Ngày Linh Linh chết, Quyền Phong đã bên Linh Linh không rời, còn Linh Tuyết một mình ở nhà.
Hai tháng trôi qua nhẹ nhàng. Đối với Linh Tuyết thì không, một ngày chờ, hai ngày nhớ, ba ngày mong. Một cái thương nhớ trong tim, một cái quặn thắt ở lòng, một cái chờ đợi in sâu vào đầu.
Ba tháng, Quyền Phong chỉ về mười đêm, mười đêm đó anh ngủ ở thư phòng, Quyền Phong chỉ nhìn Linh Tuyết vài lần rồi dặn dò mấy câu, dặn dò xong đi tiếp, điều này làm Linh Tuyết khóc hàng đêm, trái tim rỉ máu toàn phần.
Lấy anh? Chỉ là ở chung một nhà, chỉ là danh phận vợ anh, anh vẫn đối xử với cô không hơn không kém như đứa em gái.
Quan tâm của anh với cô dường như chỉ cho có. Cô muốn thay đổi nó, cô muốn quan tâm, chăm sóc anh để tình cảm anh đối với chị ấy dần mờ nhạt, nhưng anh lần lượt lảng tránh, trốn tránh cô.
Cô quá ngốc đi, cố chấp bên anh được gì chứ? Tự chuốc khổ sao?
Linh Tuyết trong phòng rộng lớn, cô ngồi trên giường tự nghĩ tự cười, gương mặt cô không biết từ khi nào đã ướt đẫm nước mắt của chính mình. Lấy tay gạt đi, cô nằm xuống chiếc giường lớn trống trải, cô đơn đang đón chờ.
...
Hai bé, đi chơi với chú nhé? Giọng nói trầm thấp lọt vào tai hai cô bé song sinh đang đi trên đường. Hai cô bé quay lại thấy một người đàn ông to lớn ở đằng sau, một bé gái hỏi lại : Chơi đâu ạ? Người đàn ông nghe thế cười cười, Cháu thích đi đâu thì chú đưa, theo chú nhé?
Bé gái mắt sáng ngời nhưng vẫn nói : Để cháu đi hỏi mẹ đã. Nói rồi buông tay bé gái còn lại chạy đi, bé gái còn lại mếu máo kêu : Chị... đừng đi mà... Đáp lại bé gái là tiếng nho nhỏ : Em ở đây canh chú đấy nhé! Đợi chị!
Bé gái kia đang định chạy đi thì bị người đàn ông bắt lại, bé gái hoảng sợ, giãy dụa hét lên : Buông tôi ra! Buông ra! Người đàn ông nhẹ nói : Ngoan... chú cho kẹo. Nụ cười dâm tà hiện lên trong mắt người đàn ông.
Bé gái lập tức òa khóc, giãy dụa liên tiếp, miệng nhỏ kêu chị, Chị ơi... cứu... chị... Nhưng bị người đàn ông bịt miệng lại chỉ phát ra những tiếng ô ô.
Chị!! Linh Tuyết tỉnh dậy sau giấc mơ đã rất lâu không hiện hữu.
Năm đó cô bảy tuổi, cùng chị và mẹ đi chợ, mẹ ở chợ, cô và chị đi loanh quanh gần đó rồi gặp phải người đàn ông che mặt, người đó dụ dỗ chị, chị nghe xong liền chạy đi hỏi mẹ, cô ở đó... bị người đó mang đi...
Mang cô đi đến nơi tối tăm, người đàn ông đặt cô xuống đất xé toạc áo trên của cô... trêu đùa cô...
Cái ký ức kinh khủng... biến thành ác mộng mỗi đêm của cô. Haha... từ ngày cô gặp được anh, chàng trai với mái tóc che nửa mắt cùng nụ cười ấm áp, ác mộng biến mất bởi chút sự dịu dàng anh đối với cô.
Tiếc rằng... anh yêu là chị cô.
Linh Tuyết nghĩ đến đây không khỏi bật cười.
Chị yêu anh, vậy mà đẩy anh cho cô? Anh yêu chị cô, cuối cùng anh cưới cô. Này được gọi là duyên bên chị, phận bên cô? Hay vì quá hiểu nhau nên làm thế? Biết rõ tất cả những gì đối phương thích, chấp nhận nhường? Hoặc đơn giản hơn là chị ấy vì cô mới ép anh lấy cô? Còn anh vì chị cô lấy sự yếu đuối để ép anh, anh yêu chị đến mức cái gì cũng có thể làm, thế nên lấy cô.
Mặc kệ là gì... hiện tại cô đã mệt mỏi! Thật sự rất mệt mỏi! Năm năm cùng quen nhau, đủ để hy vọng rồi thất vọng, Cứ ngỡ lấy anh rồi cô có cơ hội để làm lòng anh thay đổi, để rồi tia hy vọng nhỏ nhoi đó vụt tắt trong phút chốc. Vĩnh viễn cô chỉ có danh phận, vĩnh viễn không có được tình cảm cô hằng mong ước từ anh.
Phía cửa phát ra tiếng động, Linh Tuyết theo bản năng quay đầu mắt nhìn cửa mở ra bóng dáng Quyền Phong dần hiện hữu. Một mùi rượu khá nồng bay vào mũi Linh Tuyết, cô cau mày.
Anh uống rượu? Chưa từng thấy anh uống rượu... Nhìn tướng đi lao đao của anh chắc uống rất nhiều.
Linh Tuyết thấy Quyền Phong sắp va phải ghế liền bước xuống giường, đến bên dìu anh đi. Quyền Phong lơ mơ cúi xuống nhìn người đang đỡ mình, gương mặt bánh bao nhỏ nhắn, đôi mắt to đen, sống mũi thẳng tắp, cánh môi hồng khép hờ.
Tâm trí anh xuất hiện hai chữ Linh Linh, chính là rất nhanh bị anh dập tắt, Linh Linh chết rồi, người trước mắt anh là Linh Tuyết và là người anh đã lấy làm vợ.
Quyền Phong lắc đầu. Đã say rồi vẫn nhớ rõ ràng hình bóng cô như thế...
Linh Tuyết lắc lư đưa Quyền Phong tới giường, đặt anh lên giường ngay ngắn, cô nhìn anh, anh dường như đã ngủ, nhìn nhìn một chút chắc rằng anh đã ngủ cô mới đi vào phòng tắm, lấy khăn, ngâm chiếc khăn vào nước nóng, vắt hết nước cô mới bước ra với cái khăn ấm.
Cởi áo sơ mi anh, cô dùng khăn lau lên đấy, động tác có vẻ hơi đơ đơ, lần đầu tiên cô chăm sóc người say nên loay hoay một hồi mới xong phần trên... nghĩ nghĩ cô lấy ra một cái áo khác thoải mái hơn mặc vào cho anh.
Mặc xong áo, cô bước vào phòng tắm lần nữa, bước ra, trên tay cô bê một chậu nước nhiệt độ còn bốc hơi nhẹ.
Cởi giày anh ra, đặt chân anh xuống chậu, từ từ rửa. Có lẽ vì cảm giác ấm, dễ chịu từ nước nóng mang lại khiến đôi lông mày vốn đang hơi nhíu lại đã giãn ra.
Đến khi làm xong tất cả đã là ba giờ đêm, cô mệt nhoài nằm lên giường, tự mình chui vào một góc giường.