Sắp đến bữa tối, Thi Vương truyền dịch xong thì
ai về nhà nấy. Bố Dung Lỗi bồng thằng cháu, mẹ anh đi đằng sau dỗ dành nó, tuột
lại sau cùng là Cố Minh Châu, mọi người đang chuẩn bị về nhà họ Dung ăn tối.
Cả nhà xuống lầu đợi tài xế đánh xe qua, lúc ra đến cổng thì gặp Dung Lỗi hớt
hải chạy lại, Cố Minh Châu bèn leo lên xe anh.
Về đến nhà, lúc xuống xe, Dung Lỗi lấy máy PDA từ ghế sau đưa cho Cố Minh Châu.
Thoạt nhận ra đồ của mình, cô thốt lên “Ơ?” rồi lục tìm trong túi, “Sao lại ở
chỗ anh nhỉ?”
Dung Lỗi cười, nựng tai cô, “Em đấy, cái tật đi đâu quên đấy không bỏ được!”
Lúc đó bố mẹ Dung Lỗi và Đá nhỏ cũng vừa về đến nhà, ông cụ và dì Vi ngồi ngóng
thằng cháu nãy giờ, nghe tiếng xe liền vội chạy ra đón. Bỗng dưng câu chuyện bị
gián đoạn, đâm ra Cố Minh Châu cũng quên béng không hỏi Dung Lỗi đã xảy ra
chuyện gì.
Kể từ lúc về nhà, cái cảm giác bực bội cứ bám riết lấy Dung Dịch, bằng chứng là
nó dám phớt lờ ngó lơ với cả Cố Minh Châu. Cơm nước xong xuôi, cả nhà ba người
về căn hộ của Dung Lỗi, Cố Minh Châu đưa nó đi tắm theo thường lệ, ai ngờ thằng
nhỏ lại nhanh chân chui tọt vào nhà tắm rồi khóa trái cửa từ bên trong với
quyết tâm thà chết chứ nhất định không đầu hàng.
Sau một hồi đôi co qua cánh cửa, cuộc đàm phán đã mau chóng đi đến hồi đổ bể.
Cố Minh Châu tức điên lên được, cô đập cửa rầm rầm. Ở trong, thằng bé la lên
nhặng xị: “Bố ơi cứu con.”
Dung Lỗi bị gọi đích danh thì đành chạy qua giúp hai mẹ con nó giảng hòa. Chỉ
bằng một cánh tay, anh đã kẹp chặt cô dưới nách, không cho cô đạp cửa điên
cuồng nữa. Anh cười gõ cửa, lựa lời khuyên con trai hãy mau đầu hàng.
Cố Minh Châu tức tối cắn Dung Lỗi tới tấp, cô thụi vào người anh như thụi vào
một bao cát, “Đều tại anh cả đấy! Giống anh như đúc cả đấy! Ương như ối! Bướng
như bừa! Đồ mắc dịch! Hai bố con nhà anh là cái đồ mắc dịch!”
“Vâng vâng vâng, chỉ tại anh cấy nhầm gene lặn, chứ bà xã dịu dàng thùy mị,
lòng đa sầu đa cảm, là mẫu thục nữ điển hình!” Dung Lỗi cười tít cả mắt.
“À ha!” Trong nhà tắm vọng ra tiếng phản đối.
“Dung, Dịch! Có vác cái mặt ra đây không thì bảo! Ngay, lập, tức, right now!
Hay là thích mẹ cho một trận tuốt xác nào!” Cố Minh Châu như bốc hỏa lên đầu.
Biết đã chạm vía Nữ hoàng nên thằng nhỏ im re, không dám ho he nửa lời. Dung
Lỗi cười ngặt nghẽo rồi bế xốc cô vợ đang vùng vằng lên vai, kế đó, anh gõ cửa
nhà tắm bảo, “Bố và mẹ con cần bàn chuyện riêng giữa người lớn với nhau. Con
tắm xong thì nhớ uống sữa rồi đi ngủ ngay nhé. Rời phòng ngủ quá nứa bước chân
là chết ráng chịu đó, nghe chưa?”
“YES SIR!” Dung Dịch rướn giọng đáp lại lời bố.
Lúc điên lên thì Cố Minh Châu đích thị là một con mèo hoang, không chệch đi đâu
được.
Dung Lỗi khuân con mèo hoang này vào buồng ngủ nhỏ, trong quá trình vận chuyển,
bắp đùi anh đã dính chấu mấy vết cào rát da của cô.
“Thôi nào, thôi nào” Anh ấn Cố Minh Châu xuống giường, “Hôm nay em sao thế,
tính dỡ nhà à?”
“Sao mấy người toàn một giuộc với nhau vậy!” Cố Minh Châu dấm dẳng, “Dung Dịch
nó đã khó bảo thì chớ, nhà anh lại còn ra sức chiều nó, mới rồi lúc ở bệnh
viện, trước mặt phụ huynh con bé kia, em mới mắng nó hai câu, mẹ anh lại còn
lườm em! Sau này làm sao em dạy được con?!”
Dung Lỗi sửng sốt, “ối trời!”
Cố Minh Châu nghĩ bụng anh sẽ đứng về phe mình, cô bĩu môi hừ mũi, “ối cái gì?”
“Anh cứ tướng, chỉ những gã xúi quẩy lấy phải bà vợ chằn lửa mới bị kẹt giữa
hai đầu chiến tuyến là mẹ và vợ, chẳng ngờ... ờ, em cũng biết rồi đấy.” Dung
Lỗi ngắt câu rất đúng lúc.
Cố Minh Châu nheo mắt, “Em không hiểu. Anh giải thích rõ-ra- xem-nào!” Nói rồi
cô chồm dậy, bóp cổ Dung Lỗi, ra sức lắc giật. Dung Lỗi cũng làm bộ trợn mắt
tắt thở rất kịch.
