Chỉ Vì Gặp Cậu

Chương 64: Chương 64: Càng đẹp trai càng không dùng được




Ngày đầu tiên học quân sự, Hứa Thiên được chia cùng một đội với Hà Thi Thi, còn Kim Tuệ Nhi thì chung đội với Lưu An và Hồ La La. Được bổ nhiệm làm tiểu đội trưởng, phải nói Kim Tuệ Nhi cực kỳ mệt mỏi. Hình thức huấn luyện của cấp trên vô cùng khác người, có thể cho là cưỡng chế học trò. Mỗi ngày vào lúc năm giờ sáng, trước cửa phòng ký túc sẽ vang lên tiếng còi báo thức đặc biệt lớn, khiến cho không ai có thể ngó lơ, vì cho dù muốn ở lại cũng không thể chuyên tâm nằm ngủ. Mười lăm phút sau đó, tất cả mọi người phải hoàn thành xong việc mặc quần áo và vệ sinh cá nhân.

Ký túc xá đông người như vậy, mỗi phòng lại chỉ có hai toilet, bọn họ phải chen lấn như thế nào mới có thể chuẩn bị xong mọi thứ trong vòng mười lăm phút. Kim Tuệ Nhi mỗi ngày đều là người thức dậy đầu tiên, thậm chí trước tiếng chuông báo, cô chuẩn bị xong mọi thứ rồi ghi danh sách thứ tự sử dụng toilet cho phòng cô và phòng nam ở dãy kế bên. Tuệ Nhi sắp xếp mọi thứ rất khoa học, cho nên tiểu đội của cô luôn tập hợp sớm nhất, tuy nhiên chưa lần nào được tuyên dương.

Nguyên nhân hiện diện vào lúc năm giờ mười lăm phút như vậy không phải để khởi động hay huấn luyện mà chính là điểm danh ăn sáng. Cũng như việc vệ sinh cá nhân, thời gian lấy thức ăn và ăn uống chỉ trong vòng mười lăm phút. Đúng năm giờ rưỡi tất cả phải có mặt để thực hiện huấn luyện.

Hồ La La nghe theo sự chỉ huy của Kim Tuệ Nhi cho nên luôn thực hiện tốt, nhưng mà trong việc này lại luôn là người bất bình nhất. Dù gì cũng không phải đại học quân sự, không phải chuẩn bị thực hiện nghĩa vụ quân sự, có cần thiết phải nghiêm trọng như vậy hay không.

Giờ giải lao, Hồ La La và một số bạn nữ chung đội tụ lại một chỗ. Kim Tuệ Nhi từ đầu đến cuối toàn nghe cô than vãn, đến mức Tuệ Nhi không chịu được phải mở miệng: “Lẽ ra tớ không mệt, nghe cậu than như vậy tớ thật muốn ngất đi“. Nhóm nữ sinh nói chuyện một lúc, thấy bóng người đàn ông cao lớn đứng ở dưới ô, Nhất Chu liền chọc chọc mấy bạn nữ kế bên: “Này, có biết anh chàng đó là ai không? Tớ nghe nói là thầy giáo quân sự mới chuyển về khóa này đó, cuối năm lớp chín, do thành tích thể dục của thầy ấy đặc biệt tốt, nên theo nguyện vọng được chuyển thẳng vào trường đại học quân sự Trung ương. Năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, có lẽ đang trong thời gian thực tập, mạnh khỏe, dẻo dai nhưng lại đặc biệt nghiêm nghị. Các cậu nhìn xem, da dẻ thầy ấy trông mịn nhưng lại ngăm ngăm rất ra vẻ đàn ông. Ôi, tớ không thể rời mắt được”

“Ở xa như vậy, bọn tớ thấy được da của thầy ấy hay sao? Cậu đừng có nói quá” - Liên Phi bĩu môi.

“Cũng phải. Không biết thầy ấy có bạn gái chưa” - Nhất Chu mê muội nhìn thầy giáo, khiến cho Hồ La La cũng phải nhìn theo, kết quả rất nhanh lại đổ gục trước độ nam tính của Thịnh Thần. Càng nhìn cô càng cảm thấy thầy giáo rất quen thuộc, hình như đã từng gặp rất nhiều lần, nhưng nghĩ lại, người đẹp trai như vậy đời này chưa bao giờ gặp qua.

