“Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, khiến cho anh không thể nhớ rõ ngày ấy mình vì điều gì mà quyết định ở bên em. Nhưng có một thứ anh mãi mãi cũng chẳng quên, đó chính là lần đầu gặp gỡ”
Tết Truyền Thống qua đi, thời gian nghỉ Tết Hứa Thiên cứ cách ngày lại chạy đến nhà Tuệ Nhi. Hôm nay bảo rằng cậu muốn cô cho mình một số bài tập để làm, hôm sau lại chạy đến bảo bài tập khó quá, vẫn chưa biết làm. Kim Tuệ Nhi vì vậy mà sinh ra thói quen phải đón tiếp cậu hàng ngày, cô nhớ khung giờ cậu đến, thuộc luôn bảng nguyên nhân đến nhà cô của cậu.
Ngày sinh nhật Hứa Thiên rơi vào dịp Tết, vì vậy cậu càng có cớ để đến nhà cô chơi trọn một ngày. Kim Tuệ Nhi thực sự chưa thấy ai mặt dày như cậu, sinh nhật mình mà lại đến đòi hỏi người khác đi chơi cùng, còn phải chiều chuộng cậu hết ngày hôm đó.
Kim Tuệ Nhi tranh thủ ngày Hứa Thiên không đến để bắt xe về nhà cũ thăm Duần Hy. Khỏi phải nói tâm trạng Duần Hy ngay lúc đó, hạnh phúc có, phấn khích có, kể cả một chút luyến tiếc lo sợ khi Kim Tuệ Nhi rời đi.
Ngày đầu đi học, ai cũng uể oải đến trường, họ còn vương vấn chút không khí Tết còn sót lại. Nghỉ Tết là quãng thời gian con người ta hưởng thụ nhất, lười biếng nhất, cho nên có mấy ai muốn quay trở lại cật lực cày bừa đâu.
Hứa Thiên là một trong số ít những người vui vẻ tại lớp ngày hôm nay. Chưa kể, ngày đầu tiên Kim Tuệ Nhi lại làm gương bằng cách trực nhật, khiến cho Hứa Thiên đứng ngồi không yên, bởi vậy liền giành lấy công việc này. Kim Tuệ Nhi mặc cho cậu ấy trực nhật, thời gian qua cô đã quen được cậu quan tâm, nuông chiều như vậy, cho nên cũng không ngại ngùng hay khó chịu gì nữa, dù gì cũng là cậu ấy tự nguyện. Cô đi đến phòng chờ lấy sổ điểm danh thì thấy một người con gái cỡ tuổi mình mặc thường phục đang đứng ở ngoài nhìn vào mọi ngóc ngách trong phòng chờ giáo viên. Kim Tuệ Nhi lịch sự: “Cậu đang cần tìm ai à?”
Cô gái nghe hỏi thì rất dịu dàng đáp: “À, tớ định tìm thầy Trương Hàn. Tớ mới chuyển trường, được biết là chuyển vào lớp của thầy ấy”
Tuệ Nhi ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng trong lòng lại đang nghĩ, Chấn Hoa là nơi nào, muốn chuyển đến là được à, dễ dàng vậy sao.
“Bây giờ còn sớm, chắc thầy chưa đến đâu. Tớ học lớp thầy, hay là bây giờ cậu đến lớp đợi đi”
Cô gái ngượng ngùng, tỏ vẻ khách sáo: “Vậy phiền cậu rồi”
Thấy người con gái khá xinh xắn vào lớp, lại còn mặc chiếc váy ôm cơ thể rất thời trang, cả nhóm nam sinh trong lớp không khỏi phấn khích. Lớp 1 thuộc dạng hiếm mỹ nữ, bởi vì đây là một lớp tự nhiên đầu khối, con gái được lọt vào lớp này phải học hành cực kỳ tốt, đương nhiên không có thời gian chưng diện rồi. Cô gái được Kim Tuệ Nhi đưa một chiếc ghế đơn ngồi trong lớp, dưới sự bàn tán của nhóm nam sinh, gương mặt cô càng ngày càng đỏ ửng.
Trong lớp chỉ có một người là dửng dưng trước sự có mặt này, nói đúng hơn là cậu không hề quan tâm có người lạ ở trong lớp.
“Lại đây” - Hứa Thiên ngồi ở chỗ của mình, đưa tay ngoắc Tuệ Nhi.