Tuy đã trút giận lên đầu anh nhưng Cố Minh Châu vẫn thấy bực bội khó chịu, “Anh
nói xem! Chẳng nhẽ việc Dung Dịch đánh nhau ở trường là đúng à? Em mắng, nó cãi
chày cãi cối! Mẹ anh thì bênh nó chằm chặp, về sau lại còn dỗi em nữa chứ!”
Dung Lỗi xoãi tay xoãi chân nằm phịch xuống giường, tiện ôm cô vào lòng vỗ về,
“Sau này bao giờ Dung Dịch trưởng thành, đột nhiên có một ngày, nó dẫn một đứa
trẻ về, bảo với em: mẹ, đây là con con, cũng là cháu mẹ. Lúc đó em sẽ hiểu vì sao
mẹ anh lại chiều nó thế.”
Cố Minh Châu nghe xong càng ấm ức hơn, “Thích bới móc chuyện cũ hả?! Vì một sai
lầm này mà em không được phép ngẩng mặt với đời chứ gì?! Đã thế từ nay, chuyện
con cái em không thèm quan tâm nữa! Anh thích dạy thế nào thì dạy! Mặc xác
anh!”
Dung Lỗi thở dài, anh kéo cô lại rồi lật người nằm đè lên cô, “Ỉn con này, em
khai thật đi, em mang bầu rồi đúng không? Sao tự dưng lại nóng nảy gắt gỏng thế
này?”
Cố Minh Châu là người nhạy bén, anh đã xuống nước nhường cô thì cô cũng chẳng
buồn đôi co với anh làm gì nữa. Đôi gò má ửng hồng, cô quắc mắt nhìn anh, “Anh
nằm mơ à! Sinh một đứa chưa đủ mệt đấy chắc!”
“Được rồi được rồi... Nào, bây giờ em bình tĩnh lại rồi thì mình nói chuyện
nhé. Thứ nhất, dạy con là lẽ đương nhiên, nhưng tình hình là, có phải bố mẹ anh
chưa từng nuôi trẻ con đâu, em xem, anh xuất chúng thế này... Này; em làm gì
đấy, văng nước bọt vào mặt anh rồi?” Dung Lỗi lau mặt, mới rồi Cố Minh Châu
không nén được phì cười.
“Hai là, em thấy mẹ anh sai trong khi mẹ cũng không đồng tình với cách dạy con
của em. Đây là vấn đề nghiêm túc, em và mẹ nên nói chuyện thân tình cởi mở một
lần xem sao. Anh tin chắc, hai người phụ nữ xuất sắc của nhà ta sẽ tìm được
hướng đi chung trong chuyện này.”
“Thà anh bảo, anh không muốn dính đến chuyện này, nói thế cho nhanh.” Cố Minh
Châu lạnh nhạt lật tẩy anh.
Dung Lỗi không nén được mình phải cắn môi cô một cái, “Gớm chưa kìa!”
“Giờ nói vấn đề quan trọng nhất, từ xưa đến nay anh chưa từng có ý định bới móc
chuyện cũ. Ân oán nhập nhằng giữa chúng ta đá giải quyết xong từ lâu rồi, từ
ngày Dung Dịch trở về, anh không còn muốn tính toán thù hằn gì với em nữa. Em
sinh con cho anh, với tư cách là bố đứa bé và cũng là người đàn ông của em, anh
sẽ nỗ lực gánh vác mọi trách nhiệm.”
“Sau này, anh cho em một giới hạn nhất định, em ngoan ngoãn ở trong đó cho anh.
Với giới hạn đó, em thích làm gì thì làm, lừa anh, giấu giếm anh sao cũng được.
Nhưng vượt quá giới hạn đó - anh sẽ cho em biết tay!” Tay anh nhéo vào ngực cô
rõ đau, lời lẽ sặc mùi bạo lực, “Ỉn ngố bị ăn đòn mấy chục lần chắc cũng phải
biết điều hơn rồi chứ nhỉ?”
Anh nói làm cô thấy nao nao trong dạ, thân mình cũng mềm nhũn, cô há miệng cắn
cằm anh, anh xuýt xoa thành tiếng, kế đó cô còn bịn rịn liếm môi, nhìn anh bằng
ánh mắt lúng liếng như trêu ngươi.
Dung Lỗi thấy rạo rực trong người và rồi anh vồ vập lột trần cô như một con cọp
đói mồi.
“Dung Dịch chưa ngủ đâu!” Cố Minh Châu ỡm ờ đánh anh lấy lệ.
Anh kéo cô ra mép giường rồi bế bống lên. Cố Minh Châu thẹn thò đánh anh, liền
bị anh ấn vào tường thế rồi bất thình lình vọt vào. Anh vừa đi vừa mơn trớn, cô
chỉ đánh được mấy cái đã oải. Dung Lỗi ôm cô ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng
xoay cô hướng mặt ra phía ngoài, tay anh giữ chặt bờ eo thon, chỉ cô từng động
tác nhấp nhổm lên xuống.
Vào lúc kích thích nhất, Cố Minh Châu ra sức ngửa người về đằng sau, nghiêng
đầu, môi kề môi, trao anh những nụ hôn nóng bỏng đến ngất ngây.
Trải qua khoảng thời gian tưởng như dài bằng cả thế kỷ, cô dần dần tỉnh lại sau
cơn đê mê chất ngất chỉ một màu trắng xóa, khuôn mặt bơ phờ cùng nhịp thở dồn
dập hổn hển, người bải hoải nằm vật ra.
Cuối cùng thì thế giới đã hiện ra trước mắt cô, sau pha ầm ĩ vừa rồi, khuôn mặt
đẹp trai hơn hớn của Dung Lỗi nom ngứa mắt kinh khủng.
“Á à mưu sát chồng!” Trước ngực Dung Lỗi hằn lên hai vết đỏ do bị cô véo, cả
người theo đà đổ ập xuống.
Trọng lượng cơ thể cộng với góc độ đã khiến rất nhiều chỗ bị lấp đầy chỉ trong
nháy mắt. Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, Cố Minh Châu chỉ còn nước hét lên, suýt
thì ngất lịm.
