Lời nói mang theo cơn tức giận không lưu tình lọt vào tai Chiết Ân đang say đến không nhận rõ mơ hay thực. Y cười khổ nhấp theo ngụm rượu, chỉ tay vào mặt Lâm Anh, bộ dáng liêu xiêu, nói:
“Ngươi học đâu ra cái bản lĩnh độc mồm này vậy? Học ở đâu thì giấu đi, để đừng tên Lâm Anh đó nghe được lại đi học về để chửi ta.”
Những lời nói không kiên dè của y vừa hay như giọt nước tràn li. Bực tức từ buổi đầu gặp mặt cho đến hôm nay được Lâm Anh mang ra một thể để tính sổ. Luồng gió mạnh thổi qua, lưu luyến một chút vạt áo lam sắc thoáng vụt đi. Cánh tay Lâm Anh hạ ở trên ngực Chiết Ân, nắm lấy cổ áo y lôi lên. Con người say sỉn bên dưới còn không nhận kịp hốt hoảng. Lúc này, giọng nói của Lâm Anh vang lên:
“Ta là Lâm Anh đây, ngươi còn muốn nói thêm cái gì không?”
Một chút kinh hồn khiến Chiết Ân như muốn ngã ngửa. Cũng may có cánh tay của Lâm Anh kéo lại. Y lắc lắc đầu cố mở mắt thật to để nhìn rõ, trong lòng ngầm hi vọng những thứ trước mặt chỉ là mộng cảnh mà thôi. Vì vốn dĩ mối quan hệ cũng như tính cách của y và hắn không tốt, nếu cứ để chuyện này vô thức thức xảy ra thì cả hai sẽ khó mà gặp lại.
Nhưng dưới hoàn cảnh éo le này y cũng chẳng biết mở miệng như thế nào cho phải. Cổ họng không va phải rượu thế nhưng lại cay, còn thêm cả khô khiến y cứ mở miệng lại không thể thốt nên lời.
“Sao nào?” Lâm Anh nhìn bộ dạng luống cuống của y thì khẽ nhướng mày. Đôi mày sắc bén tựa như thanh kiếm trong tay đang hừng hực khí thế. Thiếu niên vẫn nguyên bộ mặt cương nghị nhìn con người tội lỗi bên dưới. Vốn tính cách của hai kẻ không cùng môi trường với cả cách sống đã khiến họ khó mà dung hòa, từ đó lại sinh ra ác cảm không thể giải bày.
Riêng chỉ cần một chút tâm tư, liệu rằng Lâm Anh có nhận ra mà chán ghét bỏ đi? Chiết Ân đanh lại gương mặt, sẵn sàng cương nhu với Lâm Anh một phen.
“Uống rượu không?” Chiết Ân hàm tiếu mời rượu, không đợi hắn phản hồi liền mang rượu rót vào miệng mình. Bộ dáng cố tỏ ra bình tĩnh nhưng nội tâm lại rối bời, căng thẳng. Y ngồi lại trên bàn, xem như trước mặt không là một khoảng không không người. Ánh mắt sắc bén đối diện của Lâm Anh đăm đăm cho vào người kẻ “rối bời” bên dưới.
Một chút sợ hãi muốn tránh né, Chiết Ân kiếm cớ đứng dậy đi vào bên trong. Cũng thật nực cười cho y. Một tên tùy tiện, không biết sợ là gì ấy vậy mà lại đối với thiếu niên xinh đẹp trước mắt không dám đối diện. Nếu không phải để nói là tâm ý làm cho loạn trí thì Chiết Ân quả thực không xứng mặt nam nhi.
Lại hoài niệm đôi lần về quá khứ gặp mặt Lâm Anh. Có lẽ trước nay gương mặt đó vẫn không hề khác lạ mỗi khi đối diện với y. Nó vẫn luôn chán ghét, dè chừng và xa cách...
Đối diện với sự để tâm của bản thân về thiếu niên Lâm Anh thanh cao đó, Chiết Ân đến nay đã can đảm mà tự mình lí giải. Có lẽ... y đã thật sự yêu tên Lâm Anh cứng nhắc này rồi. Nếu nói là vì nhan sắc thì cũng đúng nhưng nó không phải thứ trọng yếu. Thứ mà Chiết Ân muốn chinh phục là sự quan tâm của hắn. Và hơn hết, y muốn dùng tình cảm của mình để bóp nát vẽ mặt lạnh nhạt đó.
