Kim Tuệ Nhi về đến nhà là lau ngay vào tắm rửa, ăn uống nhanh gọn, sau đó chui vào ổ chăn của mình. Cảm giác được nằm xuống giường sau một ngày dài thật sung sướng.
Nằm được năm phút, cô đột nhiên cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, càng đưa tay lên gãy, chỗ ấy càng ngứa dữ dội. Không chịu được, Kim Tuệ Nhi lại tiếp tục lau vào nhà tắm, bật vòi sen thật mạnh, tắm lấy tắm để.
Cô ở trong nhà tắm không biết bao lâu mà nói, đến khi trở vào phòng, toàn thân đã lạnh cóng. Tuệ Nhi lục lọi ngăn tủ tìm cho ra ống thuốc trị dị ứng mà cô đã sử dụng dang dở lần trước, không ngừng thoa khắp cơ thể.
Kim Tuệ Nhi lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, đến ba giờ rưỡi sáng thì chợp mắt được một chút.
- Alo – Hồ La La vui vẻ lên tiếng.
- Tiểu La à, hôm nay cậu giúp tớ xin nghỉ một buổi nhé! – Kim Tuệ Nhi thở hắt ra mệt mỏi.
- Cậu bị ốm à?
- Tớ bị dị ứng cả người, với cả hôm nay cũng thấy trong người không khỏe.
- Được. Vậy cậu cứ an tâm mà nghỉ ngơi, nếu chiều nay không có việc, tớ sẽ đến thăm cậu. Nhớ, dị ứng thì không được ra ngoài. – Hồ La La nói chuyện bằng giọng điệu người lớn.
- Tớ biết rồi, cảm ơn cậu. Tạm biệt.
Kim Tuệ Nhi vừa tắt máy thì mắt đã nhắm lại, điện thoại vẫn còn nằm trong tay, chưa kịp để lên bàn. Cứ như vậy, cô ngủ đến mười giờ sáng.
Kim Tống Bách trước khi đi làm có vào phòng con mình, định gọi Kim Tuệ Nhi dậy ăn sáng rồi đi học, nhưng nhìn con ngủ say, hai má và hai bên tai đỏ ửng, ông bước đến sờ trán, sốt rồi. Cho nên hôm nay ông xin nghỉ một ngày để ở nhà chăm sóc con gái.
- Kim Tuệ Nhi, con dậy đi, ăn sáng rồi uống thuốc.
- ....
- Dậy đi con gái – Kim Tống Bách vỗ nhẹ má người đang ngủ say.
- Ba.... Ba không đi làm sao? – Kim Tuệ Nhi cựa mình, một tay dụi mắt, một tay che đi ánh sáng đang rọi vào từ cửa sổ.
- Ừ. Hôm nay ba được nghỉ. Dậy đi, tranh thủ ăn sáng để còn uống thuốc nữa.
- Con bị gì mà phải uống thuốc?
- Con còn nói, có lẽ đêm qua con đã sốt rất cao, nhưng đến sáng ba mới biết được. – Kim Tống Bách lấy tay kéo chăn để qua một bên, đốc thúc Kim Tuệ Nhi ngồi dậy.
Kim Tuệ Nhi định ngồi dậy chứng minh cho ba Kim thấy cô tuyệt đối mạnh khỏe, nhưng vừa nhỏm dậy được một chút đã cảm thấy có lực kéo rất mạnh giật mình ngã xuống giường.
- Ba à, con không ăn đâu. Miệng con còn đắng lắm!
- Ngoan, ăn vào một ít mới uống thuốc được – Kim Tống Bách nhích lại gần Kim Tuệ Nhi, đỡ cô ngồi dậy.
Kim Tuệ Nhi một chút sức lực cũng không còn, nhưng vì không muốn ba mình lại ngồi đây càm ràm, cô đưa tay đỡ lấy bát cháo: “Được rồi, con có thể tự ăn, ba ra ngoài đi”
“Ăn xong rồi nhớ uống thuốc, ba ra ngoài nấu thuốc cho bà nội” – Kim Tống Bách không quên dặn dò.
“Con biết rồi!“.Về phía Hứa Thiên sáng nay, vốn trong lòng chưa nguôi cơn giận, bước vào lớp lại không thấy tiểu nha đầu, không tránh khỏi khó chịu.
- Hồ La La, sáng nay cậu không cùng Kim Tuệ Nhi đi học à?
- Kim Tuệ Nhi hôm nay không đến lớp – Hồ La La vừa cắm cúi đọc sách vừa thản nhiên trả lời.
- Tại sao?
- Cậu ấy bị dị ứng.
Mặt Hứa Thiên tối sầm lại, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Lúc trở về lớp, trên tay đã cầm đống thuốc lớn, đem để lên bàn Hồ La La: “Trưa nay giúp tớ mang số thuốc đó đến nhà Kim Tuệ Nhi, còn nữa, không được nói với con nha đầu đó đây là thuốc của tớ. Cảm ơn cậu”
“Tại sao lại giấu?” – Hồ La La không nhịn được, ngước lên thắc mắc.
“Nếu nói là của tớ lập tức Kim Tuệ Nhi sẽ cứng đầu không chịu nhận” – Hứa Thiên nghiêm túc trả lời.
“Được“.
Trước giờ tan học Hứa Thiên đã nhanh chóng thu gọn sách vở, ngồi đợi tiếng chuông reo.
Năm phút sau, cả lớp đứng dậy ra về. Hứa Thiên mang cặp một bên, đi chầm chậm theo sau Hồ La La. Hứa Thiên hôm nay ko lấy xe, trực tiếp đi bộ theo La La đến nhà Kim Tuệ Nhi.
