CHƯƠNG 71: TÙ NHÂN
“Tốt nhất là bây giờ mi nên giết ta ngay lập tức, bằng không mi sẽ phải hối hận cả đời đấy.” Đối mặt với sự phản bội của Trang Tuấn, Hắc Dạ chỉ khe khẽ cười rồi nói vậy.
“Ái chà, không tồi. Đến tình cảnh thế này rồi mà cậu vẫn còn cười được. Bất quá, cậu có thể tiếp tục cười như vậy bao lâu nữa chứ?” Trang Tuấn lại gần bên cạnh, tự rót cho mình một ly rượu rồi ngồi xuống ghế, nhìn người đàn ông cười bảo: “Tôi thế nào nỡ lòng giết cậu? Ròng rã mười năm rồi đấy, tôi cũng vì ngày này mà đợi chờ suốt mười năm trời đằng đẵng. Làm sao có thể tự mình ném văng thắng lợi trong tay xuống địa ngục được?”
“Hừ___” Hắc Dạ châm chọc: “Không ngờ cuối cùng bọn ta đều trúng phải gian kế của mi, ta thật cảm thấy thiệt thòi quá à.” Người đàn ông nhìn Trang Tuấn đang tủm tỉm uống rượu, tiếp tục cười hỏi: “Bây giờ mi muốn làm gì đây? Nhốt ta, rồi sau đó thì thế nào nữa?”
“Cho cậu xem một bộ phim nhé.” Trang Tuấn lấy chiếc điều khiển từ xa ra, khẽ nhấn nút. Chiếc TV tinh thể lỏng treo trên tường lóe lên thứ hình ảnh khiến cho Hắc Dạ tái xanh cả mặt. Đương nhiên, đó là chuyện xảy ra giữa hắn với Alexandra và Vạn Tình ở vùng biển quốc tế vào cái đêm hôm ấy.
“Sắc mặt cậu trông thật tệ quá, hai cậu chàng kia nhất định đang giận dữ lắm đây. Chậc, chúng rõ thô bạo mà, đúng là chả có tí tẹo hiểu biết nào về cái đẹp nghệ thuật cả.” Trang Tuấn ấn nút tua nhanh, hình ảnh trôi qua vèo vèo, cho tận đến đoạn Alexandra đi rồi, Vạn Tình một mình thì thào bên giường, Trang Tuấn mới cho hình ảnh trở lại bình thường.
Trong đoạn phim, truyền ra những lời nói thống thiết và đầy giằng xé của Vạn Tình. Mặc dù hình ảnh có phần nhạt nhòa, nhưng Hắc Dạ vẫn có thể thấy lờ mờ được vẻ đau đớn cùng rối bời trên nét mặt Vạn Tình lúc bấy giờ.
Trang Tuấn nhìn khuôn mặt không biểu lộ mảy may tí tẹo xúc cảm của Hắc Dạ, đâm thọc: “Chao ơi, thực là một cậu bé vừa si tình vừa đáng thương. Biết rõ đối phương là người mình yêu sâu đậm thế, vậy mà lại hết lần này đến lần khác làm cái chuyện đáng sợ như vậy. Hắc Dạ à, cậu nói xem có phải khiến cho người ta thổn thức quá đi mất không?”
“Hôm đó là do mi cố tình sắp đặt?” Hắc Dạ không nhìn màn hình, chỉ nhìn Trang Tuấn hỏi: “Cố tình để Vạn Tình và Alexandra vào phòng ta?”
“Sao lại nói cố tình chứ?” Trang Tuấn lộ vẻ oan ức và bất đắc dĩ, tiếp tục nhăn nhở: “Chẳng qua là tôi biết thế biết thời, không muốn phá hỏng chuyện vui của ba người thôi mà. Với lại hình ảnh kiệt tác đến vậy, không thu lại thì uống lắm á.” Chỉ vào màn hình TV tinh thể lỏng, tên đàn ông lộ nụ cười tà.
