Một lời vô tình trong cơn men cộng với nỗi thẹn dần đẩy căng thẳng đi lên đến đỉnh điểm. Chiết Vu vốn muốn có được người, muốn được người để mắt nhưng lại không kiềm chế mà buông ra lời lẽ tổn thương. Trong mắt thiếu niên, Lâm Anh trước nay đều như vậy. Nhưng y đâu thể nào ngờ được, ở một vị trí nào đó trong thâm tâm Lâm Anh vẫn cho Chiết Ân một chỗ đứng khác biệt. Chỉ là chỗ đứng đó không tên, lại ngay cả chủ nhân của nó còn chẳng thể biết được sự hiện diện của chính nó. Vậy thì càng huống hồ một Chiết Ân mắt thấy tai nghe, chỉ tin vào những gì mình được đối đãi.”Ta đến tính sổ với ngươi chứ không phải làm khách mà ngươi muốn mời thì ngồi, đuổi liền đi.”Lâm Anh kiên định trong lời nói lộ ra ý tứ sắc bén. Ở bên Chiết Ân cũng chẳng có mấy ngày, Lâm Anh từ thiếu niên ít nói nay cũng học được cách móc mỉa. Chiết Ân trong lòng cũng thầm thốt lên, không kìm nổi khen hắn mấy lời. Võ công, học thức hắn tiến bộ cũng rất nhanh mà những việc như thế này cũng không hề kém cạnh. Nhưng những lời này đối với Chiết Ân mà nói là một thứ gì đó quá mức bình thường. Chúng đã được từ miệng y phát ra với ngữ khí còn thách thức hơn thế. Từ thuở chưa thành niên Chiết Ân đã mượn danh tiếng, một chút bản lĩnh của mình để đi chọc phá, hù dọa, ra oai với không biết bao nhiêu kẻ thấp cổ ngoài kia. Nên đứng trước tình cảnh này, Chiết Ân vẫn có thể đáp trả lưu loát:“Ta không muốn đánh nhau với ngươi. Phiền ngươi tránh ra.”Lời vừa dứt, đồng điệu với tính cách không thích dài dòng của mình, Lâm Anh ra tay đánh thẳng vào người Chiết Ân. Y không phòng thủ liền loạng choạng ngã trên mặt đất. Rượu trong bình hồ lô hết lần này đến lần khác trút rồi lại cạn mà rơi xuống mặt đất. Dưới bản lĩnh của mình, dù trong con men say Chiết Ân cũng chẳng hề lộ ra một chút biểu cảm khác lạ ngoại trừ sự điên cuồng luôn thể hiện. Y từ dưới đất chống tay đứng lên, Ngọc Nhật xòe ra đối với Lâm Anh sắc bén nhìn thẳng.”Nếu đã muốn đấu, vậy thì đấu đi. Nếu ngươi đã chán ghét ta như vậy thì hãy đả thương ta đi, bổn công tử ta tình nghiệm rời đi không lưu luyến nửa bước.”Chiết Ân chỉ nói đến phần thắng của hắn, hoàn toàn không nói đến phần thắng của bản thân. Vì Chiết Ân từ đầu chí cuối chưa từng có ý nghĩ sẽ đánh nhau với Lâm Anh. Trước đây có giao lưu một chút, chung quy cũng là mấy cái múa tay múa chân. Nhưng để ra tay thật sự với Lâm Anh, Chiết Ân khó mà làm được.Mà ngược lại, Lâm Anh đứng cách xa nơi đó nhưng có vẻ lo lắng và suy tư. Nhiệm vụ lần này khó khăn nhiều rắc rối, có một kẻ bên cạnh võ công cao cường như Chiết Ân cũng chẳng phải dễ kiếm. Càng huống hồ Chiết Ân lại được chính miệng phụ thân giao phó. Nhưng bởi vì những thứ từ ngữ đó, Lâm Anh mới không thể kiềm chế. Một chút thoáng qua ít ỏi thế nhưng lại khó mà lưu giữa được sức ảnh hưởng.Thế là thuở thiếu niên đầy sự nông nổi, Lâm Anh đưa mũi kiếm chỉa về phía Chiết Ân. Y chỉ tùy tiện đỡ mấy chiêu, hoàn toàn không đánh trả. Chẳng mấy chốc thắng bại đã được định. Chiết Ân quay người trở về thu dọn đồ đạc rời đi. Bỏ lại ánh mắt phía sau đang không ngừng khó hiểu. Lâm Anh khẽ nói:“Tại sao không đánh trả?”Thiếu niên nghe được lời này thì khẽ cười. Khuôn mặt lúc này nhìn vào có vẻ rượu đã dần tan. Y đáp:“Đơn giản, vì ta không thích đánh trả.””Muốn rời đi đến như vậy sao?””Ừ, phải.”Dứt khoát, Chiết Ân thu dọn đồ rời đi dẫu biết nhiệm vụ phụ thân giao vẫn còn đang dang dở. Một chút nông nổi lại thêm tâm tư khó giải bày. Y lại trở về với cuộc sống phiêu diêu tự tại trước đó. Lâm Anh thế nhưng lại rất nghĩa khí. Hắn không truyền tin về chuyện y bỏ đi cho kì ai, kể cả phụ thân hai bên.Y cũng nhờ thế mà thoải mái ăn chơi, ngủ trong hang động, lại uống rượu say sưa. Một bóng dáng Lâm Anh, một khí khái Lâm Anh... Chiết Ân nắm bắt nào đã được bao nhiêu đâu.Nơi ở của Chiết Ân vẫn nằm trong phạm vi Ngũ Thiên núi để khi xảy ra chuyện sẽ tự mình chạy vào tương trợ, xem như đã làm tròn vai trò được phó thác.Thoáng qua, y khẽ nhíu mày, mệt mỏi nghĩ đến sự vô tình mà kẻ kia đã ban cho, thiếu niên thở dài rồi lại thiếp đi....Ngày triệu tập tứ đại ma vương của Ma phái đã đến. Cố Nhu Vân không phô trương, y mang một thanh ngọc bội bằng thạch khắc đủ lại hình bài quái dị. Y phục hắc sắc đặc trưng khẽ tung bay, quét qua mắt kẻ có tên là Cố Nhu Tĩnh. Người này cứ thế quay sang bắt chuyện.”Tứ đệ lâu ngày không gặp, không biết tên thuộc hạ thân cận Du Tân của đệ đâu rồi?” Cố Nhu Tĩnh hỏi.Cố Nhu Vân giảo hoạt đáp:“Hắn là thuộc hạ của ta, huynh đâu cần tìm đến thuộc hạ của ta làm gì. Huynh chơi với ta là được rồi.”