Chỉ Vì Hoàng Hôn Khó Tìm

Chương 24: Chương 24: Thiếu






"Chị Lưu, em có một vấn đề thật sự không nghĩ ra, chị nói xem tên Tiêu Ân Hoa này cuối cùng đang nghĩ gì?"

Người ra vào phòng làm việc tạo nên vô số tạp âm chói tai, gương mặt ai cũng vui vẻ, thoải mái sau khi phá được vụ án. Ở ngoài cửa có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của người nhà Phương Lập, đèn trong một vài phòng thẩm vấn vẫn đang sáng, Tiêu Kiến Ba, Tiêu Lương Tài, Lữ Bình... đều đang lần lượt được lấy lời khai để hoàn thành bảng ghi chép cuối cùng. Kỳ Niên Ngọc bận rộn một lúc, rót cốc nước đưa cho Lưu Hà, gương mặt thành kính hỏi, "Ông ta muốn gạt 1200 vạn, mượn Phương Lập chỉ có 50 vạn cũng không nhiều, tại sao ông ta lại không muốn trả chứ?"

Vấn đề này vào giờ phút này cũng không được hoan nghênh, mấy lão cảnh sát lớn tiếng quát cậu ta, "Đi, làm việc của cậu đi. Sau này cậu sẽ biết thôi, nếu như tâm lý của người trong cuộc lúc nào cũng hợp tình hợp lý thì lấy đâu ra nhiều vụ án giết người như vậy chứ?"

"Đúng vậy, cậu nghĩ đây là chương trình truyền hình sao, mỗi điểm nghi ngờ đều có thể nói cho cậu biết một, hai, ba, bốn, năm hả? Nói cho cậu biết, bình thường vụ án chỉ cần có 90% nghi ngờ được giải đáp, chứng cứ mang tính chất then chốt có thể hình thành nên một chuỗi chứng cứ, lấy được lời khai của nhân chứng cũng đã rất hiếm rồi, cậu muốn nói đạo lý với người chết, vậy cậu không nên vào cục cảnh sát, cậu nên đi tu ở chùa đi."

Kỳ Niên Ngọc không tức giận mà chỉ cười hì hì, Lưu Hà cũng cười theo, Cục trưởng Trương cũng tham gia, "Tuy rằng vụ án như thiết án nan phiên*, nhưng bác sĩ Lưu cô cũng thử phân tích một chút đi, để chúng tôi học hỏi một chút suy nghĩ của cô, cũng sẽ hữu ích đối với việc phá án trong tương lai —— nói thật, làm sao cô có thể xác định được là Phương Lập, từ bỏ kẻ có nhiều tình nghi hơn là Tiêu Lương Tài, việc này tôi thật sự rất ngạc nhiên."

(*Thiết án nan phiên: vụ án đã hình thành đủ chứng cứ như sắt rồi không thể nào lật lại được nữa).

Ngoài miệng thì chế nhạo Kỳ Niên Ngọc, thật ra cảnh sát trong phòng cũng dần dần yên tĩnh lại, sự chú ý đều tập trung về phía Lưu Hà, còn có người từ ngoài hành lang chạy vội vào, nhìn cô chăm chú: Có thể kết án một cách nhanh chóng như vậy, tổ chuyên án đương nhiên cầu cũng không được, nhưng năng lực nghiệp vụ của mỗi người đều còn yếu, rất hiển nhiên, nhiều người cũng không phục như vậy.

"Cục trưởng Trương quá khách khí rồi." Lưu Hà không thể từ chối, cô cân nhắc một lúc, "Tôi không được trải qua huấn luyện chính quy về hình sự trinh sát, cách suy nghĩ thật ra không giống với mọi người, hình sự trinh sát xem nặng về chứng cứ, chuỗi chứng cứ chỉ về đâu, hung thủ sẽ ở đó. Nhưng đối với tôi mà nói, một người có phải là hung thủ phụ thuộc vào việc hắn có thể trở thành hung thủ hay không."Dien.dan le.quy don

"Tiêu Lương Tài, Lữ Bình, Tiêu Kiến Ba, Lương Đình, Tiêu Ân Hoa, Phương Lập, trong sáu người này, người sở hữu khí chất của hung thủ, có năng lực để kết thúc sinh mệnh của một người, cũng chỉ có ba người là Tiêu Ân Hoa, Tiêu Kiến Ba và Phương Lập, trong quá trình điều tra từng bước loại bỏ đi bản thân Tiêu Ân Hoa, Tiêu Kiến Ba và những người được thuê ở bên ngoài, đối với tôi, người duy nhất trên thực tế cũng chỉ có Phương Lập, điều tiếp theo cần làm, đơn giản chỉ là tìm động cơ gây án mà thôi."