Tiểu đội của Hứa Thiên cách Tuệ Nhi một tiểu đội, mặc dù là giờ giải lao nhưng phải nghỉ ngơi tại chỗ, cho nên cậu không còn cách nào khác tiếp cận với cô. Suốt cả buổi chỉ ngồi bên kia nhìn về hướng này. Hà Thi Thi ngồi ở gần đó, vì chưa quen biết ai nên không thể nói chuyện được, so với những người còn lại thì Hứa Thiên vẫn dễ nói chuyện hơn. Cô di chuyển đến kế bên cậu: “Hứa Thiên, tớ nghe nói khóa học quân sự này sẽ kết thúc trong vòng một tháng à?””Những người huấn luyện tốt thì sẽ được kết thúc trong vòng một tháng, còn không tốt thì sẽ ở lại đến khi hoàn thành tốt” - Hứa Thiên lạnh lùng trả lời, ánh mắt vẫn hướng về phía lớp trưởng.

Hà Thi Thi nhìn theo ánh mắt của Hứa Thiên, bắt gặp cậu đang nhìn Kim Tuệ Nhi, liền hiểu rõ mọi chuyện. “Cậu rất thân với Tuệ Nhi sao? Cậu ấy thật là một người tốt đó, đã giúp đỡ tớ rất nhiều”

Hứa Thiên nghe cô khen Tuệ Nhi thì nhoẻn miệng cười không đáp lại, chút chuyện như thế này còn phải đợi cậu nói tôi mới biết hay sao. Nếu cô ấy không tốt thì Hứa Thiên tôi việc gì phải như thế này. Còn nếu có không tốt đi nữa, trong mắt tôi đều là tốt.

Kim Tuệ Nhi đang ngồi nghịch cát, cô vẽ đủ mọi hình dạng, cuối cùng lại vẽ ra tên hung thần đáng ghét nào đó. Vừa vẽ xong, Kim Tuệ Nhi giật mình nhìn lại, sau đó rất tự nhiên ngước lên nhìn về phía này, bắt gặp Hứa Thiên cũng đang nhìn về phía cô, nhưng lại mỉm cười với Hà Thi Thi. Kim Tuệ Nhi một bụng tức, trong lòng chỉ nghĩ “cậu vui lắm chứ gì, được cùng một đội với Hà Thi Thi xinh đẹp như vậy!“. Kim Tuệ Nhi giả vờ không để ý, cô xoay lưng lại về phía cậu, cùng lúc này có tiếng còi báo tập hợp.

Lần này tất cả học sinh sẽ được huấn luyện chạy nhanh và vượt chướng ngại vật. Quãng đường mọi người phải chạy sẽ có hai chướng ngại vật là hai bức tường khá cao, phía dưới lại không có đệm lót, nếu sơ ý ngã xuống sẽ bị thương, cho nên đòi hỏi độ nhanh nhẹn và cẩn thận rất cao.

Thầy giáo quân sự trẻ nhìn một lượt bốn tiểu đội để tìm ra hai nam, hai nữ đại diện thử huấn luyện mẫu. Vì là làm mẫu cho nên sẽ làm đến khi đạt mới thôi, cũng tức là số lần thực hiện sẽ nhiều hơn những người còn lại gấp đôi, ba hoặc bốn lần. Nhìn một lượt, cuối cùng thầy quyết định chọn Hứa Thiên, Uông Bác, Nhất Chu và Kim Tuệ Nhi.

Hứa Thiên vừa nghe thầy giáo chỉ mặt Kim Tuệ Nhi liền lớn tiếng phản bác.

“Báo cáo!” - Hứa Thiên giơ tay.

“Nói” - Thầy giáo uy nghiêm tiến đến gần Hứa Thiên.

“Kim Tuệ Nhi dáng người nhỏ bé, sức khỏe lại không thuộc dạng dẻo dai, hoàn toàn không thể làm mẫu. Đề nghị đổi người” - Hứa Thiên nói như bản năng, trong ánh mắt hiện lên mười phần kiên quyết, như chứa hàng ngàn mũi tên đang chực chờ lao thẳng vào vị thầy giáo kia.

“Không dẻo dai nên mới càng phải tập luyện. Giữ người” - Thầy giáo dùng giọng nói đặc biệt rắn rỏi, không màng nhìn đến mặt Hứa Thiên - “Còn ai ý kiến ý nữa không?“. Cả lớp đáp lại bằng im lặng. Nhưng lúc này lại có một người tự ý rời khỏi hàng, tiến lên phía trước, khiến cho cả lớp nổi hết da gà.

