“Đã vô dụng lại còn tham vọng.” Vũ Lăng nghe được tin tức này thì mắng ra một câu. Bây giờ đập hết ruồi mũi bên ngoài, Vũ Lăng cũng thầm mang ơn Vũ Minh đã ra tay dẹp luôn tên phế vật học đòi.
Vũ Lăng cười nhếch mép, hắn đi đến hộc tủ lấy ra một lá thư đã được đóng gói cẩn thận. Hắn nói:
“Mang đến Diêm La điện, trao tận tay Tứ Vương.”
Thời gian sáng sớm cũng đến, Lâm Anh đi đến gặp Lâm Vũ để nhận lệnh. Hôm nay y chọn cho mình một bộ hắc y, tay áo bó lại không còn như ngày thường một bộ dáng thanh tao bạch y. Trông hắn lúc này rất ra dáng một anh hùng võ lâm, nhưng có lẽ phong thái cao ngất trời của hắn đã cắm sâu vào não nên bất kể là y phục nào hắn vẫn luôn có một bộ dáng như vậy. Bất luận ai đó nhìn vào cũng không thể rời mắt lại không thể với tới.
“Phụ thân.” Lâm Anh hành lễ.
Phụ thân của hắn lấy trong tay áo ra một lá thư, đưa về phía hắn. Lâm Anh nhanh chóng nhận lấy, đứng yên chờ phân phó. Lúc này, Lâm Vũ mới nói:
“Lần này ngươi đến đến quan sát xem phía Ma phái và Vũ Lăng có mối quan hệ như thế nào. Hai người cũng không cần ra mặt thường xuyên, cứ việc ẩn thân cho đến những thời điểm mấu chốt hãy xuất hiện. Nếu đã tiêu diệt được phe cánh của Vũ Lăng thì hãy bắt sống hắn ta mang về đây.”
“Hài nhi đã rõ.” Lâm Anh đáp.
“Được rồi, lên đường cẩn thận.” Lâm Vũ nói.
Lâm Anh hành lễ rồi từ biệt. Hắn phi khinh công rất nhanh đã đi đến Phiến Công phái.
Lúc này, Chiết Ân vẫn còn đang trong thời điểm bị cấm túc, y chỉ hận bản thân không có đủ dũng khí để vượt tường trốn đi. Y thầm mong phải chi lúc này phụ thân lại phái y đi làm việc gì đó, việc gì cũng được chỉ cần thoát khỏi không gian tù túng này mà thôi. Và rồi, ước mơ của y đã trở thành sự thật, một đệ tử từ bên ngoài đi vào, gấp gáp nói:
“Sư huynh, sư phụ gọi.”
“Được rồi, ta ra ngay.” Chiết Ân cảm nhận có gì đó may mắn liền nhanh chân hơn bình thường đi đến đại sảnh. Vừa bước vào lại thấy Lâm Anh đang ở đó Chiết Ân như đứng hình. Cũng rất may y đã lấy lại trạng thái như ngày thường, đi đến hành lễ. truyện kiếm hiệp hay
“Chiết Ân, ta có nhiệm vụ dành cho ngươi.” Chiết Hinh đưa cho y lá thư của minh chủ. Nội dung đại khái cũng so với những lời đã nói với Lâm Anh không khác nhau gì nhiều. Chiết Ân thấy thú vị vô cùng, y với Lâm Anh thật giống như oan gia, gặp nhau thì có chuyện nhưng số trời đưa đẩy lại giúp họ có cơ hội tiếp cận.
“Hài nhi đã rõ.” Chiết Ân nhận lệnh.
Chiết Hinh cười nhẹ, nói:
“Trở về thu xếp hành lí, hai khắc nữa xuất phát.”
Chiết Ân tuân lệnh trở về phòng thu dọn, từ đầu đến cuối Lâm Anh chưa từng nhìn y lấy một lần. Tính tình người này cũng thật là kiên định đã không thích người nào ngay cả ánh mắt cũng tiết kiệm không cho.
Cả hai trên đường đi cũng không hề nói chuyện lấy một câu. Dẫu biết nhiệm vụ quan trọng sớm muộn gì cũng cần phải một lần nghiêm túc thảo luận nhưng cả hai vẫn không ai chịu mở lời trước.
