Chỉ Vì Lời Hứa Kia?

Chương 3: Chương 3: Chết Trong Lòng Anh...




Cô nằm một góc giường, anh không biết từ lúc nào mở mắt, một tay kéo cô về phía mình một cách nhẹ nhàng dịu dàng. Cô thất kinh, đến lúc hoàn hồn lại phát hiện bản thân đã bị ôm lấy, hơn nữa còn bị xoay người ra trước mặt người kéo mình.

Quyền Phong rất tỉnh táo trong việc vừa xảy ra, cúi đầu vùi mặt vào mái tóc mượt mà thơm ngát của cô rồi chậm rãi nói : Cho anh ôm em ngủ một đêm nhé? Giọng anh trầm thấp ôn hòa thêm mê hoặc do rượu tạo ra.

Cô đáp lại anh bằng hành động, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy eo anh, mặt cô rúc vào lòng ngực vững chãi của anh. Hương thơm từ người anh quẩn quanh cô, mang lại cảm giác an toàn khiến cô chìm sâu vào nó hơn.

Anh nhắm lại đôi mắt mang bao u buồn của mình đi, để bản thân thư giãn, đắm chìm. Màn đêm tĩnh lặng bắt đầu chuyển sang buổi sáng của ngày mới. Nắng ấm chiếu qua cửa sổ, ánh nắng dán lên trên giường, hai người ôm nhau một khung cảnh lãng mạn ngọt ngào.

Linh Tuyết mở mắt cô ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn ngủ say. Cô nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay anh, rời khỏi lòng ngực đêm hôm qua đã rất thoải mái rúc vào.

Phong... đêm qua là giấc mơ em đã ao ước rất lâu... cảm ơn anh. Giọng cô nhỏ nhẹ, cứ thế luẩn quẩn quanh tai anh. Linh Tuyết đặt một nụ hôn chuồn chuồn lên môi Quyền Phong rồi không còn lưu luyến rời đi.

...

Nghĩa Trang...

Cô đi tới ngôi mộ có hai chữ Linh Linh. Lần đầu tiên cô tới đây thăm người chị song sinh của mình, đứng trước ngôi mộ nhìn tấm ảnh phía trên, gương mặt kia... tươi cười trong sáng. Mắt cô di chuyển đến những bó hoa hồng trắng còn tươi đẹp đặt trước mộ.

Rất nhiều và còn đẹp tươi thế... chắc là hoa anh chọn.

Cô đặt bó hoa hồng xuống, Chị à, em tới thăm chị rồi đây. Lời nói cùng nụ cười như hoa kia tựa đang cười trên nỗi đau của người khác.

Em thật nhớ cái lần khiến em ghét chị đó.

Mười lăm tuổi, tình yêu đầu đời tới với cô, chưa kịp chớm nở liền tàn mau... Lúc đầu vốn rất tốt đẹp ngờ đầu trong một ngày, chị giả làm cô vào đúng lúc anh ta tỏ tình, chị từ chối lời tỏ tình của anh ta. Cô biết được thì quá muộn màng, chị chỉ cho cô một câu trả lời : Mẹ nói lứa tuổi này không nên yêu đương! Chị đang giúp em! Haha... câu trả lời thật hoàn hảo, nhưng cô vẫn hận!

Anh ta đã nói : Tớ không phải đồ chơi của hai cậu! Chính là lúc đó cô đã ghét người chị song sinh này, ghét tới bây giờ. Trẻ con thường thường sẽ nhớ mãi chẳng quên với những kỉ niệm mà chính đứa trẻ cho là đặc biệt cô cũng chả ngoại lệ.

Đó cũng là lý do cô đối với chị luôn luôn lạnh nhạt, hờ hững.

...

Linh Tuyết ở trước mộ một lúc rồi rời đi...