“Huấn luyện mẫu chỉ cần nam, không việc gì phải dùng đến nữ. Việc vượt chướng ngại vật dựa vào kỹ thuật là nhiều, trên cơ bản nam nữ đều thực hiện như nhau. Em cảm thấy chỉ cần em và Uông Bác làm mẫu là được” - Hứa Thiên đứng nghiêm trước thầy giáo, khi nghe xong câu này, Thịnh Thần quay người lại đối diện với học trò. Hứa Thiên nói tiếp: “Huấn luyện quân sự dựa trên sức khỏe hiện tại của người được huấn luyện, không phải làm quá sức trong ngày một ngày hai. Hơn nữa Kim Tuệ Nhi là con gái, vượt qua bức tường kia một, hai lần đã quá mức chịu đựng, làm sao có thể làm mẫu nhiều lần như thầy yêu cầu”Thịnh Thần đáp lại Hứa Thiên bằng ánh mắt lạnh giá không kém gì cậu, một lúc lâu mới lên tiếng: “Nếu như em có thể một mình chạy nhanh và vượt chướng vật mười lăm lần trong thời gian quy định, tôi sẽ không yêu cầu Kim Tuệ Nhi thực hiện nữa”

Cả lớp một phen giật mình, bắt đầu có tiếng bàn tán, “cái gì chứ, thầy ấy tưởng Hứa Thiên là thần hay sao”, “Thầy ấy quá đáng rồi, không biết đã làm được như vậy chưa mà bắt người khác thực hiện”, “Trời đất ơi, Hứa Thiên cũng là con người như thầy ấy mà”, “Đúng là người càng đẹp trai càng không xài được“. Chỉ có Hồ La La là chấp hai tay lại, chớp mắt nhìn thầy: “Thôi chết tớ, thầy Thần thật ngầu quá đi!“. Câu cảm thán này nhận được hai ánh mắt như cung tên của Lưu An và Kim Tuệ Nhi.

Tuệ Nhi cảm thấy mình không thể dùng cái bộ mặt nghe lời này mà nhẫn nhịn chịu đựng được nữa, cho nên tiến lên phía trước, nhưng chân vừa bước tới đã phát hiện mình chậm một bước.

“Thầy à, hay là em thay Kim Tuệ Nhi nhé!” - Hà Thi Thi bước lên đứng kế bên Hứa Thiên - “Em đã từng chịu loại huấn luyện này nên có thể nhanh chóng thích ứng”

Một câu nói này thành công đem Hà Thi Thi tiến hóa từ mỹ nhân đến nữ thần trong mắt mọi người. Thịnh Thần cảm thấy số học sinh này đặc biệt cứng đầu, có nói qua nói lại cũng chẳng phải là cách, cho nên chấp nhận để Hà Thi Thì làm mẫu. Đối với quyết định này của Hà Thi Thi, Hứa Thiên tuyệt đối không có ý kiến.

Kim Tuệ Nhi thấy vậy thì lùi bước, cảm thấy mình như kẻ vô dụng vậy. Có điều chút buồn bực này cô không thể hiện ra ngoài. Hồ La La tuy tỏ ra vô tâm, chỉ để ý đến thầy giáo nhưng từ đầu tới cuối đều tỉ mỉ quan sát Kim Tuệ Nhi. Thấy cô như vậy, Hồ La La muốn đi đến trước mặt Hà Thi Thi mà nói “Đừng có mà đạo đức giả“.

Tiếng còi ra hiệu bài vượt chướng ngại vật bắt đầu. Hứa Thiên rất dễ dàng vượt qua một lượt hai chướng ngại trong thời gian cực kỳ ngắn, đã vậy lúc chạy xong một vòng còn quay lại thực hiện tiếp các lần sau mà không nghỉ ngơi. Đến lượt Hà Thi Thi, sau khi nghe tiếng còi cô lập tức xuất phát, việc này cho thấy phản xạ của cô rất tốt, nhưng từ từ lại chậm dần, hình như sức bền không được tốt, lúc nhảy lên bức tường thứ hai, cô sơ ý bị ngã.

Thịnh Thần vẫn đứng yên ở đó, không đến đỡ cô dậy, còn bạn bè thì đứng lên ngồi xuống nhìn cô lo lắng, riêng Hồ La La hết sức hả hê. Thấy Hà Thi Thi vẫn ngồi lì một chỗ, Kim Tuệ Nhi không cần nghe khẩu lệnh mà tự động đứng dậy đi lại chỗ Thi Thi.