Trên đường đi, Hồ La La vốn cảm giác có ai theo dõi mình, nhưng quay lưng lại thì không thấy ai cả. Lần thứ ba quay lưng lại chỉ thấy xe cộ đi ngược chiều mình, vốn không có ai đáng nghi. Hồ La La tự cho là mình đa nghi, thành thật nhìn thẳng phía trước mà đi.
- Tiểu La, cháu đến thăm Tiểu Nha Đầu nhà ta sao? – Kim Tống Bách vui vẻ ra mặt.
- Vâng ạ! Tiểu Nhi đã khỏe chưa vậy chú?
- Nó vẫn còn sốt khá cao, đang nằm ngủ trong đấy, chỉ mới ăn được chút cháo. Cháu vào trong đốc thúc nó ăn giúp chú nhé!
- Vâng chú!
Hồ La La đi thẳng vào phòng Kim Tuệ Nhi, còn tên Hung Thần kia thì đang nấp sau gốc cây cổ thụ ở đầu đường. Định bụng đến gần hơn, nhưng sợ ba Kim Tuệ Nhi phát hiện có con trai đến nhà, nha đầu ấy sẽ bị mắng. Vẫn là nên đi về.
Cuối cùng Hứa Thiên cũng đã biết nhà Kim Tuệ Nhi. Căn nhà của cô không mấy khang trang đẹp đẽ, nhưng lại khá mới, hình như chỉ mới xây cách đây vài năm.
Hơn nữa, nhìn sơ qua, căn nhà có vẻ sạch sẽ, đồ đạc cũng khá ngăn nắp, sân nhà nhiều cây nhưng chỉ lấm tấm vài chiếc lá khô.
Nhìn chung đây là một căn nhà ấm cúng, có lẽ mẹ Kim Tuệ Nhi là người phụ nữ rất đảm đang, yêu thương gia đình, nhờ có bàn tay bà, căn nhà mới toát ra không khí yên bình ấm áp như vậy!
Hứa Thiên đến bây giờ vẫn chưa biết, Kim Tuệ Nhi chính là không có mẹ.
Tối hôm đó, Hứa Thiên ngồi ở bàn soạn sách vở cho ngày mai, phát hiện một bộ sách vở ngữ văn trông rất quen, nhưng không phải của mình.
Hứa Thiên nhìn vào bìa sách đọc lên chữ chữ “Kim Tuệ Nhi”, là của tiểu nha đầu đó.
Phải rồi, sáng hôm qua vì thấy nam sinh nào đó đến tìm Kim Tuệ Nhi, Hứa Thiên thừa lúc Kim Tuệ Nhi ra ngoài, liền lấy vở cô ta vẽ lên nhiều nét nghệch ngoạc, sau đó đóng lại, để luôn tại phần bàn của mình rồi đứng dậy ra ngoài. Kim Tuệ Nhi sau đó vẫn không kiểm tra lại sách vở trước khi ra về.
Không biết là xui xẻo hay là may mắn. Ngày mốt mới có tiết ngữ văn, hơn nữa có cả bài tập, nếu ngày mai Kim Tuệ Nhi không đi học nữa, chẳng lẽ không thể trả sách cho cô ta sao.
Nhưng sâu xa mà nói, Hứa Thiên có chút vui mừng, nếu ngày mai nha đầu đó không đi học, cậu có thể lấy cớ mang sách đến trả, vừa có thể biết tình trạng sức khỏe Tuệ Nhi, vừa đường đường chính chính bước vào nhà cô ấy.
Nghĩ rồi Hứa Thiên tắt đèn, bò lên giường, vui vẻ mà nằm ngủ. Chợp mắt chưa được bao lâu, điện thoại Hứa Thiên sáng đèn.
- Châu Băng...
- Hứa Thiên à, mấy ngày rồi không gặp? Có phải ngày mai anh nên đến gặp em không? – Vẫn giọng nói nũng nịu đó.
- Ngày mai không được – Hứa Thiên dứt khoát.
- Tại sao? Đây là lần đầu anh từ chối em đó.
- Ngày mai anh có việc bận.
- Là việc gì? Em muốn nghe xem anh rốt cuộc có việc gì quan trọng hơn cả em. – Châu Băng bắt đầu giận dỗi.
- Em muốn điều tra anh hay sao?
- Không...không phải, là em....
Tút......
Hứa Thiên không muốn dài dòng mà nhanh chóng cúp máy. Quăng điện thoại lên bàn, cậu kéo chăn cao đến cổ.
Bên kia tức giận đem điện thoại ném mạnh vào gốc tường. Là Hứa Thiên đang từ chối gặp cô, đây là lần đầu tiên Hứa Thiên trực tiếp đem bạn gái mình bỏ qua một bên.
Trước kia Châu Băng và hắn chưa từng xảy ra chuyện gì to tát, cơ bản cũng chỉ là mấy chuyện giận hờn vặt vãnh, Hứa Thiên không bao giờ chủ động xin lỗi hay đuổi theo khi Châu Băng giận dỗi bỏ đi. Nhưng sau đó cũng là Châu Băng tự giận tự hòa, vui vẻ như chưa có gì xảy ra.
Chuyện hôm nay thành thật mà nhận định thì cũng không có gì lớn nếu như Hứa Thiên chịu nói ra lí do mình không thể gặp cô. Chính Hứa Thiên cũng không hiểu được mình, tại sao lại thẳng thừng từ chối Châu Băng như vậy!
Nghĩ ngợi hồi lâu, Hứa Thiên đưa tay lấy điện thoại gửi cho bạn gái một tin nhắn: “Ngày mai anh sẽ đến đón em, anh ngủ đây, em ngủ ngon” kèm theo icon tình cảm. Hứa Thiên thở phào, rốt cuộc không hiểu nổi bản thân mình nữa.