Mãi một lúc sau, Cố Minh Châu mới hoàn hồn, bụng dưới căng lên tê buốt kèm theo
cái nhoi nhói như chực nố tung, Cố Minh Châu đấm thùm thụp vào người đang đè
lên mình, nức nở bảo: “Rút ra mau! Đau chết đi được!”
“Không ra đấy!” Anh ôm chặt cô trong cơn sung sướng tột cùng, bàn tay ấn lên
phần bụng đang căng phồng của cô, “Ỉn ơi... sinh thêm cho anh một đứa con gái
nhé? Anh thích con gái...”
Mình mẩy cô mềm nhũn như cọng bún, bờ môi sưng đỏ, đôi mắt long lanh nhòa nước,
chỉ một cái liếc nhìn đã làm Dung Lỗi tê dại đến nửa thần hồn, khiến anh lại
bắt đầu rục rịch không yên. Cố Minh Châu nhõng nhẽo đấm anh loạn xạ, “Miễn đi!
Sinh con gái để sau này nó bị cái ngữ đàn ông xấu xa như anh bắt nạt à! Anh
toàn bắt nạt em thôi!”
Bất chấp mọi cú đấm của cô, anh vẫn trả lời hết sức nghiêm túc: “Làm gì có
chuyện đó... không phải thằng đàn ông nào cũng dai sức như anh đâu.”
“Đồ trơ trẽn!” Cố Minh Châu hằm hè lườm anh, đáp lại cô là những nụ hôn bất
ngờ, nửa liếm láp nửa nhai cắn phủ khắp cơ thể đã rã rời.
Đêm đó, Cố Minh Châu được Dung Lỗi lôi ra thử nghiệm mọi tư thế từ khiêu khích
nhất cho đến xấu hổ nhất, mãi đến tận khuya. Sau cùng, anh rạp người trên tấm
lưng mịn màng trơn láng của cô, anh đã đưa cô đi đến tận cùng của khoái cảm
trong hơi thở dồn dập đứt quãng.
Cố Minh Châu mệt đến nỗi ngón tay cũng không nhấc lên nổi, và thế là quên khuấy
mất không hỏi vì sao máy PDA của mình lại ở chỗ anh.
Mâu thuẫn giữa Lương Phi Phàm và nhà họ Phương ngày càng gay gắt, một khi đã
bùng nổ thì thảm cảnh chỉ có thể là đôi bên cùng tan nát, buộc lòng Cố Minh
Châu phải chạy qua chạy lại làm người hòa giải, có lúc bận đến không ngẩng mặt
lên được.
Sau đó ít lâu, cô nhờ người xách một bộ mỹ phẩm từ nước ngoài về tặng Nguyễn
Hạ, nhưng do công việc lu bù, cô bèn nhờ Trình Quang mang qua cho con bé.
Cũng bởi lu bù nên cô đã bỏ lỡ vẻ mặt phức tạp ngập ngừng như muốn nói của
Trình Quang lúc cậu quay về báo cáo tình hình.
Ngày bà ngoại ra đi, thành phố C trở gió to.
Hôm ấy Dung Lỗi đang bận đàm phán một hợp đồng quan trọng ở vùng bên. Hơn tám
giờ sáng, Dung Lỗi hay tin lập tức gọi điện cho Cố Minh Châu. Ở đầu dây bên
kia, giọng cô vẫn hết sức bình tĩnh, “Em đang chuẩn bị qua đó, Lương Phi Phàm
đã cứ người đến phụ giúp, tạm thời không cần gì cả, anh cứ yên tâm làm việc đi,
không phải quay về đâu.”
Dung Lỗi ậm ừ, rồi hỏi, “Em không sao chứ?”
“Không sao, anh đừng lo.” Cố Minh Châu trả lời dứt khoát ngắn gọn.
Tám rưỡi, trợ lý vào nhắc anh cuộc họp sắp bắt đầu. Dung Lỗi cầm theo tài liệu,
vừa đi vừa bàn bạc một số vấn đề quan trọng cần chú ý trong cuộc đàm phán sắp
tới với nhân viên cấp dưới. Cánh cửa phòng họp đã hiện ra ngay trước mắt, đột
nhiên anh chững lại.
“Thưa giám đốc Dung?” Trướng phòng khẽ nhắc.
Sau mấy giây trầm ngâm, anh giao toàn bộ tài liệu cho cấp dưới đi đằng sau, “Cứ
cố gắng hết mình, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Việc ở đây giao cho các
anh, tôi có việc phải đi gấp.” Nói rồi anh lập tức bỏ đi.
Chiều về đến thành phố C, trên đường đi, Dung Lỗi đã gọi Diên, xe anh về tới
đầu làng cũng là lúc Diên và Hải Đường đến nơi.
Còn cách nhà bà ngoại một quãng xa nhưng xe không tài nào chen vào được, con
đường làng nhỏ hẹp đỗ chật ních xế hộp hạng sang.
Dung Lỗi và Diên đành xuống xe đi bộ vào, dọc đường gặp không ít nhân viên đeo
thẻ của Lương Thị.
Tiến vào sân nhà, bàn thờ được lập ở gian trong với hai màu đen trắng, trang
nghiêm mà tao nhã. Vừa bước chân vào cửa có thể thấy ngay di ảnh bà đang đặt
trên bàn. Bà cụ trong tấm ảnh có nụ cười hiền hậu trìu mến, khiến bất kỳ ai đến
phúng điếu cũng không khỏi thắt lòng.
Việc hiếu do ba cô cháu gái bên ngoại đứng ra tổ chức, vị trí túc trực linh cữu
xếp ba chiếc ghế nhưng lúc này chỉ thấy mình Nguyễn Hạ mặc áo tang quỳ đó đốt
tiền vàng, mắt đó hoe sưng húp, vẻ mặt ngây dại.
