"Lương Đình, năm nay 30 tuổi, làm việc ở một công ty nào đó, yêu Phương Lập từ khi học đại học đến nay đã được mười năm, tính tình dịu dàng, các mối quan hệ đều tốt." Kỳ Niên Ngọc đi bên cạnh Lưu Hà, đôi mắt háo hức giống như chú chó săn nhỏ, "Chị Lưu, thật ra không phải tôi không cố gắng, mấu chốt là tâm trạng của Lương Đình quá kích động, ngày đầu tiên cô ấy được cho uống thuốc an thần và không nói gì, ngày hôm qua lúc hỏi cô ấy có thể trả lời một ít vấn đề cơ bản, hỏi thêm chút nữa cô ấy lại nói đau đầu, nói không nhớ được gì, kể cả một chút chi tiết nhỏ về Phương Lập cô ấy cũng không muốn nhớ lại, bác sĩ nói đây có thể là biểu hiện của chứng mất trí nhớ do tâm lý —— giống như diễn biến trong bộ phim <> của đạo diễn Trương Nghệ Mưu, mang tính chất chọn lọc, xóa đi đoạn ký ức này, không như vậy thì cô ấy không thể chịu đựng được... Haiz, nhìn em xem —— còn đứng giải thích với chị Lưu làm gì chứ, chị là chuyên gia mà —— "
Các bệnh viện ở Trung Quốc sẽ không bao giờ có lúc yên tĩnh, người đến người đi khắp các hành lang của khu nội trú, khắp nơi đều diễn bi hài kịch nhân gian, vài người trong một gia đình ngồi ở cửa phòng bệnh số 326 lau nước mắt, Kỳ Niên Ngọc chọc chọc Lưu Hà, "Người nhà của Phương Lập... vừa tới."
Trong phòng bệnh 326 có bốn người, Lương Đình đang ngồi dựa vào giường bệnh ở ngoài cùng, hai mắt sưng đến mức không mở ra được, cô vẫn đang chảy nước mắt, đối với sự xuất hiện của Lưu Hà và Kỳ Niên Ngọc thì không chút phản ứng, vẻ mặt mẹ của Lương Đình không tốt lắm, "Các người còn đến đây làm gì? Chuyện lớn như vậy, con gái của tôi nghỉ ngơi vài ngày cũng không được sao? Việc gì nó cũng không nhớ rõ, ngược lại, ép điên nó rồi các người có bồi thường không?
"Dì, lần này chúng tôi đến không phải để thăm bệnh." Kỳ Niên Ngọc tự tin nói, "Bác sĩ Lưu là bác sĩ tâm lý giỏi nhất của chúng tôi, chúng tôi nghe nói về tình huống của cô Lương, đặc biệt dẫn bác sĩ đến xem sao."
Mẹ Lương nhìn Lưu Hà vài lần, vẻ mặt thoáng giãn ra một chút, quay người sang một bên, đi đến bên cạnh Lương Đình dịu dàng nói, "Đình Đình, bác sĩ đến rồi, con lau nước mắt đi có được không, đến đây, cẩn thận một chút, đừng làm xướt mắt."
Mấy người ở giường bên cạnh chỉ chỉ, nhỏ giọng than thở, "Thật là đáng thương, sắp kết hôn rồi, quan hệ của hai người họ tốt như vậy."[email protected]
"Trong bụng cũng đã có đứa nhỏ rồi! Lần này thật sự không biết có buông bỏ được hay không."
Ngược lại điều này đã giải thích lý do vì sao gia đình Phương Lập không ầm ĩ đòi bồi thường, mà lại đi thăm hỏi trước tiên. Lưu Hà ngồi xuống ở cuối giường cẩn thận quan sát Lương Đình trước tiên mà không nói gì.
"Dì, dì yên tâm đi" theo dặn dò, Kỳ Niên Ngọc bắt đầu trấn an mẹ Lương. "Danh tiếng của Bác sĩ Lưu mang tầm quốc tế, là bác sĩ Harvard! Thường làm tư vấn, chi phí tư vấn một giờ là một ngàn tệ đó! Bệnh tâm lý gì đến tay cô ấy đều có thể giải quyết dễ dàng, bất kỳ điều gì cũng không qua mắt được cô ấy, đồng thời cô ấy cũng là cố vấn do cảnh sát chúng tôi mời riêng, không biết đã giúp chúng tôi phá được bao nhiêu vụ án rồi, năng lực vô cùng xuất chúng —— "
Trong phòng bệnh này đều là những người bị thương nhẹ từ sự cố tàu điện ngầm, trải qua vài ngày thì hồi phục, đều không có gì đáng ngại, đơn giản là đến đây kiểm tra để đòi bồi thường từ công ty tàu điện ngầm, nên bầu không khí rất thoải mái, mọi người đầy hứng thú lắng nghe, người nhà của Phương Lập cũng thò đầu vào, Lưu Hà vẫn thản nhiên, cẩn thận xem xét vẻ mặt của Lương Đình —— cô ta không có nhiều phản ứng, giống như không nghe Kỳ Niên Ngọc nói gì...
Nhưng mí mắt cô ta giật giật mấy lần, trên đôi mắt sưng lên vì khóc của cô ta, biểu cảm rất rõ ràng.
Lưu Hà gạt bỏ sự nghi ngờ cuối cùng sang một bên, lần đầu tiên kể từ khi dính vào vụ án này, cô cảm thấy tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, chi tiết vụ án, quỹ đạo phát triển, thậm chí tâm lý của mọi người sau khi vụ án xảy ra đều đã nằm trong tầm nhìn của cô.
"Cô Lương" cô nhẹ giọng nói, "Tôi có thể hiểu được tâm trạng đau thương của cô —— tình cảm của cô và anh Phương chắc hẳn rất tốt."
Tất nhiên Lương Đình không có bất cứ phản ứng nào, Lưu Hà cũng không cố chấp, cô chuyển hướng sang mẹ Lương, "Dì à, nếu như không xảy ra chuyện bất hạnh này, Phương Lập và cô ấy sẽ nhanh chóng kết hôn phải không?"
Hỏi đến chuyện này vào thời điểm mấu chốt này giống như xát muối vào vết thương của Lương Đình vậy, vẻ mặt của mẹ Lương không vui, chỉ vì nể thân phận của Lưu Hà mới miễn cưỡng gật đầu, "Phải, phòng tân hôn cũng đã xem xong rồi."[email protected]
"Vẫn chưa đưa tiền cọc sao?" Lưu Hà hỏi.
"Chưa đặt cọc, nhưng cũng dự định đặt cọc vào tháng này" Mẹ Lương đối mặt với Lưu Hà, nhìn về phía cửa, "Nói đến đấy, Đình Đình nhà chúng tôi cũng không có gì để chê, người ta đều nói con gái Thượng Hải không dễ hầu hạ, người Thượng Hải rất nịnh bợ, từ lúc Lương Đình lên đại học đã đi theo Phương Lập, đến nay đã được mười năm, cuối cùng nó cũng đã chờ được đến lúc Phương Lập vươn lên, cũng không phải là không có ai theo đuổi nó, người làm cha mẹ chúng tôi đều nhìn thấy, cũng không phải chưa từng khuyên nhủ, nhưng cuối cùng trong lòng nó cũng chỉ có mình Phương Lập, chúng tôi cũng thấy cậu ấy rất tốt, có năng lực, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Tuy là chưa đăng ký kết hôn, nhưng bây giờ cũng đã có con rồi, Lương Đình chính là vợ của Phương Lập, việc này không còn gì để nói!"
Người nhà họ Phương đến chính là