Chỉ Vì Gặp Cậu

Chương 10: Chương 10: Thăm bệnh




Hôm sau đến lớp, đúng là Kim Tuệ Nhi vẫn chưa thể đi học.

Hứa Thiên cầm sách vở Kim Tuệ Nhi đưa cho Hồ La La: “Đây là sách vở Tuệ Nhi, là hôm trước tớ lấy nhầm, trưa nay nếu có đến thăm Kim Tuệ Nhi thì trả cô ấy giúp tớ”

“Cậu nghĩ tớ là ai? Muốn bắt tớ làm gì cũng được à! Kim Tuệ Nhi nói đúng, cậu chính là tên hung thần” - Hồ La La chỉ âm thầm nghĩ vậy, ngoài mặt thì gật gù: “Tất nhiên tớ sẽ đến đó rồi!”

Giờ giải lao đến, trước cửa là gương mặt nam sinh quen thuộc.

- Này cậu, Kim Tuệ Nhi có ở lớp không? - Hoàng Siêu kéo áo nam sinh lớp 1, nhíu mày hỏi.

- Lớp trưởng bọn tớ nghỉ học hai hôm nay rồi?

- Vì sao vậy?

- Có lẽ là bị ốm.

- Cậu có biết là bị gì không?

- Nghe Hồ La La bảo bị dị ứng với sốt cao.

- Được. Cảm ơn cậu.

Hoàng Siêu nghe hai chữ “dị ứng” lập tức nuốt nước bọn. “Ko phải chứ, đừng nói với tôi là dị ứng thịt gà đến phát sốt đó a”

“Hồ La La” - Hoàng Siêu vốn không biết ai là Hồ La La, nhưng thay vì đi hỏi từng người, cậu cứ gọi to vậy, là ai tự khắc sẽ lên tiếng.

“Có chuyện gì sao?” - Hồ La La đứng dậy nhìn ra cửa.

Giọng nói thanh niên dõng dạc làm Hứa Thiên đang cúi đầu trên bàn cũng phải ngửa cổ dậy nhìn, “Lại là hắn, hôm nay không có Kim Tuệ Nhi, hắn còn muốn gì nữa!”

“Hết tìm Kim Tuệ Nhi lại đến Hồ La La sao?” - Hứa Thiên lên tiếng.

“Tôi không tìm cậu” - Hoàng Siêu vừa nhìn Hồ La La vừa lên tiếng trả lời Hứa Thiên.

“Cậu có thể tìm bất cứ ai tôi không quan tâm, chỉ cần đừng tìm Kim Tuệ Nhi là được” - Hứa Thiên bước chậm rãi ra cửa.

“Đó không phải là chuyện cậu nên quản” - Hoàng Siêu có chút bực bội.

“Chuyện-của-Kim-Tuệ-Nhi-tức-là-chuyện-của-Hứa-Thiên-tôi” - Hứa Thiên gằng từng chữ, sắc mặt thay đổi.

Hồ La La thấy không khí có vẻ căng thẳng, nhanh chóng đến giữa hai người dập lửa: “Thôi được rồi! Hứa Thiên, cậu có thể về chỗ ngồi. Cậu ấy là tìm tớ“.

Hứa Thiên ko nhìn Hồ La La mà trực tiếp đưa ánh mắt sắc bén nhìn Hoàng Siêu như chính thức khiêu chiến, sau đó quay mặt trở lại chỗ ngồi.

Hoàng Siêu trong lòng nảy lửa, nhưng nhanh chóng quay lại vấn đề chính.

- Cậu là Hồ La La à?

- Đúng, có chuyện gì sao?

- Cậu có biết nhà Kim Tuệ Nhi không? Trưa nay có thể cùng tớ đến thăm cô ấy không?

- Trưa nay tớ cũng định đến đó, nhưng.... - Hồ La La liếc nhìn Hứa Thiên với ánh mắt dè chừng - Cậu là con trai, có phải không nên đến nhà con gái như vậy không?

- Có vấn đề gì sao? Vậy đi, trưa nay tớ chờ cậu ở cổng trường, nhớ đấy!

Nói rồi Hoàng Siêu liếc nhìn Hứa Thiên, miệng dõng dạc: “Tớ phải đến xem Kim Tuệ Nhi thế nào, trưa nay gặp cậu nhé, Hồ La La”, sau đó rời đi.Hồ La La cơ mặt cứng đờ một lát, thở hắc ra rồi quay lại chỗ ngồi.