Diên và Dung Lỗi lần lượt tiến vào, khom mình trước di ảnh bà. Nguyễn Hạ đứng
dậy đáp lễ.
Viếng xong, Diên lặng lẽ trao Nguyễn Hạ một cái ôm, những giọt nước mắt cô bé
kìm nén bấy lâu cũng chợt vỡ òa.
Dung Lỗi đứng bên, xoa đầu cô, thì thầm an ủi: “Bà ra đi nhẹ nhàng, thanh thản
đó là phúc đức của bà, em đừng quá đau buồn.” Nguyễn Hạ gật đầu, nhưng nước mắt
vẫn đua nhau trào ra.
Dung Lỗi lấy khăn tay của mình đưa cô bé, xoa đầu rồi hói: “Sao chỉ có mình em
ở đây? Chị Minh Châu đâu?”
Nguyễn Hạ ngước lên nhìn anh hồi lâu, nước mắt xâu thành chuỗi tuôn rơi, lúc
lên tiếng thì giọng đã khản đặc: “Mới rồi chị còn ở đây... nhưng chị bảo muốn
ra ngoài cho thoáng.”
Lòng anh thắt lại. Anh vỗ vai Nguyễn Hạ, nói dăm câu an ủi rồi để Diên ở lại,
còn mình ra ngoài tìm Cố Minh Châu.
Hỏi thăm mấy nhân viên của Lương Thị, anh mới biết đường ra sau vườn. Từ đằng
xa, anh thấy cô đứng trước hàng rào, day lưng về phía anh, bóng dáng ấy lẻ loi
sầu muộn xiết bao. Cô hơi ngẩng đầu trông lên khung trời trong veo, ngón tay
kẹp điếu thuốc đương cháy dở.
Khói xanh vấn vít tỏa bay, sợi khói lẻ loi tan loãng vào khoảng không trống
trải, không hình hài, không âm thanh tựa nỗi đau câm lặng trong lòng cô.
“Chẳng phải em đã bảo anh đừng về còn gì?” Nghe sau lưng có tiếng bước chân, cô
bèn ngoảnh lại, thấy Dung Lỗi, cô bình thản nở nụ cười rồi lại quay đi.
“Cứ nghĩ đến cảnh em trốn ra đây, gặm nhấm nỗi buồn một mình như thế này là anh
không còn tâm trí nào làm việc.” Dung Lỗi nhẹ nhàng nói.
Cố Minh Châu ngẩn người, tay đưa lên môi như một phản xạ tự nhiên. Điếu thuốc
bị anh chộp lấy, quẳng xuống đất, dập tắt ngúm.
Cô trợn mắt nhìn anh, ngẫm ngợi rồi hói: “Gặp Nguyễn Hạ chưa? An ủi con bé mấy
câu... nửa đêm qua nó giật mình tỉnh giấc, qua phòng bà ngoại xem thì bà đã...
đi rồi... Con bé đau lòng lắm.”
Cô ậm à ậm ừ nói mãi, chỉ khi bắt gặp ánh mắt của Dung Lỗi nhìn xoáy vào mình,
cô mới nín bặt, vẻ mặt có phần hoang mang.
Lúc ấy, vòng tay anh mở ra với cô, “Lại đây nào,” giọng anh bình tĩnh và kiên
định.
Cố Minh Châu nghe mắt mình cay xè, thế rồi mau chóng khỏa lấp bằng nụ cười
gượng gạo, “Làm gì...”
Bằng giọng nói đầy dịu dàng và trìu mến, anh nhắc lại lời mình: “Lại đây... ỉn
ngố.”
Đó là câu nói nặng nề nhất, nhất, nhất, nhất trên đời này, chỉ trong tích tắc
mà Cố Minh Châu như sụp xuống.
Cô ngã vào lòng anh, áp mặt lên lồng ngực anh, nước mắt cứ thế đua nhau trào ra
trong câm lặng.
Dung Lỗi có cảm giác chiếc áo sơ mi trên người anh dần ướt đầm, gió vừa lướt
qua đưa hơi lạnh ngấm vào từng thớ thịt. Anh mở rộng áo khoác, bọc cả cô vào
trong. Giờ đây chiếc áo đã quấn quanh cô cùng vòng tay sít sao của anh.
Cố Minh Châu nức nở thành tiếng, tay vịn vào eo anh, những ngón tay siết chặt
chỗ áo nơi thắt lưng. Tiếng khóc dường như càng đau đớn đến xé lòng.
Ôm cô trong lòng, người anh khẽ đung đưa, ngậm vành tai lạnh toát của cô, anh
thì thầm dỗ dành bằng giọng dịu dàng: “Ỉn con, ngoan nào em...”
Trừ những lúc ở trên giường, có lẽ đây là lần đầu tiên Dung Lỗi được thấy những
giọt nước mắt của cô.
Anh cúi đầu hôn tới tấp lên má, lên trán, lên tóc cô. Cô cũng ngẩng đầu, cọ vào
người anh. Nước mắt thấm ướt da dẻ nơi cổ, anh thấy ruột gan mình chộn rộn, như
thể cái cảm giác dấp dính ươn ướt ngấm vào da thịt anh còn mang theo một nỗi
đau nào đó. Dung Lỗi biết, thứ cảm xúc ấy có tên “xót xa”.
Nước mắt của Cố Minh Châu như một thứ axit đậm đặc cực mạnh, ăn mòn mọi ký ức
đau khổ mơ hồ, chỉ để lại một đầm nước trong veo soi bóng trăng vằng vặc trên
cao, khiến tất thảy chân tình, thực tâm phải hiện hình.
Vào lúc này đây, dầu cô muốn anh phải chết, anh cũng cam tâm tình nguyện, chỉ
mong sao giọt nước mắt ấy thôi rơi.
Cố Minh Châu càng khóc càng thấy lòng nhẹ nhõm.