Hắc Dạ lạnh lùng hừ một tiếng. Lúc này trong màn hình, Vạn Tình đã đi mất rồi, mà ngay khi Vạn Tình mới rứt chân không lâu, một gã mặc đồ đen liền tiến lại. Hắc Dạ liếc một cái đã biết tỏng đó là Trang Tuấn, hơn nữa, việc tiếp theo quả thực còn khiến hắn phải nghiến răng trợn mắt. Trang Tuấn ấy thế mà…ấy thế mà nhân lúc hắn còn đang mơ mơ màng màng làm cái việc đáng ghê tởm kia.
“Thằng khốn nạn nhà mày!!!” Hắc Dạ cả tiếng mắng.
“Tôi không thể không nói được, cậu thực sự hấp dẫn quá. Cảm giác trên làn da kia này, nơi vừa nóng lại vừa chặt kia này, lại còn cả cái âm thanh nức nở khóc nữa chứ, chao ơi…chỉ mới hồi tưởng lại thôi cũng đủ gợi cho tôi biết bao dư vi vô ngần rồi. Điều đáng tiếc duy nhất là lúc ấy thần trí cậu cứ mơ mơ hồ hồ, không chừng còn tưởng Alexandra hay Vạn Tình đang làm việc tốt ấy chứ.” Trang Tuấn tắt TV, nhìn khuôn mặt nhuốm vẻ giận dữ của Hắc Dạ, cợt nhợt: “Cơ mà giờ thì cậu đã cực kì tỉnh táo rồi, chẳng bằng mình làm bận nữa đi?”
“Tôi không giống tên nhãi Vạn Tình vắt mũi chưa sạch không có tí tẹo kĩ thuật, hay thằng Tây vai u thịt bắp mà não rỗng tuếch kia đâu, tôi nhất định sẽ làm cho cậu ngây ngất, đảm bảo sau này chỉ còn biết cầu xin tôi đến làm chuyện đó với cậu.” Miệng thốt ra những lời ôi sao tục tĩu, thế mà biểu hiện ra ngoài vẫn cứ thanh tao cao quý pha lẫn chút vẻ tà ác, càng làm cho Hắc Dạ phát tởm.
“Vào đi.” Trang Tuấn réo lên một tiếng, vài tên cầm súng vây bủa lấy Hắc Dạ, đồng thời hai thằng khác cầm dây xích sắt tiến đến, toan trói người đàn ông lại.
Chẳng qua còn chưa kịp rờ vào Hắc Dạ, người đàn ông đã lập tức đạp văng hai thằng kia ngã xuống đất, mấy tên cầm súng bên cạnh vội vàng ngăn Hắc Dạ lại.
“Thằng đốn mạt họ Trang kia, mày muốn làm gì?” Người đàn ông vừa vùng vẫy, vừa mắng.
Hai thằng bị Hắc Dạ đạp lộn ngửa thừa dịp người đàn ông bị chặn mà lao đến giữ lấy hắn, rồi dùng xiềng xích trói tay Hắc Dạ lại, đồng thời vắt dây xích vào trần nhà, giật mạnh xuống. Hắc Dạ tức khắc bị treo lên, chỉ có duỗi thẳng ngón chân ấn lên giường mới miễn cường chống trụ được cơ thể.
“Nào, đến giờ của cực khoái, của kĩ thuật, của những pha kích thích nào.” Trang Tuấn cười hơ hớ, hất tay bảo bọn thuộc hạ đều lui ra, đóng cửa lại. Gã ngồi ở cạnh giường, nghếch đầu nhìn khuôn mặt giận dữ của Hắc Dạ mà chớt nhã: “Cảm giác bị treo lên như thế nào vậy? Có phải giống như đang chơi xích đu không?”
“Tao sẽ giết mày, xẻo từng miếng thịt của mày xuống cho chó ăn!!!” Nhìn Trang Tuấn, Hắc Dạ nghiến răng ken két dằn giọng mắng.
“Ôi ôi, tôi sợ quá cơ_____ ” Trang Tuấn lộ vẻ giả tạo, tiếp tục cởi giầy, nhảy tót lên giường, chộp lấy hai chân người đàn ông nhấc lên trước, gác chân Hắc Dạ quắp lấy hông mình.
