhưng phần lớn lại là những kẻ không có thân phận sang quý, vất vả lắm mới gặp một chàng trai thần bí thế này, gã làm sao bỏ qua cho được?

“Khỏi cần.” Chàng trai trong bóng tối chỉ lạnh lùng đáp lại một câu. Tiểu Quỳ sượng sùng cười trừ, thu chiếc ly trở về, nhưng cũng khẽ liếc nhìn cho kĩ khuôn mặt của chàng trai. Thanh niên nọ chắc chắn là thanh nhã tuấn tú, nhưng thật không ngờ được lại có diện mạo đẹp nhường này, so ra thì cả đám trai lẫn gái  gã từng gặp đều chỉ là trò hề, một chàng trai khôi ngô như vậy, đến hộp đêm này làm chi?

Vạn Tình không nhiều lời vô ích mà thẳng thừng luôn: “Ta hỏi các người một việc, thành thật trả lời là được, nếu dám nói một câu gian dối thì các người cứ để lại đây một miếng thịt!” Dứt lời, chàng trai rút một xấp tiền khỏi túi, ném phắt lên bàn.

Tiểu Quỳ cùng Quản lí nhìn nhau ngơ ngác, trước nay khách đến đây chỉ nói chuyện phiếm không uống rượu thật hiếm hoi lắm.

“Ngài Vạn, ngài muốn biết việc gì cứ hỏi đi ạ, chỉ cần là việc tôi biết thì sẽ trả lời thành thật.” Quản lí ở bên cạnh giả lả đáp.

Vân vê chiếc ly trong tay, chàng trai nhìn như chỉ đang hỏi bâng quơ: “Hơn mười năm trước, ở đây có một người tên là Hắc Dạ phải không?”

“Đúng là có người như vậy, cơ mà đã sớm rời đi rồi.” Mí mắt quản lý giật lên bần bật, Tiểu Quỳ ở bên cạnh im thin thít không nói năng gì, sắc mặt có vẻ không ổn lắm.

“Vậy hãy nói hết mọi chuyện ông biết về anh ta cho ta.” Vạn Tình liếc nhìn sắc mặt có vẻ bất thường của Tiểu Quỳ: “Đừng quên lời ta nói đấy, một câu cũng không được gian dối.”

“Vâng…” Quản lí đánh một cái nhìn cảnh giác sang Tiểu Quỳ ngồi bên cạnh, hạ thấp giọng nhắc nhở: “Đừng có nói linh tinh!” Sau đó bắt đầu kể: “Bé bự, à không….. Hắc Dạ, năm ấy cậu ta còn chưa đến đôi mươi, vì gia đình bị phá sản nên đã đến hộp đêm biểu diễn kiếm tiền…” Quản lí hồi tưởng lại những chuyện của hơn mười năm về trước, thuật lại quá khứ của Hắc Dạ.

“Ư___ __” Trong căn phòng đóng chặt bất chợt òa ra một tiếng thét, người đàn ông sắc mặt vốn đã nhợt nhạt thoáng chốc trở nên xám ngoét, toàn thân đều rịn mồ hôi lạnh, khớp hàm cắn siết sao, lông mày ríu chặt vào nhau thành rặng núi, thế nào cũng không thể vuốt phẳng cho được.

“Nếu đau thì cứ kêu lên đi.” Hung hãn xộc vô cơ thể người đàn ông, Trang Tuấn không mảy may dừng lại, giữ riết hai chân Hắc Dạ, dồn dập chuyển động, cứ nhăm nhăm cái nơi vốn khô khốc lại khít chặt ấy mà thô bạo tiến vào, như thể một lưỡi dao, đâm từng nhát vào nơi mỏng manh bên trong.

“Cậu không biết…nhìn dáng vẻ của cậu bây giờ cuốn hút đến thế nào đâu.” Phả ra một hơi thật sâu, tên đàn ông vươn tay vuốt lên khuôn mặt Hắc Dạ. Người đàn ông quay phắt đầu né đi, nhổ phụt lên cái mặt đẹp đẽ của Trang Tuấn một ngụm nước bọt.