"Đáng tiếc, loại suy nghĩ này chỉ thích hợp với tôi, cũng không thể phát triển ở trong cục, tôi không có quyền đi điều tra, cũng không thể tiếp cận chứng cứ, chỉ có thể dựa vào suy luận, không thể quyết định được tiến trình vụ án, nếu như không có được lời khai của Lương Đình, suy luận này cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển của vụ án, vì vậy tôi mới có thể mạnh dạn đưa ra giả thiết và tìm chứng cứ. Đối với những người có quyền chấp pháp như các vị mà nói, hình thức tư duy này vô cùng nguy hiểm, bởi vì mọi người có thể tiếp xúc với một lượng lớn chứng cứ trong tay, mà cách này giải quyết vụ án theo phương thức định kiến, tư duy dẫn dắt có thể sẽ khiến mọi người có khuynh hướng sàng lọc chứng cứ, ngược lại nó sẽ trở thành trở ngại cho việc phơi bày sự thật, tạo ra những vụ án oan sai. Vì vậy tôi cũng đã nói trước, phương pháp này chỉ có thể tham khảo, cũng chính vì cảnh sát tập trung sự chú ý lên người Tiêu Lương Tài, tôi mới có thể chú ý đến Phương Lập, điều tra những việc còn thiếu sót."

"Về phần Tiêu Ân Hoa tại sao lại không trả 50 vạn cho Phương Lập? Nguyên nhân này, tôi cũng chỉ có thể suy đoán, không cách nào tìm ra chứng cứ." Lưu Hà tiếp tục cười khúc khích, "Trong rất nhiều cuộc thẩm vấn, mọi người thật sự có ấn tượng chung về những việc làm tốt của Tiêu Ân Hoa —— làm việc đúng chỗ, nghĩa khí, đáng tin, dùng lời Lữ Bình nói, 'Đối với ai cũng rất rõ ràng', có thể nói ông ta đúng là một người tốt ngoại trừ việc lừa gạt bảo hiểm. Thậm chí việc lừa gạt bảo hiểm cũng không phải không thể hiểu được, ông ta đã tới bước đường cùng, vay mượn bạn bè và họ hàng khắp nơi, để có tiền trả nợ ông ta phải lừa tiền bảo hiểm, mặc kệ làm việc xấu như thế nào, ông ta cũng vì trả nợ."

"Công ty bảo hiểm cũng rất đáng thương!" Liên Cảnh Vân lộ vẻ mặt xót thương, tất cả mọi người đều cười. Lưu Hà cũng cười, "Nhưng tôi chú ý tới điểm mâu thuẫn trong lời khai này —— Tiêu Kiến Ba không biết gì về chuyện này, ông ta cũng là chủ nợ của Tiêu Ân Hoa, nhưng Tiêu Ân Hoa cũng chưa từng nói khi nào sẽ trả tiền lại cho ông ta."

"Đương nhiên, rất nhiều người sẽ nói, có thể Tiêu Ân Hoa cảm thấy Lữ Bình sẽ vì ông ta mà trả hết nợ nần, nên bản thân không cần nhắc đến. Nhưng Tiêu Ân Hoa đi Nam Phi, là đi tìm đường chết, đây là một sắp xếp tự sát rất cẩn thận, nhưng ông ta không thể để lại di chúc, đối với bất cứ ai, cái chết bất ngờ không thể cố gắng nói lời từ biệt, chuyện này so với cái chết bình thường càng đáng sợ, theo tính cách của Tiêu Ân Hoa, nếu như ông ta dự định 'Có sự bàn giao', nhất định ông ta sẽ tự mình thể hiện, ở điểm này, tôi tin phán đoán của Phương Lập, Tiêu Ân Hoa không phải không kịp bàn giao, mà la ông ta không định bàn giao. Số tiền bồi thường 1200 vạn, nhìn giống như rất nhiều, nhưng muốn hoàn toàn tả hết nợ nần của ông ta thì e rằng có hơi miễn cưỡng —— mặc dù nói người chết thì xóa nợ, chỉ cần Tiêu Lương Tài từ bỏ quyền thừa kế, tất cả nợ nần của ông ta đều sẽ hóa thành hư không, nhưng đó chỉ là con đường chính quy, Lữ Bình và Tiêu Lương Tài chưa chắc có thể thoát khỏi công ty cho vay nặng lãi hoàn toàn, sau khi trừ đi số tiền kia, còn lại 400 vạn có thể để Tiêu Lương Tài ăn xài bao nhiêu năm? 'Cùng thì giữ mình trong sạch, đạt thì cứu giúp khắp thiên hạ', đối với Tiêu Ân Hoa, ông ta không có khả năng trả nợ hết cho tất cả mọi người, chỉ có thể lựa chọn vợ và con trai, Tiêu Kiến Ba, Phương Lập... Điều này bị loại trừ khỏi phạm vi bàn giao."Dien,dan,le,quy,don