Được siết chặt trong vòng tay ấm áp của anh thế này, dù chặng đường sắp tới có
gập ghềnh gian nan đến mấy thì cũng chẳng việc gì phải sợ. Một đời người từ lúc
sinh ra cho đến khi nằm xuống, chẳng mấy thứ có thế sánh vai đi cùng đến trọn
đời. Nhưng tình yêu của cô thì có thể, tình yêu anh trao cô cũng vây. Chỉ cần
thế là đủ rồi.
“Sau này anh không muốn nghe những câu kiểu như “không sao cả” nữa. Anh nỗ lực
hết sức mình, bởi muốn được mạnh mẽ hơn để đủ sức che chở cho người mình yêu.
Anh chỉ mong người phụ nữ của anh chịu nương vào mình, cái cảm giác mong mỏi ấy
khiến anh thấy tự hào, đồng thời cũng an tâm. Em hiểu lời anh nói không?” Cánh
tay anh siết chặt hơn, chừng như muốn ghì chặt cô vào đáy lòng mình, cho đến
khi hai cơ thể hợp thành một mới thôi.
Cố Minh Châu vừa đau vừa khó thở, song vẫn thiết tha mong anh sẽ ôm mình chặt
hơn nữa, “... Anh yêu em à?”
Trong bóng chiều bảng lảng, nét mặt anh thật dịu dàng, “Phải, anh yêu em... Ỉn
ngố ạ.”
Nhân viên của Lương Thị làm việc hết sức chu đáo vẹn toàn, từ việc bài trí bàn
thờ đến việc mời cao tăng cầu siêu, thậm chỉ bữa cơm chay thết đãi thân quyến
đến chia buồn cũng chuẩn bị đâu ra đấy. Lễ tang diễn ra long trọng trang nghiêm
theo phong tục tập quán địa phương, những việc cần làm đều làm đầy đủ. Cố Minh
Châu cũng nhẹ gánh ít nhiều.
Tối đến Dung Lỗi đành thu xếp về nhà do có cuộc điện thoại từ nhà gọi đến, bảo
Dung Dịch quấy suốt một ngày trời, không chịu ngủ một mình.
Vừa bước vào cửa, mẹ anh đã hớt hải chạy ra đón, “Minh Châu sao rồi? Chắc đau
lòng lắm hả?”
Sợ mẹ lo lắng nên Dung Lỗi không đả động đến việc Cố Minh Châu khóc một trận
cạn khô nước mắt hồi chiều, mà chỉ bảo đương nhiên cô ấy rất kiên cường, “Minh
Châu và hai cô em gái đứng ra lo liệu tổ chức lễ tang, đằng bà ngoại chẳng còn
ai thân thích, nên cũng không nhận phúng điếu của người ngoài, bố mẹ không cần
phải qua đó đâu ạ.”
Mẹ anh gật đầu, “Để mẹ bảo với bố.”
“Đá nhỏ đâu ạ?” Anh đi công tác xa nhà, đã mấy ngày không được gặp cậu con trai
cưng.
“Đang ở trên thư phòng với bố, hôm nay thằng bé có vẻ cáu bẳn lắm! Sáng ra mắt
nhắm mắt mở đã được mẹ gửi tới đây rồi mẹ nó vội vã đi ngay, nó đứng ngoài cửa
một lúc lâu. Bữa trưa chỉ ăn có mỗi bát cơm.” Mẹ anh rầu rầu kể.
Đối với một đứa trẻ khỏe ăn, năng bay nhảy như Dung Dịch thì “chỉ một bát cơm”
đã đủ nói lên rằng “nó đang rất chi là buồn bực”.
Đặt túi và áo khoác xuống, Dung Lỗi liền lên lầu gặp con.
Trong phòng đốt hương đàn có mùi thơm mang lại cảm giác thư thái.
Bố anh đang mải xem sách. Bên cạnh bàn làm việc, Dung Dịch đứng luyện chữ trên
một chiếc ghế con, cái lưng ưỡn thẳng tắp, mặt cố giữ vẻ nghiêm trang.
Thấy Dung Lỗi đẩy cửa bước vào, ông Dung liền đặt quyển sách xuống mỉm cười
bảo: “Con qua đây xem này.”
Dung Lỗi gật đầu chào bố. Ông Dung tự hào chỉ vào thằng cháu trai, “Con xem,
Dung Dịch viết bút lông khá chưa này! Dù lớn lên ở nước ngoài nhưng nó giỏi hơn
con hồi bé nhiều! Cho đến tận bây giờ mà cả con lẫn Dung Nham vẫn chẳng đâu vào
đâu.”
Bà Dung bưng chè vào, tình cờ nghe chồng bảo thế, liền nói, “Âu cũng là do Cố
Minh Châu dạy dỗ đến nơi đến chốn, không để nó thua kém ai. Với cả, Dung Dịch
nhà ta thông minh vốn sẵn tính trời, văn hay võ giỏi, đương nhiên phải hơn bố
nó hồi xưa chứ!” Nói thật tình, bà Dung luôn có cảm tình với cô con dâu Cố Minh
Châu này.
Dung Lỗi liếc qua bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị mà thằng bé chép, tuy
không ngất trời như lời bố anh tâng bốc, song phải công nhận, giống đến từng
nét phẩy dấu chấm.
Nhưng càng nhìn càng buồn cười. Trong bản mẫu có mấy chữ Bạch Cư Dị viết nhầm
bị gạch đen nhèm, thế mà Dung Dịch cũng bắt chước y xì đúc.
Âu sầu ủ ê cả ngày trời, nhờ ông bà nội hết lời khen ngợi nên Dung Dịch mới
phấn chấn lên được một tẹo. Bây giờ thấy ông bố đã không khen thì chớ, lại còn
tủm tỉm cười, nó đâm bực mình.
“Con không viết nữa đâu.” Thằng bé đặt mạnh bút xuống, dẩu môi hờn dỗi.
Dung Lỗi xoa đầu con trai, “Không viết nữa thì ra ngoài đi dạo với bố nhé?”