Cô đi bộ trên con đường tấp nập, một mình đi với nét mặt cô đơn thẫn thờ. Cô nhìn lên trời, bỗng chiếc xe máy phóng nhanh đến... khoảng khắc ấy dường như mọi thứ đều dừng lại, đôi mắt không còn thấy ánh sáng, cô chỉ nghe thấy trái tim mình đang từng nhịp chậm rãi đập và mỗi nhịp đều yếu ớt, mãi như thế cho đến khi tiếng nói quen thuộc của anh lọt vào tai cô.

Cô mở mắt, gương mặt anh xuất hiện là lúc cơn đau từ đầu và cả người truyền tới, cả người mềm nhũn như không còn sức lực.

Linh Tuyết, em tỉnh rồi? Đợi anh gọi bác sĩ. Giọng nói lo lắng có vài phần vui mừng của Quyền Phong vang lên. Anh tức khắc đứng dậy định đi, bỗng có bàn tay níu áo anh.

Cô giơ đôi tay mềm của mình ra níu lấy áo anh nói : Phong ca... em không muốn ở đây, em muốn về.

Linh Tuyết, đừng lộn xộn được không? Giọng anh ôn hòa, cô cười, Em sắp chết rồi... anh cho em trở về nhà đi... Cô biết mình sắp chết... là cảm giác cho cô biết, có lẽ đây là số phận của cô.

Quyền Phong quay đầu, khẽ vuốt lên gương mặt băng bó của cô bất đắc dĩ dỗ dành, Về cũng được, em đừng có dọa anh thế chứ. Nhưng vẫn phải để bác sĩ xem xét vết thương của em.

Bác sĩ bước vào phòng kiểm tra, kiểm tra xong bác sĩ cùng anh đi ra phòng.

Bác sĩ lắc đầu, Cô ấy có thể tỉnh lại đã là kì tích rồi... vẫn câu nói đó, cậu chuẩn bị tốt tinh thần đi... tôi thấy cậu nên chiều cô ấy. Haizz. Bác sĩ nói xong thở dài bước đi.

Chính là phần đầu đã chấn thương nặng cả não bộ cũng thế... không có cách nào làm lành lạI. Haizz... não bộ bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng hoạt động. Tội cho cô gái trẻ kia.

Anh thờ thẫn nhìn cô ngồi trong phòng qua kính nhỏ... Linh Tuyết, tưởng cô ấy tỉnh sẽ không sao, kết quả... Linh Linh, là do anh nên em và cả Linh Tuyết đều gặp nạn?

...Ba ngày sau...

Trên giường, cô nằm trong lòng anh, gương mặt vẫn xanh xao. Tay cô đan vào tay anh, một tay anh ôm trọn vòng eo của cô, nét mặt anh vẫn là vẻ dịu dàng, đầy ấm áp.

Không gian tĩnh lặng bị cô phá vỡ, Khi em chết... em không muốn ở cùng chị ấy.

Đừng nói... anh không muốn điều đó xảy ra. Giọng anh trầm thấp. Cô khẽ cười mỉm, Để em đoán, anh sợ em đi rồi thì nhiệm vụ chị ấy giao cho anh, anh sẽ không hoàn thành được? Dừng một chút cô nói tiếp : Ừm... đơn giản hơn là anh không muốn em chết?

Anh nhìn nụ cười mỉm của cô, chưa bao giờ anh thấy cô cười mà lòng đau xót đến thế... Tất cả... do anh?

Linh Tuyết... Anh nỉ non gọi tên cô.

Đôi mắt cô vốn dĩ đang mở to kia dần nhắm lại.

Anh giơ tay vuốt ve gương mặt đã lạnh lẽo kia lần nữa nỉ non, Linh Tuyết... Kiếp sau mong hai ta không gặp nhau như kiếp này... Không muốn em yêu anh như kiếp này.

Xin lỗi vì không yêu em, vì trái tim anh đã đầy không thể chứa thêm một ai...

---Hết---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.