"Nhưng ông ta không lo lắng Phương Lập sẽ có lòng riêng sao? Ông ta không sợ Phương Lập sẽ phản bội sao?" Lưu Hà lắc đầu, "Có thể Tiêu Ân Hoa đã từng do dự, nhưng trong lòng ông ta cũng không cảm thấy mình làm như thế là có lỗi với Phương Lập, lúc ông ta ăn nên làm ra thì ông ta đã cho Phương Lập rất nhiều rồi, Phương Lập vẫn theo ông ta, một sinh viên bình thường, gia đình không có tiền không có thế, lúc vào công ty làm thì cái gì cũng không biết, tám năm sau đã chuẩn bị mua nhà ở thành phố S, tất cả những thứ này, còn không phải do ông ta cho Phương Lập hay sao? Ông ta muốn lấy mạng đổi tiền, chẳng lẽ Phương Lập còn muốn lấy lại 50 vạn kia sao? Đối với Tiêu Ân Hoa mà nói, Phương Lập chỉ cần đúng lúc đúng chỗ, thì sẽ không đòi lại số tiền kia, mà cho đến bây giờ ông ta đối xử với Phương Lập cũng rất đúng chỗ... Trên thực tế, tôi vẫn đang tự hỏi làm cách nào Tiêu Ân Hoa có thể kéo tay Phương Lập—— với tư thế cơ thể của ông ta lúc rơi xuống, nếu Phương Lập không đưa tay về phía ông ta, Tiêu Ân Hoa rất khó nắm lấy cánh tay của anh ta một cách chính xác."

Văn phòng trở nên yên lặng, ngay cả những cảnh sát đã quen với những mặt tối của vụ án, cũng không cách nào tiếp tục đùa giỡn, Cục trưởng Trương thở dài, "Nhất thời kích động, một ý nghĩ sai lầm."

"Xong rồi!" Hai cảnh sát vội vã đi vào văn phòng, đưa ra một bộ hồ sơ, "Cục trưởng Trương ông nhìn xem, Lương Đình đã ký tên vào hồ sơ rồi —— "

Câu nói này giống như công tắc, tất cả mọi người lập tức nâng cao tinh thần, chân tướng vụ án đã được làm rõ, chỉ có thể giảm bớt chút ít áp lực của bọn họ, chờ đón bọn họ là vô số báo cáo cần phải làm, đối với bọn họ mà nói, công việc chỉ mới bắt đầu.

"Bác sĩ Lưu, lần này thật sự cám ơn sự giúp đỡ của cô" Cục trưởng Trương bước đến bắt tay Lưu Hà, vẻ mặt lộ ra vẻ quỷ quyệt, "Cũng đã giúp tôi thể hiện mặt mũi với thành phố, tối nay nhất định phải thưởng cho mọi người, chúng ta không say không về!"

Lưu Hà chỉ cười cười, Liên Cảnh Vân đứng ra nói, "Sư phụ, thầy đừng náo loạn nữa, gan già của thầy mà còn nói không say không về, có tin con méc sư mẫu hay không? —— thầy nên làm gì thì làm đi, mật ngọt chết ruồi cũng không dễ đâu, Lưu Hà là vũ khí chuyên môn bí mật của con, cho dù thầy là sư phụ của con thì thầy cũng không làm như vậy được đâu."

"Thằng nhóc này nói gì vậy?" Cục trưởng Trương nhướng mày, "Hả? Không biết lớn nhỏ —— "

"Cái gì! Thật sao?!"

Tiếng la hét từ hành lang truyền đến làm gián đoạn câu chuyện nửa đùa nửa thật của hai người, Liên Cảnh Vân tránh sang một bên, "Xảy ra chuyện gì vậy? Đi, đi xem một chút."

"Cậu nói thật chứ?"

"Đồng chí Cảnh sát, đây không thể nào là sự thật, cô ta nói xấu con trai của tôi!"

"1200 vạn!"

"Tôi liều mạng với các người!"

"Chuyện này không thể cứ vậy mà cho qua được, tôi nói cho các người biết, các người phải bồi thường!"

Trên hành lang thật sự rất hỗn loạn —— người nhà họ Tiêu và người nhà họ Phương đang tranh chấp ở ngoài hành lang, còn có cảnh sát và người bên phía tàu điện ngầm cũng bị cuốn vào, Tiêu Lương Tài còn đeo còng tay. Vụ án cố ý giết cha của kẻ sát nhân phải xét xử trong một vụ án khác ——

Nhưng hắn không bận tâm chút nào, từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ, đây lần đầu tiên hắn phản ứng mạnh như vậy, "Mẹ nói thật sao? Ba bị mưu sát? Ba bị mưu sát? Mẹ, con lại có tiền! 1200 vạn, mẹ nó, hơn 1000 vạn đó!"

"Chuyện này không thể bỏ qua như thế, tôi nói cho


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.