Một đêm tình tứ đầy ái muội trôi qua đã lấp đầy căn phòng bằng mùi tinh dịch nồng nặc. Cố Nhu Vân mệt mỏi chợp mắt, cố cho đầu óc trống rỗng để không phải nghĩ đến cuộc triệu tập của ngày mai...
“Ngủ đi, ngoan.” Cố Nhu Vân thều thào vào tai Du Tân. Y vui vẻ ôm lấy ngực hắn mà ngủ thiếp đi. Biểu cảm vui vẻ khi được tha thứ của y khiến kẻ khác khó mà cầm lòng. Nhưng y đâu biết được, Cố Nhu Vân đã đang trăm phương ngàn kế tìm một cái lí do hợp lẽ để giúp y được sống. Chuyện này Cố Nhu Phong có thể giấu nhưng không thể tránh để rủi ro của kẻ thứ tư biết được. Phụ mẫu của hắn khi biết được chắc chắn sẽ mang Du Tân xé xác cho mà xem. Cố Nhu Vân thở dài, mệt mỏi không muốn nghĩ nữa mà thiếp đi.
...
Kinh Môn phái từ lúc Vũ Lăng rời đi đã bình yên hơn hẳn. Chiết Ân cũng theo đó mà có chút thời gian nghỉ ngơi. Y hết ăn là lại múa võ, múa chán thì trở về phòng ngủ vui thêm một chút còn uống luôn cả rượu. Kể từ hôm đó cho đến nay cũng đã trôi qua mấy ngày thế nhưng Lâm Anh lại cố tình tránh mặt và làm lơ y. Chiết Ân vì thế lại không mấy thiết tha với thế sự chỉ ở trong viện ăn chơi khoái lạc một mình. Nói cũng phải thôi, vì ở nơi này cũng chỉ có mỗi y là có cái lối sống buông thả đó thôi.
Chiết Ân không hiểu bản thân là vì cái gì lại để tâm đến sự hiện diện của hắn như vậy. Ánh mắt say mê đôi lần khẽ đưa quanh, cố tình tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Cái bóng dáng thiếu niên nghiêm nghị thanh cao luôn trầm mặt ít nói. Dáng vẻ ngày nào từ trong tiềm thức vẫn còn hiện lên, thiếu niên luyến tiếc nhưng cũng chẳng muốn nhắc chân đi tìm người. Chốn cũ người xưa, cách nhau chỉ mấy ngày những tưởng đã trôi đi mấy năm. Hai chữ “người xưa” nghe thật nực cười làm sao. Chiết Ân nâng lên bình rượi uống cạn, những giọt rượu từ trong bình hồ lô điên cuồng trút xuống, khóe miệng thiếu niên không thể hứng trọn mà lãng phí rơi xuống lòng ngực to lớn. Chiết Ân cũng chẳng mảy may tiếc nuốt, cứ coi như tắm một chút rượu cho người “tỉnh ra“. Mùi hương của loài rượu nồng nàn vừa say lại vừa mê, loang loáng khắp một khoảng không đầy hư ảo. Cảnh về cuối thu đã nối gót đi theo cái lạnh của mùa đông, mang theo lòng người còn lạnh lẽo hơn mấy phần.
Chiết Ân trêu chọc, lừa tình, lên giường với không biết bao nhiêu mĩ nam và mĩ nữ ấy vậy mà lại có ngày tháng si tình như vậy. Mãi nhìn ngắm hư không ẩn hiện dai dẳng bóng người thanh cao thoát tục. Y không dám chạm đến, chỉ có thể giương đôi mắt ưu tư nhìn hắn. Thiếu niên thế nhưng vẫn lãnh đạm như ngày nào, đối với ánh mắt u mê của Chiết Ân lại không có lấy một tia thương xót.
Rượu vào lời ra, một thoáng mơ hồ không rõ lối, ở tại nơi xa lạ cũng chẳng có ai để giải bày. Chiết Ân mượn rượu giải sầu, lại vô tình được giải bày tâm sự. Y hớp vào một ngụm rượu, bàn tay uyển chuyển vuốt qua khuông miệng thèm khát dư vị của dục vọng bao quanh. Cũng đã hai tháng hơn rồi chỉ? Thời điểm từ ngày cấm túc ở Phiến Công phái ấy, Chiết Vu còn chưa được động đến nam hay nữ sắc. Hương vị tình ái, dục vọng lâu lâu lại mang Chiết Ân đi vào cảm giác lâng lâng khó chịu, nhưng tại nơi này... Đối diện với Lâm Anh, như đứng trước một bức tường ngăn cách sự can đảm, tùy tiện của y. Chiết Ân lại chẳng dám đi ra bên ngoài tìm kiếm thú vui, cứ như kẻ tội phạm bị cấm dục. Cảm giác ngứa ngáy khó chịu... Chiết Ân có lẽ đã nhẫn nhịn không dễ dàng.