Dung Dịch nhướn mày nhìn bố, toan gật đầu thì đột nhiên bát chè trên tay bà
ngoại lọt vào mắt nó, ngay tức khắc, mắt nó sáng rực lên như hai ngọn đèn pha,
mặt ra chiều suy nghĩ.
Bà Dung vội bảo: “Bà phần cháu rồi, cứ đi đi, bao giờ về bà hâm nóng cho ăn.”
Dung Dịch giơ hai ngón tay múp míp ngắn tun hủn ra bảo, “Cháu sẽ ăn... hai
bát!”
“Ừ bà biết rồi!” Bà Dung bật cười, “Đợi mẹ một tí, ngoài trời lạnh lắm, để mẹ
lấy cái áo cho cháu nó.”
Không lâu sau, hai cha con ra ngoài theo lối cống nhỏ. Bên ngoài lạnh thấu
xương, nhưng được cái gió đã ngừng thổi, không khí trong lành và tĩnh lặng.
Ánh trăng trong veo rót thứ màu êm đềm xuống vạn vật đang chìm trong yên ả.
Trước cửa nhà họ Dung có một con đường nhỏ, dài chừng một cây số chạy ra đường
cái. Hai bên đường dựng hàng rào bằng sắt cao ngang bụng người. Sau hàng rào
trồng cây ngô đồng thân cao xù xì đương mùa lá vàng bay để lại cành khô trụi
lủi vẫn hiên ngang vươn lên trời. Dưới ánh trăng cháy tràn, bóng cây đan lồng
bóng hàng rào, dàn trải trên mặt đất.
Đống quần áo trên người nghiễm nhiên biến Dung Dịch thành một viên bánh trôi
nhỏ xinh. Dung Dịch dắt tay con, thong dong dạo bước.
Giữa bốn bề tĩnh mịch, thỉnh thoáng mới khẽ vang lên tiếng cành khô gẫy dưới
bước chân đi.
Dung Lỗi và con trai thì thầm trao đổi qua lại bằng tiếng Anh. Cậu nhỏ Dung
Dịch đang mặc tình hưởng thụ khoảnh khắc chỉ hai bố con với nhau, chằng bao lâu
đã quên khuấy cơn giận dỗi lúc mới bước chân ra khỏi cửa, thay vào đó, nó líu
lo trả lời bố.
“Hồi con sống bên Mỹ, Nini nhà kế bên cũng không có bố. Mẹ nó bảo, bố nó đi
công tác xa nhà ở tận ngoài vũ trụ nhưng ai cũng biết thực ra bố của Nini mất
lâu rồi. Thế nên, lúc mẹ bảo bố đang công tác ở một nơi rất xa, con cũng nghĩ
chắc bố đã qua đời rồi. Nhưng con sợ mẹ buồn nên con vẫn giả vờ tin.” Trong một
không gian ngập tràn ánh trăng, chất giọng trong trẻo của thằng bé càng trở nên
ngây thơ đáng yêu.
Anh nghe trong lòng trào dâng lên một cảm xúc chộn rộn khó tả.
Thật kì diệu khi cuộc sống vẫn tiếp diễn và tình yêu chẳng bao giờ lụi tàn...
vậy là từ nay sẽ có một đứa trẻ lớn lên bên anh, anh sẽ dõi theo từng bước
trưởng thành của nó, nhìn nó đi trên con đường anh đã từng qua, nhưng nó khác
anh. Nó sẽ mạnh mẽ hơn, xuất sắc hơn.
“Con làm rất đúng. Dung Dịch, con là chàng trai gan dạ nhất, lương thiện nhất
mà bố từng gặp.” Nắm chặt bàn tay con trai, Dung Lỗi khẽ nói, “Cảm ơn con đã luôn
bảo vệ mẹ trong suốt quãng thời gian năm năm vắng bóng bố.”
Lời cảm ơn của bố nghe thật chân thành. Dung Dịch hơi xấu hổ một tẹo, nó ngẩng
đầu cười toe toét, rồi lại cúi đầu đá một hòn sỏi dưới chân.
“Mẹ là phụ nữ nên mẹ không được gan dạ và mạnh mẽ như Dung Dịch. Đôi khi có
những chuyện khiến mẹ buồn rầu, mà mỗi lần như thế, có thể mẹ sẽ lơ là, không
kịp chú ý tới Dung Dịch, nhưng Dung Dịch không bao giờ được giận mẹ vì điều đó.
Một người đàn ông chân chính không nên giận dỗi, nhất là với phụ nữ.” Dung Lỗi
dừng chân, ngồi xuống để nhìn vào mắt con trai bằng ánh nhìn nghiêm túc, đoạn
tiếp lời, “Dung Dịch, con phải nhớ, bất kể phụ nữ có làm gì quá đáng đi chăng
nữa, thì tốt nhất con hãy nên phớt lờ cô ấy, hãy cứ quay người bỏ đi, hoặc cắt
đứt mọi quan hệ, chứ đừng làm gì để gây tổn thương đến cô ấy, bất kể là về mặt
thể xác hay tinh thần. Và còn điều này nữa, bạo lực không phải là cách giải
quyết triệt để vấn đề, hãy dùng cái đầu thông minh thay vì dùng nắm đấm.”
“... Sau này con hứa sẽ không đánh nhau với Thi Vương nữa! Cũng không bao giờ
dùng vũ lực với bọn con gái nữa.”
“Ngoan lắm!”
“Nhưng mà... con không muốn lấy nó làm vợ đâu.”
Dung Lỗi sững ra một lúc rồi phá lên cười. Tiếng cười giòn tan sảng khoái vọng
vào tĩnh lặng của màn đêm.
Thấy bố cười, Dung Dịch cũng cười theo. Thằng bé nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi
quay trở về với vấn đề đang nói dở, “Bố, sao bố biết hôm nay con dỗi mẹ?”
