Trong nhà thờ, một mảnh tĩnh lặng.
Ba người hai nữ một nam ngồi chung một hàng ghế. Hai người nữ giống nhau, chỉ khác người con gái tóc nâu mặc chiếc váy cưới, còn người con gái tóc đen mặc váy màu tím, cả hai có đôi mắt to tròn, tươi sáng. Người đàn ông mặc comple, gương mặt tuấn lãng ôn hòa. Vẻ mặt mỗi người đều khác nhau...
Khụ khụ... Không gian im ắng bỗng vang lên tiếng ho dữ dội. Người con gái mặc váy dài tím che miệng ho, người đàn ông bên cạnh thấy thế vội vàng lấy chiếc khăn trắng tinh ra đưa cho người con gái đang ho. Người con trai chờ người con gái kia ho xong hỏi : Linh Linh, em sao rồi?Giọng nói dịu dàng, đầy quan tâm này lọt vào tai người con gái còn lại.
Linh Linh lắc đầu thay câu trả lời, người đàn ông nhìn nhìn mới bớt lo, lúc này mới lấy ra một chai nước và viên thuốc đưa cho Linh Linh, Em uống đi. Linh Linh cầm viên thuốc bỏ vào mồm nuốt thẳng xuống rồi đưa chai nước cho người con gái váy cưới nãy giờ lặng thinh nhìn hai người, Em uống đi, chị nhìn môi em khô lắm rồi kìa.
Linh Tuyết hờ hững lên tiếng : Em không khát. Linh Linh nghe, không cưỡng ép, tay đặt chai nước lại tay Quyền Phong. Một lúc sau gương mặt Linh Linh trở nên tái nhợt. Linh Linh gục đầu xuống vai Quyền Phong, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, nói xong Linh Linh mềm nhũn ra sau.
Quyền Phong nhanh chóng bế ngang Linh Linh, cứ thế đứng dậy chạy đi, bỏ mặc Linh Tuyết. Linh Tuyết đứng lên, nụ cười chua chát hiện ra cùng với từng giọt nước mắt đã kìm nén chậm rãi chảy xuống gò má trôi đi lớp phấn.
Hôm nay là hôn lễ của cô, người vừa được bế đi là chị cô, người đàn ông bế chị cô là chồng cô, chính xác hơn là từ lời hứa của chị nên anh ấy mới thành chồng của cô. Vì sao? Vì chị ấy là người anh ấy yêu, anh ấy là kẻ mù quáng, cái gì làm chị vui anh ấy sẵn sàng làm. Cô biết rõ mà vẫn đồng ý, biết tại sao không? Cố chấp... chứ chả phải vì chị.
Linh Tuyết cảm giác trái tim yếu ớt dần, thì cô cười.
Đúng là chị em song sinh, đã cảm nhận được người kia sắp chết... haha, chết càng tốt! Phong ca lúc đó thuộc về cô rồi.
...
Linh Linh nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt miệng liên tiếp ho. Quyên Phong ngồi gần Linh Linh, tay nắm lấy tay của Linh Linh, anh nắm chặt đôi tay đang mềm yếu, như sợ buông ra liền biến mất vậy.
Phong... em ấy đang chờ anh... Khụ, đừng làm em ấy chờ. Giọng Linh Linh khàn khàn, không biết chứa đựng bao nhiêu sầu lo bên trong.
Quyền Phong lắc đầu, Cho anh ở lại đi. Linh Linh, đã rất nhiều lần em đẩy anh rồi, chỉ lần này thôi... Anh không muốn rời đi, khi cô không ổn.
Không hiểu, mỗi lần cô đuổi anh đi, anh không đi cô van nài, anh đi rồi thì cô một mảnh cô đơn, hiu quạnh những lần như thế anh lòng anh rất đau! Rõ ràng cô yêu anh thế nhưng dùng cái chết để bắt buộc anh hứa lời hứa anh không muốn.
Linh Linh thật muốn giãy ra tay mình ra, nhưng lại lưu luyến nó.
Năm năm, anh, cô ta và Linh Tuyết đều gắn bó có nhau, khi học, khi đi chơi hay đơn giản là nằm trên bãi cỏ xanh cùng nhau nhìn trời.
Cô ta biết, anh yêu cô ta, cô ta cũng yêu anh chỉ là cô ta mệnh ngắn chẳng bên anh được bao lâu. Linh Tuyết là em song sinh, Linh Tuyết giống cô ta yêu Quyền Phong, cô ta rất thương Linh Tuyết dù tình chị em không tốt, cô ta vẫn muốn thỏa mãn nguyện vọng của Linh Tuyết, đẩy Quyền Phong về phía Linh Tuyết cũng như để Linh Tuyết có được chỗ dựa tốt.
Về phần có hạnh phúc.. Linh Tuyết chắc sẽ làm Quyền Phong nhanh quên đi thôi. Phút cuối đời cô ta có thể bù đắp thêm cho lỗi lầm ngày xưa, bù đắp thêm một chút thì cô ta phạm thêm lỗi làm tổn thương Quyền Phong.
Xin lỗi... em có lỗi với anh. Lời xin lỗi này có lẽ Linh Linh không bao giờ nói ra.
Linh Linh nâng mắt, nhìn Quyền Phong... trái tim cô ta sắp ngừng đập rồi, cô ta mau chóng nói ra lời cuối, Quyền Phong, em đi rồi anh thay em chăm sóc thêm cho Linh Tuyết. Anh cũng biết ngoài em ra nó không còn ai có thể dựa vào... Linh Linh dừng một lát nói tiếp : Anh... hứa... khụ... khụ... với em đi... Lần này giọng nói đã nhỏ hơn xen lẫn tiếng ho.
Em đừng nói nữa, Linh Linh? Em không được nhắm mắt! Bác sĩ! Bác sĩ! Quyền Phong vừa gọi vừa ôm Linh Linh yếu đuối đang chuẩn bị nhắm mắt.
Anh... hứa.. Linh Linh cố chấp lên tiếng.
Anh hứa mà... anh hứa... em đừng ngủ, anh hứa. Quyền Phong gật đầu liên tiếp, Linh Linh lúc này mới khẽ cong môi, thanh thản nhắm mắt, cả người theo Linh Linh dần lạnh và mềm đi.
Quyền Phong hoảng loạn kêu, Linh Linh?! Em tỉnh lại! Tỉnh lại cho anh! Giọt nước mắt anh rơi xuống, thấm vào áo của Linh Linh...