“Mĩ nhân không có, rượu này thì... Cũng ngon đó, nhưng không ngon bằng tiểu mĩ nhân Lâm Anh rồi.” Chiết Ân cười cợt, một nụ cười kém đạo mạo lộ ra. Hai chân bắt chéo, thiếu niên vẫn như ngày nào tiêu soái tự do. Đối diện với nỗi cô đơn khó giải bày này... y chỉ biết cười mà thôi.
Những lời tâm tình vốn chỉ nói vào hư không ấy vậy mà lại lọt vào tai thiếu niên lam sắc quen thuộc. Tâm tư vốn không đàng hoàng được thiếu niên ấy thu gọn vào trong lòng. Thu vào thì cho ra, cơn tức giận theo đó mà tuôn trào. Lâm Anh không tin bản thân lại bị cho vào trong ý nghĩ dâm dục của y.
Thiếu niên cầm kiếm đi về phía con ma men đang ung dung uống rượu. Đôi chân nặng nề mang cơn tức tối một mực muốn đêm kẻ trước mặt phanh thành trăm mảnh. Chiết Ân ơi là Chiết Ân! Ngươi cũng thật là có tâm tư trêu đùa...
Soạt...
Lưỡi kiếm được rút ra khỏi vỏ kiếm, với lực đạo mạnh mẽ xé toạc không khí, xé luôn cả tiếng lòng kẻ say bên dưới. Chiết Ân ngẩng đầu, tiêu cự mơ hồ, lờ đờ nhìn vào thiếu niên Lâm Anh. Trong vô thức nụ cười xinh đẹp hiện ra, tình cảnh như trong cơn mơ của những đêm say ngày ấy. Chiết Ân khẽ đứng lên trước ánh mắt chứa đầy như muốn đem người thiêu đốt đến hồn tiêu phách tán, mãi mãi cũng chẳng thể xuất hiện ở trước mặt mà khiến hắn thêm phần tức giận.
Đứng trước hình ảnh giận dữ quen thuộc, Chiết Ân nghiêng đầu đứng còn không vững đưa tay lên muốn vuốt lấy khuôn mặt khó gần này. Nhưng cánh tay vừa đưa lên đã bị lưỡi kiếm sắc bén va phải, nó hỏi thăm y một cách thịnh tình nhất. Chào đón y đến với cơn nộ khí của chủ nhân nó bằng một tràn máu tươi đỏ rực. Chiết Ân đau đớn rút tay về, một thoáng đau đớn bắt ngờ xuất hiện Chiết Ân lại đối với cơn đau nóng rát, dòng máu đang không ngừng chảy ấy, hoàn toàn không để tâm. Y sống vì vui thú, vì phụ mẫu, sống vì cảm giác chinh phục mĩ nhân vậy thì những cái đau đớn đó... quên đi.
Chứng kiến một màn điên loạn của y, Lâm Anh chau mày định mở miệng chất vất. Mục đích muốn dạy dỗ, làm rõ thân phận cho con người này đừng có mơ tưởng. Khuôn miệng vừa mở đã dọn chỗ cho Chiết Ân chui vào. Y lại khúc khích nhìn Lâm Anh rồi nói:
“Ngươi đó, tiểu mĩ nhân! Ngươi vẫn luôn khó chịu, khó gần như vậy. Không biết ngươi đối với người khác thế nào, tại sao trong mơ ngươi cũng lại đối với ta lạnh lùng như vậy?” Kế thúc một tràn lời bi thương, Chiết Ân “hước” lên một cái rồi cúi đầu lộ ra với lớp đất là ánh mắt bơ phờ mất khống chế.
Lâm Anh nhìn y, trong lòng phần nào hiểu được một vài chuyện. Chung quy cũng chỉ là từ dục vọng mà thành. Vì thế, hắn càng khinh bỉ mà đanh lại gương mặt. Thanh kiếm trong tay không lúc nào được nhàn rỗi, chứng tỏ Lâm Anh đối với con người này không mấy tin tưởng. Hắn nhìn đăm đăm vào y, lạnh nhạt nói:
“Vì những lời nói đầy ý tứ nhục dục đáng kinh tởm mà ngươi vừa thốt ra mới khiến ta vĩnh viễn cũng chẳng thể nào bình thường và đối đãi với ngươi.”