Dung Lỗi đưa tay vỗ lên đầu con trai, “Tiếng Trung có câu, suy bụng ta ra bụng
người, bởi vì bố cũng thường xuyên dỗi mẹ nên bố nhận ra Dung Dịch cũng thế.”
“Ồ ồ...” Bồ vừa dứt lời, Dung Dịch mừng như vớ bở, nó hí hửng rướn giọng bảo,
“Mẹ con là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp! Bố dỗi mẹ, bố không phải đàn ông chân
chính!”
Dung Lỗi nhoẻn cười, đoạn ngồi xuống sửa lại cổ áo của con trai. Anh vỗ vai nó,
thở dài bảo: “Khi nào bước sang tuổi hai mươi, con sẽ hiểu, trên đời này luôn
có một người phụ nữ không cần con phải sắm vai người đàn ông chân chính, cô ấy
cũng giống như một cái tôi khác của con, vui buồn cùng hưởng, sống chết có
nhau. Đối với bố, mẹ con là người phụ nữ duy nhất ấy. Dung Dịch, tình cảm có
rất nhiều loại, người ta gọi thứ tình cảm này là tình yêu.”
Dung Dịch nửa hiểu nửa không song vẫn cảm thấy thật mới lạ.
Lần đầu tiên trong thời ấu thơ của nó, có một người đàn ông chuyện trò với nó
như giữa những người đàn ông bình đẳng. Lần đầu tiên, trong tâm hồn non nớt của
nó có cảm giác được làm người đàn ông vĩ đại.
Nhiều năm về sau, khi Dung Dịch đã trở thành một người đàn ông thực thụ, cứ mỗi
lần nhớ lại bóng dáng cao to của bố cùng những lời răn dạy trong đêm trăng mờ
ảo kia, là nó lại thấy một bầu máu nóng chảy tràn trong từng huyết quản cùng
với một cảm giác sùng bái và ngưỡng mộ.
“Bố, sau này con sẽ không bao giờ giận dỗi mẹ nữa!” Sau một hồi suy tư, thằng
bé nghiêm túc hứa với bố.
Dung Lỗi đã đạt được mục đích của cuộc nói chuyện, anh nựng má con trai, ẵm nó
lên, chầm chậm thả bước trở về. Dung Dịch nhoài người trên vai bố, ôm cổ và đếm
những sợi tóc trên đầu bố, lất sau nó nghiêng đầu nhũn nhặn hỏi: “Bố ơi, hôm
nay mẹ có chuyện gì mà buồn thế, bố nói con biết đi?”
“Bà ngoại của mẹ qua đời.” Dung Lỗi luôn cho rằng sinh ly tử biệt là chuyện mà
bất cứ ai cũng phải trải qua trong đời, thế nên không nhất thiết phải giấu
thằng bé, “Với cả, ông ngoại đang bệnh nặng, dì Cố Yên của con có chút chuyện
cần mẹ giải quyết.”
“Sao bố không giúp mẹ?”
“Những gì có thể giúp thì bố đã làm cả rồi, nhưng con người ta có rất nhiều
việc phải tự mình giải quyết.”
“Ví dụ như đi vũ trụ phải không ạ!”
“… Ừ.”
Nghe đâu, vào đêm đầu tiên rời khỏi trần gian, linh hồn con người vẫn chưa tìm
được đường xuống cõi âm, thế nên trước linh cữu phải chong đèn, cửa luôn để mở,
con cháu họ hàng thay nhau túc trực bên linh cữu, có thế thì linh hồn của người
quá cố còn dừng chân nơi dương gian mới nhẹ lòng ra đi.
Cả đêm ấy, Cố Minh Châu và hai đứa em gái luân phiên túc trực bên linh cữu bà
ngoại. Cô thu xếp từ trong ra ngoài, kể từ lúc ngồi xuống, người rệu rã chẳng
thiết nói nhiều. Còn Cố Yên với bản tính chậm chạp hời hợt nên con bé cũng chỉ
lặng lẽ cúi mặt nước mắt chảy dài, nom bề ngoài chẳng thấy đau lòng là mấy.
Riêng Nguyễn Hạ thì khác. Người bà máu mủ ruột rà duy nhất của nó đã ra đi.
Suốt từ rạng sáng hôm qua cho đến tận tinh mơ hôm nay, nó khóc đến mòn cả
người.
Chỉ có Cố Minh Châu là phát hiện ra, kể từ lúc chập tối, ánh mắt đong đầy đau
khổ của nó đã đượm thêm nhiều nỗi bi thương, nhiều không biết bao nhiêu mà kể.
Mỗi lần nhìn sang con bé, lòng cô chỉ càng thêm xót xa, quặn thắt. Cứ đinh ninh
Nguyễn Hạ đang bùi ngùi nghĩ về quãng đời bơ vơ không nơi nương tựa sau này nên
cô cũng không đả động hỏi han.
Quãng hơn ba giờ sáng, trời rét căm căm, Trình Quang mang canh nóng và bữa sáng
tới cho ba chị em. Tối qua Lương Phi Phàm phải về thành phố giải quyết công
việc quan trọng, đến khoảng năm giờ sáng hôm nay mới trở lại. Cậu ta nhăn mày
xót xa khi thấy đôi mắt đỏ mọng sưng húp của Cố Yên.
Thấy trời đã hửng sáng, Cố Minh Châu liền bảo hai em đi nghỉ ngơi. Cố Yên và
Nguyễn Hạ không muốn nhưng một người bị Lương Phi Phàm bế thốc đưa đi, còn người
kia được Trình Quang dìu lên lầu.
Tám giờ hơn, Dung Lỗi đưa Dung Dịch tới.
Cố Minh Châu sững sờ trước sự xuất hiện đường đột của cậu con trai, nhân lúc
mọi người chỉ thằng bé cách khấu đầu trước linh cữu, cô kéo Dung Lỗi ra một
chỗ, “Tiểu Hạ đang ở trên gác, sao anh...”
