Lâm Anh từ dạo hôm đó cũng có đi điều tra xem Du Tân đã đi đến địa bàn này để làm gì, nhưng suốt nhiều ngày liền vẫn không có một chút manh mối. Hắn bất lực đành trở về phủ minh chủ để xin ý kiến của phụ thân cũng như trình bày tình hình hiện tại. Sở dĩ hắn lo lắng như vậy cũng là vì thân phận của Du Tân. Y chính là thuộc hạ thân cận của Tứ Vương - Cố Nhu Vân mà Cố Nhu Vân lại là người mà Nhị Vị Ma Vương của ma phái tin tưởng nhất. Ma phái trước nay hoạt động ở vùng Lưu Phong, cách Trung Nguyên võ lâm rất xa, là một vùng tách biệt. Lần này sự xuất hiện của Du Tân ở nơi này cũng chứng minh rằng Trung Nguyên đã ngầm dậy sóng, mà quan trọng ở đây Du Tân đã gặp ai, con sóng ngầm đó bắt đầu từ đâu? Lâm Anh sợ rằng nếu bản thân không nhanh bẩm báo, e là sự việc sẽ mỗi lúc một đi xa, nếu không ngăn chặn từ đầu về sau ắt sẽ đại loạn, võ lâm sẽ rơi vào cảnh giết chóc lầm than.
Lâm Anh trở về phủ mình chủ, tức tốc không đợi nhiều mà đi đến tìm phụ thân Lâm Vũ của mình. Hắn nói:
“Hài nhi đã từng gặp qua Du Tân, tên đó đã đi đến Trung Nguyên. Nhưng hài nhi vô dụng không bắt được hắn, kết quả đi điều tra cũng không có chút manh mối. Hiện tại e là Trung Nguyên đã có kẻ muốn dậy sóng.”
Nghe được hài nhi của mình trình bày sự việc Lâm Vũ liền rơi vào suy tư. Ông ta quay sang hớp một ngụm trà, đối với Lâm Anh từ tốn trả lời:
“Ta đã có chút manh mối, dạo gần đây Kinh Môn phái đang xảy ra xung đột giữa các huynh đệ. Hiện Vũ Lăng đang chiếm ưu thế, nhận được sự ủng hộ của Ma phái. Phát nổ đầu tiền chắc chắn sẽ từ Kinh Môn phái nổ ra. Nếu không lầm thì Du Tân đó chính là đi đến Kinh Môn. Chuyện này đặc biệt giữ kín, cho đến nay Vũ Minh chưởng môn gửi thư đến, ta mới biết được cớ sự.”
Lâm Anh nghe qua cũng thật bất ngờ, vì một môn phái như Kinh Môn làm gì lại hấp dẫn sự nhúng tay của Ma phái. Sự việc nghe qua vô cùng bất ổn. Hắn nghi hoặc, cứ như vậy liền hỏi:
“Chuyện này... Ma phái tại sao lại nhúng tay?”
Lâm Vũ cười nhạt, ánh mắt ôn hòa nhìn hài nhi của mình. Ông ta dùng ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó mới nói:
“Chỉ e là Kinh Môn đang chứa một thứ gì đó quan trọng hoặc cũng có thể là vị trí chiến lược mà Ma phái đã nhắm đến. Ta lệnh cho ngươi cùng với nhi tử của Chiết bá bá ngươi cùng đi đến đó yểm trợ. Nhớ, chỉ được yểm trợ từ phía sau, đến thời điểm mấu chốt hãy ra mặt.”
Lâm Anh đã rất thoải mái cho đến khi nghe thấy sự hiện diện của Chiết Ân sắp tới. Hắn chau mày, ánh mắt thùy xuống vài giây liền ánh lên tia sáng, hỏi phụ thân:
“Tại sao lại là nhi tử của Chiết bá?”