Kim Tuệ Nhi đi xuống chỗ ngồi, trong lòng có chút vui vẻ vì thái độ hờ hững với mỹ nữ này của cậu: “Chuyện gì?”
“Không có gì, bảo cậu tránh xa cái đám con trai đó” - Hứa Thiên nói rất tự nhiên.
“Cậu rãnh rỗi quá rồi đó. Hôm nay chúng ta có bạn mới, bọn họ là đang chọc ghẹo cô ấy” - Kim Tuệ Nhi hất mặt về phía bạn mới.
Hứa Thiên ngước mắt nhìn qua một cái cho có lệ, trong đầu không để lại ấn tượng gì, sau đó lại dửng dưng: “Có gì đặc biệt sao?”
“Cậu không thấy cô ấy rất xinh à?” - Kim Tuệ Nhi cố tình hỏi.
Hứa Thiên theo phản xạ nhìn lên một cái nữa, sau đó quay sang nhìn Kim Tuệ Nhi, trong ánh mắt hiện lên những tia đen tối. Tuệ Nhi thấy cậu nhìn mình như vậy, cả sống lưng lạnh toát: “Bỏ cái suy nghĩ không ra thể thống đó của cậu đi“.
Hứa Thiên bật cười thành tiếng: “Cậu biết tôi nghĩ gì sao?” - Sau đó xoa đầu cô - “Giỏi lắm nha đầu, có tiến bộ rồi đó”
----------
Học kỳ này khối 10 bước vào kỳ học quân sự. Lịch học văn hóa sẽ được dời xuống buổi chiều, còn buổi sáng là thời gian học quân sự. Học sinh khối 10 được quy định sẽ ở hoàn toàn tại ký túc xá quân sự. Hứa Thiên trong lúc đi nhận đồ quân sự cho mình và Tuệ Nhi thì gặp được Hà Thi Thi, bạn học mới của cậu. Hứa Thiên thấy cô đang loay hoay ở cầu thang cũng không màng tới, khi cậu đã bước đi một đoạn, cô lên tiếng: “Hứa Thiên...”
Hứa Thiên khựng lại, có chút bất ngờ, cậu không biết vì sao cô ấy lại biết tên mình. “Có chuyện gì sao?”
“Tớ...áo của tớ hình như có chút vấn đề, cậu có thể nhờ Tuệ Nhi ra đây giúp tớ một chút hay không?”
Hứa Thiên không suy nghĩ: “Tiểu Nhi đang đọc sách rồi, để tớ kêu người khác ra giúp cậu“. Nói rồi không nương tình đi mất.
Hà Thi Thi không ngờ cậu lại dửng dưng như vậy, ban đầu có chút buồn, không hiểu vì lí do gì mà cậu ấy lại tránh né mình, nhưng sau đó cũng nhanh chóng qua đi.
Từ lúc học chung, Hà Thi Thi rất hay đến hỏi bài Kim Tuệ Nhi, có lẽ ấn tượng ban đầu của Tuệ Nhi đối với cô khá tốt, hơn nữa Tuệ Nhi lại học giỏi, cách giải thích bài học của cô khiến Hà Thi Thi rất nể phục. Về phía Tuệ Nhi, cô cảm thấy người bạn mới này rất nhanh nhạy, ban đầu có lẽ còn lạ lẫm chưa thể thích nghi được, nhưng về sau nhất định là một học sinh nổi bật.
Giờ giải lao, Hà Thi Thi tranh thủ rủ Tuệ Nhi xuống căn tin ăn uống, thấy Tuệ Nhi khá thân với ba người là Hứa Thiên, La La và Lưu An, cô cũng định mời luôn cả họ nhưng đều bị từ chối. Hồ La La không hiểu vì sao cô không có cảm tình với người bạn này cho nên không đi, tất nhiên tiểu tử Lưu An cũng vì vậy mà ở lại lớp. Còn đối với Hứa Thiên, cậu thừa biết tiểu nha đầu Kim Tuệ Nhi nghĩ gì, ngoài mặt thì vui vẻ cởi mở, luôn miệng bảo cậu nên để ý giúp đỡ Hà Thi Thi, nhưng trong ánh mắt lại nói “Cậu thử xem“. Cho nên thà là cậu ở lại lớp đem một đống bài tập ra làm còn tốt hơn.