Hứa Thiên lúc này nóng giận, đưa tay đập mạnh xuống bàn. Cả lớp một phen hú vía, quay lại nhìn Hứa Thiên lo lắng, không ai nói một lời nào.

Kết quả vừa tan học, Hồ La La đi ra cổng đã thấy hai thanh niên cao to đứng về hai mép cổng mà đợi mình, người khoanh tay đứng nhìn, kẻ mặt đằng đằng sát khí.

“Hứa Thiên, cậu đừng nói với tớ là....” - Hồ La La đi về phía Hứa Thiên, ngập ngừng hỏi.

“ Đừng nói nhiều nữa, chúng ta đi.” - Hứa Thiên cắt ngang.

Cả ba đi được nửa đường thì thấy một tiệm thuốc.

“Hồ La La, đợi tớ một chút” - Hứa Thiên và Hoàng Siêu như thương lượng trước đó, đồng thanh nói.

Nói rồi hai người nhìn nhau, thi nhau bước vào tiệm.

“Lấy cho cháu thuốc trị dị ứng và sốt cao, càng nhiều càng tốt, cứ lấy loại thuốc tốt nhất” - Hứa Thiên nhanh miệng.

“Cho cháu thuốc tra dị ứng và miếng dán trị sốt, lấy cả thuốc giảm sốt nữa. Là loại thuốc tốt nhất” - Hoàng Siêu không chịu thua.

Cùng là một ý định nhưng Hoàng Siêu không chịu lặp lại lời Hứa Thiên mà cố ý sửa chửa thành một câu khác. Hoàng Siêu xem ra đã ngầm chấp nhận lời mời khiêu chiến của Hứa Thiên.

- Chú, hôm nay vẫn chưa đi làm ạ? - Hồ La La tự nhiên bước vào nhà, đi thẳng đến bếp lửa nơi Kim Tống Bách đang nấu thuốc.

- Đúng vậy! Tiểu nha đầu còn chưa khỏe, chú đi làm ngay lập tức nó sẽ không ăn uống - Kim Tống Bách đứng dậy cười xòa tiếp chuyện Tiểu La - Đây là bạn cùng lớp hai đứa à?

- Đây là Hứa Thiên, bạn cùng bàn của Tiểu Nhi, bên cạnh là Hoàng Siêu, bạn kế bên lớp bọn cháu ạ! Hôm nay Tiểu Nhi chưa đi học, cháu dắt hai cậu ấy đến đây chép bài hộ đấy!

- Hai thanh niên mặt mày đều rất sáng sủa, lại tốt bụng như thế! Xem ra khi Tiểu Nhi khỏi bệnh, chú phải bảo nó đối xử thật tốt với mấy đứa đây! - Kim Tống Bách nhìn sơ qua hai cậu con trai, giữ nguyên trạng trái vui vẻ, thái độ tuyệt đối ôn hòa.

- Đúng đấy ạ! Kim Tuệ Nhi ở lớp rất hay bắt nạt cháu, chú nhất định phải đứng về phía cháu đó a - Hứa Thiên thừa cơ xen vào, mặt biểu tình đau khổ.

Kim Tống Bách đứng đối diện Hứa Thiên, thuận tiện nhìn cậu rõ một chút. Kim Tống Bách cảm thấy thằng nhóc này quen lắm, chắc chắn đã gặp ở đâu rất nhiều lần. Ông lẩm bẩm trong miệng: “Hứa Thiên, Hứa Thiên,...”, tại sao không thể nào nhớ ra được, chẳng lẽ ông thật sự đã già mà suy giảm trí nhớ rồi.

Hồ La La đưa khuỷu tay thúc nhẹ vào bụng Hứa Thiên một cái rồi cùng phá lên cười.

- À phải rồi, tụi cháu ngồi xuống đi, chú lấy nước uống - Kim Tống Bách sực nhớ ra vì mải mê nói chuyện mà quên mời bọn trẻ ngồi.

- Không cần đâu ạ! Cháu có thể vào thăm Tuệ Nhi không chú? - Hoàng Siêu nóng lòng.

- Được được, tại sao lại không - Kim Tống Bách vỗ vai Hoàng Siêu - Tiểu La, cháu dẫn hai bạn vào phòng Tiểu Nhi giúp chú nhé! Các cháu cứ thoải mái.

- Vâng ạ! Chú cứ làm tiếp việc của mình, bọn họ cứ để cháu.

Cả ba ngay lập tức vào phòng Kim Tuệ Nhi. Nghe tiếng mở cửa, Kim Tuệ Nhi cau có:

- Ba à, con chưa đói, ba không cần ép con nữa - Kim Tuệ Nhi vẫn trùm chăn kín đầu.