“Ta và Chiết bá bá ngươi cùng nhau dẹp loạn, giúp Trung Nguyên nhiều năm sóng yên biển lặng. Nếu lần này làm chuyện quan trọng như vậy lại không có sự mặt của Chiết gia vậy sẽ không hay. Vả lại, Chiết gia có tiếng tăm so với minh chủ ta cũng không hề kém cạnh, nếu có việc gì bất trắc ngươi cũng sẽ được tương trợ.” Lâm Vũ giải thích.
Nghe thấy phụ thân giải thích cũng không sai, hắn cũng có chút đuối lý nên đành tuân lệnh. Nghĩ đến hai lần gặp mặt không mấy tươi đẹp lại khiến Lâm Anh khó chịu. Chiết Ân như một tên vô lại, vô sỉ không biết xấu hổ, không hiểu sao danh môn như Chiết gia lại có một hài tử như vậy. Lâm Anh không ngừng suy nghĩ, những ấn tượng xấu xa cứ như vậy mà hiện ra.
“Được rồi, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai sáng sớm đến đây. Ngươi chỉ cần mang một lá thư đến giao tận tay Chiết bá bá, huynh ấy sẽ cử người đi cùng ngươi. Lúc đó, ta cũng sẽ nói rõ kế hoạch cho ngươi nghe.” Lâm Vũ nói.
“Dạ.” Lâm Anh hành lễ sau đó lui ra trở về phòng, trong lòng như bị một tảng đá nặng đè xuống không thể nhấc lên nổi.
...
Kinh Môn phái.
Một môn phái nằm giáp chân núi Ngũ Thiên. Nơi này được chia thành ba phe cánh khác nhau, gồm một phe danh chính ngôn thuận của Vũ Minh chưởng môn, thế lực nằm ở tầm trung. Kế tiếp, người này chính là sư thúc của Vũ Minh, cũng là kẻ được Ma phái hậu thuẫn, người có thế lực hùng hậu nhất. Cuối cùng là Vũ Luân, người này là đệ tử thứ mười của tiên chưởng môn, cùng với Vũ Minh là huynh đệ đồng môn. Thế lực của người nay so với hai bên còn lại không hề có sức ảnh hưởng chỉ cố gắng cầm cự mà thôi. Lần lượt theo thứ tự, Vũ Minh ở phái tây, Vũ Luân ở phía đông còn Vũ Lăng lại bị kẹp ở chính giữa. Bọn họ vài ngày một trận chiến nhỏ, nửa tháng một trận chiến lớn. Sở dĩ trận chiến mãi cũng không kết thúc là vì Vũ Lăng là sư thúc, nhưng võ công lại thuộc hạng tầm thường so với Vũ Minh võ công cao cường lực lượng tầm trung thì ngang tài ngang sức. Riêng Vũ Luân, hai người còn lại còn chẳng thèm để mắt vì hắn chỉ thuộc hàng cóc ké không đáng chú ý.
“Chưởng môn, Vũ Luân lại cho tập hợp lực lượng chuẩn bị tấn công.” Một đệ tử từ bên ngoài chạy vào bẩm báo. Vũ Minh nghe xong lại cong khóe môi cười, hoàn toàn không có chút lo ngại. Y vốn không mấy để tâm đến tên sư đệ này của mình nhưng hắn lại học đòi người ta tạo phản ấy thế lại còn không biết lượng sức mình. Vũ Minh vốn muốn cho hắn cơ hội quay đầu, mà xem ra không cần nữa. Vũ Minh ẩn thân xông thẳng vào phòng của Vũ Luân. Võ công của y vốn là võ công chưởng môn bí thuật, làm sao có thể để sư đệ như Vũ Luân đánh bại kia chứ. Kết quả chưa quá ba chiêu Vũ Luân đã bị y bẻ cho gãy cổ, thế lực nho nhỏ của hắn cũng bị Vũ Minh bắt sống trở về. Thật nực cười cho một Vũ Luân không tài không cán nhưng lại không biết lượng sức, đến cuối cùng là chết trong nhục nhã ê chề.