Dung Lỗi dùng ánh mắt không hài lòng ngắt lời cô. Nom sắc mặt cô hốc hác tiều
tụy, anh mở miệng như định nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi, thay vào đó anh
kéo cao chiếc áo măng tô trên người cô như một hành động an ủi, “Lát nữa anh sẽ
đưa con về. Nói gì thì nói, nó cũng là đứa chắt đầu tiên của bà, nó cũng nên
đến khấu đầu lạy bà chứ?” Cố Minh Châu cụp đôi mắt xuống, vẻ mệt mỏi gật đầu.
“Em thức trắng từ đêm qua tới giờ à? Sắc mặt em nhìn tệ lắm.” Dung Lỗi cau mày,
nựng má cô.
“Đợi hai chị em nó xuống rồi em đi nghỉ.” Cố Minh Châu day huyệt thái dương,
bải hoải, “Hôm nay anh ghé chỗ kia không? Có cần đàm phán lại với người ta
không? Hợp đồng lớn thế mà để lỡ thì tiếc lắm.”
“Kinh doanh có bao giờ là hết việc, huống hồ em đang bận bịu ở đây, anh về đó
cũng không yên tâm.” Nói đoạn, anh liền bế bổng đứa con vừa chạy tới. Trong
vòng tay của bố, Dung Dịch chồm người thơm lên má mẹ. Cố Minh Châu xoa tóc và
mặt con trai, thấy lòng dịu đi phần nào.
“Mấy ngày này anh sẽ năng qua chỗ bố em, phía Vi Bác anh cũng dặn dò Jessica và
nhân viên rồi, anh sẽ giúp em để ý công việc đằng đó. Em đừng lo lắng nhiều,
nhớ chú ý nghỉ ngơi.” Anh lên tiếng bảo, vẫn cái giọng trầm trầm, từng câu từng
chữ chứa chan nồng nàn. Thấy bố mẹ đang nói chuyện, Dung Dịch chỉ biết chớp mắt
trong yên lặng, hết liếc nhìn mẹ, lại quay sang ngó bố.
Hai gương mặt một to một nhỏ, kề sát nhau của bố con nó đã mang lại cho Cố Minh
Châu cảm giác êm đềm ấm áp đến khó tả. Lúc này, cô chỉ muốn ôm chầm lấy anh,
nhưng giữa chốn đông người, cô chỉ lén lút luồn tay vào áo anh, khẽ đẩy yêu anh
một cái, Em biết rồi.” Hôm đưa tang bà, cảnh trời quang đãng, nắng ráo.
Từ nghĩa trang đi ra, mấy người họ hàng xa đều lần lượt cáo từ ra về, ban tang
lễ cũng lục tục giải tán.
Cố Yên được cấp dưới của Lương Phi Phàm đưa thẳng về thành phố. Lúc đi một đoàn
người rầm rộ, lúc về chỉ lèo tèo vài mạng gồm Cố Minh Châu, Nguyễn Hạ, Trình
Quang, Dung Lỗi, có cả Diên và Hải Đường.
Lều bạt dựng ngoài sân đã được gỡ xuống, để lại cho khu vườn một vẻ trống trải
tiêu điều.
Nguyễn Hạ lặng lẽ đi đầu, suốt chặng chẳng nói với ai câu nào, vừa đẩy cửa,
cảnh vườn không nhà trống dội vào mắt, cô ngẩn ngơ mấy giây, sau một hồi dáo
dác tìm kiếm trong vô thức, thế rồi không nén nổi mình, cô nghẹn ngào bật khóc.
Cố Minh Châu đau đớn khôn nguôi. Cô ôm chầm lấy em gái, không ngớt an ủi.
“Tiểu Hạ... Tiểu Hạ,” Cố Minh Châu vừa ôm vừa cố gắng đỡ cô bé. Trình Quang
chạy tới giúp một tay nhưng Nguyễn Hạ chẳng chịu ai, từ đấu đến cuối vẫn bám
rịt chị Sở Sở, tiếng tiếng khóc vang lên đầy não nùng và đau khổ.
Bên tai Cố Minh Châu chỉ còn tiếng ù ù, lòng thêm nặng nề, “Tiểu Hạ, em phải
mạnh mẽ lên! Em cứ thế này, bà ngoại không yên tâm ra đi đâu, Tiểu Hạ, nghe
không Tiểu Hạ!”
“Chị!” Nước mắt trong Nguyễn Hạ lại vỡ òa lên thành những tiếng khóc nức
nở,”... Em xin lỗi! Em xin lỗi!”
Mấy ngày không nghỉ ngơi, đầu óc choáng váng, mình mẩy bải hoải, chừng như Cố
Minh Châu không ôm nổi một Nguyễn Hạ đang gào khóc thảm thiết.
Đúng lúc ấy, một đôi tay mạnh mẽ vươn ra nâng khỷu tay cô, đỡ cả cô lẫn Nguyễn
Hạ.
An ủi người khác vốn không phải là sở trường của Dung Lỗi nên anh chỉ giữ yên
lặng. Nguyễn Hạ vùi đầu vào ngực anh bật khóc ngon lành. Anh bối rối đứng thẳng
lưng, một tay vỗ nhẹ lên lưng cô ấy nhưng ánh mắt vẫn đau đáu nhìn Cố Minh
Châu.
Cố Minh Châu mệt bã người. Cô cúi đầu buông tiếng thở dài, tay day huyệt thái
dương.
Đời người có bát khổ bát nạn, có lẽ đối với nhiều người, chữ “ly” là khổ nhất.
Nguyễn Hạ khóc đến lả người rồi được dìu lên xe. Ngồi ở băng ghế sau, cô bé
nhắm nghiền mắt tựa như một con thú bị thương, cơ thể run lên bần bật trong
tiếng nức nở.
Diên và Hải Đường đi một xe. Dung Lỗi lái xe mình, ở ghế sau, Cố Minh Châu và
Trình Quang mỗi người một bên kẹp Nguyễn Hạ ngồi giữa.