Trước mắt cần đến Ngũ Thiên núi để quan sát tình hình, sau đó mới có thể tính tiếp được. Đi đường cũng ba đến bốn canh giờ mới đến được nơi cần đến. Ngọn núi này tách biệt với người dân xung quanh, bề thế cũng rất giống với những nơi chân tu. Cách núi một trăm dặm về phía bắc, lúc này cả hai buộc phải dừng lại. Vì vị trí nơi đó cách Kinh Môn phái khá gần, nếu đi tiếp mà không thỏa thuận nơi ẩn nấp sẽ rất dễ bị bại lộ, lúc đó sẽ làm bứt dây động rừng.
Cả hai người loay hoay mãi cũng một khắc trôi qua thế nhưng vẫn bất động tại chỗ. Chiết Ân rất muốn mở lời nhưng vì cái gì đó lại nghẹn ngược vào trong. Còn về Lâm Anh có đủ thứ vấn đề và lí do để hắn vĩnh viễn không nói chuyện với tên vô lại trước mắt. Mặc dù khi ở phủ minh chủ bản thân đã cố gắng tự nhủ mình phải đặt việc công lên hàng đầu, nhưng hắn vẫn không tài nào khống chế được bản thân ở thời điểm hiện tại.
Khi cả hai đang im lặng, đâu đó từ trên những tán cây bắt đầu dao động dữ dội, âm thanh “xào xạc” vang khắp một khoảng trời. Cả hai cùng lúc phản ứng, trong vô thức đã tiến gần lại nhau. Ở bên trên có bốn tên hắc y nhảy xuống, cùng lúc xông đến. Chiết Ân xòe ra Ngọc Nhật quạt từ trong không trung đánh đến vị trí của hai tên trong số bốn tên. Về hai tên còn lại, Lâm Anh cũng đã ứng chiến với chúng. Võ công đám người này cũng không thể khinh thường, nhưng so với sức lực của hai người thì có chút yếu thế. Vừa đánh, Lâm Anh vừa hét:
“Các ngươi là ai?”
Nhưng đáp lại hắn vẫn là tiếng va chạm của vũ khí và âm thanh xé gió của Ngọc Nhật quạt. Một lúc lâu, Chiết Ân hạ một đòn đánh Ngọc Nhật xẹt nhanh qua một vòng liền trở về tay của y. Cho đến khi nhìn đến hai tên kia, chúng từ giai đoạn đứng hình cho đó trợn trắng mắt và đứt lìa cổ mà chết. Phía bên này, Lâm Anh ra chiêu khá nhẹ cố ý bắt sống chúng. Chiết Ân cũng theo đó mà giúp sức, nhờ có y nên Lâm Anh đã dễ dàng bắt sống được hai tên đó. Định hỏi han vài chuyện xem chúng là người của ai, vì sao lại phục kích... Nhưng chưa kịp mở miệng, cả hai tên hắc y đã cắn thuốc độc thủ sẵn trong miệng mà tự sát. Thất khiếu cùng lúc chảy ra, phát độc chết trong tức khắc.
Không hẹn mà trùng, Chiết Ân và Lâm Anh đều quay sang nhìn về phía đối phương, gương mặt đều ẩn ý. Cả hai tiến lên từ trên người bọn chúng lục lọi để tìm kiếm vật nhận dạng. Nhưng thử nghĩ xem, bọn chúng đã kĩ đến mức thuốc độc cũng đã thủ sẵn trong miệng, vậy thì làm gì có cái loại nhận dạng đặc biệt gì kia chứ. Lúc này, Lâm Anh lại vì an nguy mai sau của võ lâm nên không thể nào im lặng được nữa. Hắn nghiêm túc nói:
“Chắc chắn tin tức chúng ta đến đây đã bị truyền ra ngoài. Hai ta không thể nào thong dong ở bên ngoài được. Ta ở phía đông ngươi phía tây để quan sát tình hình tìm chỗ ẩn nấp. Mỗi ngày giờ tý liền hẹn ở nơi này gặp mặt.”
Chiết Ân gật đầu đáp ứng, cả hai tức khắc rời đi.