“Cậu không sao chứ?” - Kim Tuệ Nhi xoa chân cho Hà Thi Thi.

“Tớ hơi đau, chắc lúc nãy khởi động chưa đủ nên bị chuột rút” - Hà Thi Thi nhăn mặt đau đớn.

“Đừng lo, cứ thả lỏng ra đi, để tớ giúp cậu” - Kim Tuệ Nhi ngồi xuống bên cạnh Thi Thi. Lúc này Thịnh Thần và một số bạn trong lớp cũng đi lại. Sở dĩ Thịnh Thần im lặng như vậy là vì biết Hà Thi Thi không có chấn thương gì, vã lại thầy ấy cũng muốn xem tinh thần đồng đội của cả lớp như thế nào. Nhưng nhìn tình cảnh này thì cảm thấy có lẽ Hà Thi Thi không có ý định đứng lên.

Kim Tuệ Nhi nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Hà Thi Thi, sau đó từ từ ấn mạnh tay vào chỗ đau của cô, một tay nắm cổ chân, một tay nắm bàn chân xoay nhẹ. Hà Thi Thi ban đầu còn nhăn mặt, sau đó thì hét lên: “Đau chết tớ rồi, cậu làm gì vậy?”

Hứa Thiên đứng ở ngoài thấy như vậy thì chen qua đám đông mà đi vào, ngồi kế bên Tuệ Nhi: “Để tớ“. Nói rồi cậu đưa tay nắm lấy bàn chân Hà Thi Thi, khiến cho cả Tuệ Nhi và Thi Thi đều bất ngờ. Kim Tuệ Nhi đứng dậy lùi ra sau, để cho Hứa Thiên giúp đỡ.

“Cậu thấy sao? Đau không?” - Hứa Thiên vừa nắm chân Hà Thi Thi xoay nhẹ vừa hỏi.

“À...không, không đau” - Hà Thi Thi nhìn cậu, không còn rên rỉ nữa.

Kim Tuệ Nhi nhíu mày, rõ ràng Hứa Thiên còn làm mạnh hơn cô lúc nãy, tại sao Hà Thi Thi lại dễ chịu như vậy. Hồ La La đứng sau lưng Tuệ Nhi tiếp tục bĩu môi: “Tôi xoa bóp chân cho cậu, cậu lại đi xoa bóp chân cho người con gái khác“. Kim Tuệ Nhi nghe vậy thì quay đầu lại lườm Hồ La La. Thật ra cô cảm thấy La La rất tinh tế, nếu cô không nhắc lại chuyện Tuệ Nhi xoa chân cho Hứa Thiên hôm cậu ấy đá bóng thì có lẽ Tuệ Nhi cũng quên mất rồi. Nghĩ đến việc này, nét mặt Tuệ Nhi thoáng nét buồn.

Sau một hồi chữa vết thương, Hứa Thiên dìu Hà Thi Thi trở về chỗ tiểu đội mình mà ngồi. Những người còn lại bắt đầu ra tập luyện.

Vừa mới nghe tiếng còi, Kim Tuệ Nhi lao như điên về phía bức tường, phóng một cái đã trèo lên được, cô để cơ thể rơi tự do xuống đất rồi tiếp tục chạy đến bức tường thứ hai. Cứ như vậy, Kim Tuệ Nhi không biết mình đã thực hiện bao nhiêu vòng rồi, cuối cùng nghe tiếng còi kết thúc của Thịnh Thần, quay người lại cô thấy chỉ còn mình mình, hóa ra những người còn lại đã dừng từ lúc nào rồi.

Trời đã trưa, tổng kết lại hôm nay, Thịnh Thần không khen được lớp câu nào, nhưng lại có thái độ chê bai lớp trưởng. Lúc đầu được cho là không có sức khỏe nên miễn phần làm mẫu nhưng sau đó lại chạy rất nhanh, bán sống bán chết không màng sức khỏe của mình, không để ý người xung quanh. Kim Tuệ Nhi lần này không hưởng ứng, không đồng tình, không cãi lại, cô hoàn toàn không hề để ý thầy đã nói những gì. Còn Hồ La La thì bắt đầu cảm thấy vị thầy giáo này có chút vấn đề. Người ta làm tốt mười chuyện cũng đều không tuyên dương, nhưng khi không mắc phải lỗi gì lại kiếm chuyện phê bình. Nhất Chu nói đúng, càng đẹp trai càng không dùng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.