“Hừm___ __” Mặt Trang Tuấn lạnh đanh lại, đưa tay chùi dịch lỏng rồi vung thẳng một cái tát lên mặt Hắc Dạ, lực lớn đến độ làm Hắc Dạ choáng váng cả đầu óc. Dòng máu đỏ thắm chậm rãi chảy khỏi khóe miệng, cơ thể bị treo lủng lẳng trên không, nhưng Hắc Dạ vẫn cứ giễu cợt đầy ngạo nghễ.

“Eo ơi, Trang Tuấn giỏi giang, Trang Tuấn vĩ đại, mày có cái tài cán đếch gì nào? Chẳng qua cũng chỉ là một thằng dựa dẫm vào tao mới ngoi lên được vị trí như ngày hôm nay. Đã được ăn thừa của tao, còn dùng mấy tí thủ đoạn cướp trắng toàn bộ. Mày chỉ là thằng hèn vô dụng, một thằng đểu cáng không hơn!” Người đàn ông cười khẩy, cả tiếng chửi rủa Trang Tuấn, vừa chửi lại vừa cười ha hả.

Tên đàn ông gian trá mới còn đang giận dữ chỉ trong thoáng chốc đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Trang Tuấn rút khỏi cơ thể người đàn ông. Mất đi sự chống đỡ, Hắc Dạ thoáng cái sụp xuống, vắt vẻo trên dây xích, thân mình mất hết sức lực chung chiêng chao đảo.

Đặt chiếc camera trong tay xuống, Trang Tuấn cởi bỏ nốt quần áo còn sót lại trên người, rồi thả Hắc Dạ khỏi dây xích. Vì bị treo lửng lơ trên dây xích khá lâu khiến cho tay Hắc Dạ đều có chút tê dại, nửa người dưới vì sự thô bạo của Trang Tuấn mà đau đớn khôn nguôi, vừa bị thả ra, liền đổ rạp xuống giường.

“Cứ việc chửi đi, tôi lại mê tít mấy cái lời độc địa của cậu đấy. Nếu không có tí ti phản khảng, thì đời này còn gì là vui thú nữa.” Trang Tuấn nhấc bổng Hắc Dạ, ném người đàn ông lên chiếc ghế tựa, đôi tay bị trói trên tay ghế, hai chân bị giật bung, trói tách vào hai chân ghế, cái nơi mỏng manh của người đàn ông cứ như vậy mà bại lộ.

Một hồi “Tít tít” vang lên, Trang Tuấn ấn công tắc của chiếc camera.

“Đẹp lắm.” Lại đặt chiếc camera xuống, Trang Tuấn đến gần, nhìn xuống người đàn ông đang hung hăng trừng trừng mắt “Chúng ta lại tiếp tục nào.” Dứt lời, liền đâm thứ hung khí của mình vào cơ thể người đàn ông.

“Ôi____ Dễ chịu quá. Cơ thể cậu nóng mà chặt thật đấy. Thực sự dễ chịu quá đi mất! Vạn Tình, Alexandra, và thằng cảnh sát trẻ kia nhất định là thích cái cơ thể này của cậu lắm nhỉ? Làm sao bọn chúng lại yêu một tên đàn ông nhồi mực đầy bụng cơ chứ? Chúng nó cũng giống tôi cả thôi, chỉ muốn chinh phục, rồi tàn nhẫn chiếm đoạt thân thể con thú hoang bướng bỉnh bấp kham cậu.” Mỗi một lần đâm vào thật sâu đều kéo theo những lời nói tàn phá cả thần kinh.

“Câm mõm __ ___!”  Mỗi một lần Trang Tuấn xộc vào, người đàn ông đều lớn tiếng thét lên.

“Ha ha ha…Cậu không kêu à? Vậy để tôi giúp cậu kêu nhé. Dễ chịu lắm phải không? Tôi đã bảo rồi mà, kĩ thuật của tôi thực đâu có tồi. Cho dù cậu phản kháng, nhưng làm sao chống chọi được sự thành thật cuả cơ thể đây.”

Trang Tuấn nâng cằm người đàn ông lên, chòng lại đôi mắt lạnh lùng của hắn, khẽ cười: “Tôi đã nhẫn nại hơn mười năm, vậy nên phải lấy về từng tí từng tí một. Cậu cũng phải từ từ tiếp đãi tôi đi nhé. Ha ha ha.”

72.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.