- Không đói cũng phải ăn, cậu đừng giả bộ không ăn uống để nằm hoài ở nhà, không chịu đến lớp - Hứa Thiên quen tật.

Kim Tuệ Nhi cứng đờ một phút, như không tin vào tai mình, sau đó từ từ kéo chăn xuống, đưa mắt nhìn ra.

- Các cậu....

- Bọn tôi như thế nào? - Hứa Thiên nghênh mặt.

- Tiểu La à, tại sao lại dẫn bọn họ đến đây! - Kim Tuệ Nhi bắt đầu tức giận, cố gắng ngồi dậy.

Hồ La La nhanh chóng bước đến, đỡ Tuệ Nhi ngồi dựa vào đầu giường: “Là bọn họ lo lắng cho cậu, tớ hết cách” - Hồ La La nói nhỏ.

“Xem ra hôm nay cậu đã đỡ nhiều rồi, cứ chăm ăn uống vào, ngày mai có thể đi học lại bình thường” - Hồ La La thay đổi chất giọng.

Trong lúc này Kim Tuệ Nhi chưa thể bình tĩnh được, cơ hồ không nghe Hồ La La đang nói gì.

- Hung Thần cậu nghĩ đây là nơi nào mà muốn đến là đến? - Kim Tuệ Nhi đảo mắt qua loa.

- Tôi chỉ là muốn xem xem rốt cuộc lớp trưởng chúng tôi sẽ giả bệnh đến bao giờ - Hứa đanh đá.

“Cậu....” - Hoàng Siêu vừa nghe xong câu nói ấy lập tức ném gói thuốc lên bàn, tay trái nắm áo Hứa Thiên, tay còn lại giơ nắm đấm.

“Các cậu bớt rộn đi, đây là nhà Kim Tuệ Nhi, nếu không giữ được im lặng, có thể ra về” - Hồ La La đứng dậy thay đổi sắc mặt.

“Tiểu La, cậu không cần nói. Cả hai cậu lập tức ra về” - Kim Tuệ Nhi nhìn sang hướng khác - “Sau này tuyệt đối đừng đến nhà tôi nữa“.

Lời vừa nói xong, Kim Tuệ Nhi khó khăn dịch chuyển tấm lưng, trực tiếp nằm lại vị trí cũ, kéo chăn che kín đầu.

“Tiểu Nhi. Đây là thuốc tớ mua cho cậu, cậu nhớ dùng nó. Nhớ ăn và uống thuốc đều đặn. Tớ về trước” - Hoàng Siêu vẫn chưa nguôi được giận, trước khi ra về còn trừng mắt nhìn Hứa Thiên, sau đó ra ngoài chào Kim Tống Bách.

“Cậu nghĩ mình là ai mà gọi cô ấy là Tiểu Nhi” - Hứa Thiên tức giận nghĩ bụng - “Hồ La La, cậu coi như thay mặt cả lớp mà chăm sóc Kim Tuệ Nhi. Lớp trưởng mà có mệnh hệ gì..... Chúng tôi đau lòng lắm!” - Hứa Thiên nói chuyện với La La nhưng cơ bản chỉ chú ý Kim Tuệ Nhi.

Hứa Thiên nói xong, không lời từ biệt mà bước ra khỏi phòng, nén lại ở chỗ Kim Tống Bách đang nấu thuốc.

“Chú à, đây là thuốc của Tuệ Nhi, lát nữa chú nhớ nhắc cô ấy uống để hạ nhiệt trước khi ngủ nhé! Cháu có việc, cháu xin phép về trước ạ!”

Kim Tống Bách đứng dậy gật gù: “Được. Lần sau nếu rãnh thì đến chơi nhé!”

“Vâng ạ! Tạm biệt chú.” - Hứa Thiên cúi đầu chào Kim Tống Bách rồi bước nhanh ra cửa.

Kim Tống Bách ngay sau đó nghĩ rằng, lần sau có cơ hội, ông chắc chắn phải hỏi xem rốt cuộc thằng nhóc này là con của ai, là từ đâu tới.

Vừa bước đến con đường mòn trước nhà Tuệ Nhi, mắt Hứa Thiên đột nhiên đỏ hoe, khóc ư, tuyệt đối không phải. Chỉ là cậu đang cảm thấy rất có lỗi với bản thân mình. Một câu tổn thương Kim Tuệ Nhi là một nhát dao đâm thẳng vào tim cậu. “Kim Tuệ Nhi, Hứa Thiên này xin lỗi cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.