Bước chân y rảo đi chưa được mấy bước cánh tay đang khe phẩy Ngọc Nhật quạt bỗng nhiên dừng lại. Một nhịp tim nhảy thoát lên đủ để Chiết Ân cảm nhận và cảm giác được nguy hiểm. Lâm Anh đằng đằng sát khí nắm lấy tay y lôi lại. Thiếu niên lam sắc lạnh lẽo cất tiếng:
“Ngươi nghĩ mình có thể trốn sao? Lời vô sỉ đó, nói lại lần nữa.”
Vốn là để tâm đến những lời nói đó, Lâm Anh cho đến hôm nay muốn một lần dạy dỗ tên háo sắc trước mặt. Ngày hôm đó mắng y uống rượu, cãi nhau một trận làm cho Lâm Anh muốn tránh mặt đôi chút. Vì không muốn lần nữa nổi giận lại phải trắng đen phân rõ với con người vốn chẳng nhận định được “màu sắc“. Thế mà hôm nay lại như có thứ gì đó thôi thúc, Lâm Anh muốn đến để xem tinh hình của Chiết Ân ra sao, thế quái nào lại nghe được những lời nói đầy ghê tởm của y. Lửa giận công tâm cùng với những ác cảm trước kia mạnh mẽ phun trào, có lẽ khó mà dừng lại. Tính cách điềm đạm ngày đó, những thứ bình tĩnh được dạy dỗ năm xưa khi ở trước mặt Chiết Ân thế nhưng lại không thể áp dụng để kiềm chế lửa giận. Tất cả những thứ ấy cũng theo đó mà bay đi, hắn hoàn toàn mất khống chế chỉ muốn nhanh chống ra tay dạy dỗ con người không biết sống chết.
“Nói.” Lâm Anh lần nữa yêu cầu. Thế nhưng Chiết Ân vẫn không có động tĩnh. Y dương đôi mắt lờ đờ của mình nhìn hắn, tựa say đắm lại tựa như vô hồn. Cũng chỉ vì duy nhất chữ “tình” mà đã mang một Chiết Ân cao ngạo đi đến điên dại, lại cũng vì chữ “tình” mà khiến y phải hạ mình bất chấp lấy cho bằng được lòng tin, bảo vệ một Lâm Anh lạnh lùng không thể với đến.
Tầm với xa xôi vô lối mãi có thể đưa tay nhưng lại không chạm được. Cho dù chỉ là một lần nắm bắt để có cơ hội được buông tay y cũng chưa từng trải nghiệm. Vì vốn dĩ nơi chuyến tuyến của tình yêu xuất phát từ hai phía, kể bên dưới chỉ có thể vươn lên hết mình, tất cả còn phải phụ thuộc vào Lâm Anh phía trên vui vẻ ban phát xuống. Nhưng thật khó khăn và gian nan làm sao khi thứ hắn dành cho y từ đầu chí cuối cũng chỉ toàn sự ác cảm mà thôi.
“Buông ra.” Chiết Ân lạnh nhạt lấy lại bình tĩnh, một chút hụt hẫng khiến y nổi cáu. Trong cơn men say không kiên nể mang Lâm Anh đẩy ra xa.
“Ngươi cứ xem như không nghe không thấy, nếu được thì cũng đừng đến đây nữa.” Chiết Ân như bị ma tà nhập xác, biểu hiện khác xa mọi ngày khiến Lâm Anh cau mày khó hiểu.
Người nên giận ở đây phải là hắn kia chứ?
“Ta không hề muốn đến cũng chẳng muốn thấy ngươi. Thứ tốt đẹp vốn nên được nhìn thấy bằng đôi mắt chứ không phải chứng kiến thứ phóng túng dơ bẩn.”
Câu nói mang hàm ý móc mỉa, Chiết Ân nghe riết lại thành quen. Đây không phải lần đầu tiên có ai đó nói với y như vậy. Trong mắt thiên hạ Chiết Ân là một tên lưu manh không xứng với tiên tổ. Qua miệng phụ mẫu y là một kẻ bất hiếu chỉ biết ăn chơi. Hiện rõ trong cách đối đãi của Lâm Anh y lại là một con người không ra gì, là một thứ dơ dáy chớ dại mà chạm vào.
Y bất giác hàm tiếu cười lên một tràn, ánh mắt hóa sắc lạnh nhìn thiếu niên lam sắc:
“Ta là như vậy, trước nay chẳng thay đổi. Nếu đã không thể đối với ta một ánh mắt thiện cảm vậy cứ việc rời đi, không tiễn.”