Cơ thể người đàn ông cứ chung chiêng trên cao, đôi tay túm siết lấy dây xích kiềm chế thân mình chao đảo, đồng thời hai chân muốn đạp mạnh vào Trang Tuấn. Gã riết chặt hai chân người đàn ông, rồi lập tức dùng sức xé quần Hắc Dạ, giật phăng xuống dưới. Đôi chân nhẵn nhụi của người đàn ông phô bày trong không khí, nửa người dưới còn độc chiếc quần nhỏ che chắn nơi riêng tư.
Không được một thoáng, quần áo của Hắc Dạ đều bị Trang Tuấn vừa cởi vừa xé, chỉ để lại chiếc quần lót màu đen cùng chiếc sơmi trắng bên trên.
Nhìn vẻ giận đến tím tái mặt mày của người đàn ông, Trang Tuấn cầm camera, cười bảo: “Tôi sẽ thâu lại những khoảnh khắc khêu gợi đến mê hồn của cậu nhé. Nên cậu đừng phụng phịu hoài như vầy nữa.”
Tên đàn ông cầm camera đảo quanh Hắc Dạ, một vòng lại một vòng, nào ngang nào dọc, tìm kiếm đủ góc cạnh và biểu cảm khác biệt của người đàn ông, thu lại khoảnh khắc giận dữ đầy khêu gợi của hắn. Thế nhưng ___ __ chỉ thế này đâu có đủ. Đây mới là sự khởi đầu thôi.
“Họ Trang kia, mày là một thằng biến thái kinh tởm bỏ mẹ đi được.” Bị kẻ khác coi như một thứ đồ chơi thâu lại như vậy, Hắc Dạ bực tức rống to lên chửi.
“Tôi là một nghệ sĩ đó chứ.” Dừng quay hình, Trang Tuấn cười cượt: “Thật ngại quá, lại ơ thờ với cậu rồi, thảo nào cậu cáu kỉnh đến vậy. Thế chúng ta bước vào chủ đề chính ngay ha.”
Đặt camera lên chiếc tủ ở đầu giường, Trang Tuấn cởi bỏ áo quần mình, vừa cười vừa nói: “Chủ đề hôm nay của chúng ta là Bạo Lực, cậu cảm thấy thế nào? Cậu bị nhốt này, rồi tôi đến hành hạ, quay lại tình cảnh đau đớn đến gào thét rơi lệ của cậu. Nhất định là khêu gợi cực kì đây… ”
“Biến thái… ” Hắc Dạ nhổ phụt một ngụm nước bọt vào Trang Tuấn.
“Phản kháng tôi đi, cứ dùng hết sức hết lực mà phản kháng đi. Cậu càng phản kháng, tôi càng hưng phấn đấy.” Trang Tuấn nhờn nhả bước đến trước mặt Hắc Dạ, cười khinh khích hỏi: “Bước đầu tiên của cảnh bạo hành là gì nào? ”
“Cút__ ______” Hắc Dạ cố sức vung chân đá vào Trang Tuấn.
Tên đàn ông lanh lẹ né đi, cười cợt : “Chính xác! Bước đầu tiên là người bị hại phải phản kháng. Còn bước thứ hai, hẳn nên đến phiên tôi.” Trong đôi mắt ánh lên vẻ hung ác, Trang Tuấn túm lấy chân Hắc Dạ, banh ra, dùng sức nhấc lên, rồi sau đó dùng một tay trực tiếp xé toạc chiếc quần nhỏ của người đàn ông. Nửa thần dưới của Hắc Dạ hoàn toàn trần truồng và bại lộ.
“Bước thứ hai, không cần âu yếm, trực tiếp bước vào chủ đề!!!” Không có lấy tí ti mơn trớn vuốt ve nào để kích thích trước, Trang Tuấn nhấc bổng cơ thể người đàn ông lên, thô bạo trực tiếp xộc thẳng vào cơ thể hắn…..
71.