Về phần Dung Dịch, buổi sáng bảnh mắt ra không
thấy bố mẹ đâu cũng đủ để biến nó thành một con quái thú. Nó vội vàng tung chăn
ngồi dậy, thậm chí bộ áo ngủ in hình heo đốm cũng không buồn thay mà đã nhảy
phắt khỏi giường, lao ra ngoài, dáo dác truy tìm tung tích của hai vị phụ huynh
thiếu trách nhiệm kia.
Lần theo dấu vết của đống quần áo, khăn choàng vương vãi rái rác dưới nền nhà
phòng khách, Dung Dịch đã tìm ra phòng ngủ nhỏ. Một đứa trẻ ngoan ngoãn được
dạy dỗ quy củ từ nhỏ, vào lúc đang cáu bẳn vẫn không quên phải gõ cửa, “Bố ơi!
Mẹ ơi!”
Sau hai tiếng gõ, bên trong vẳng ra tiếng hổn hển gợi cảm của ông bố: “Đừng!
Con đừng vào đây!”
Dung Dịch chống nạnh, gào toáng lên qua cánh cửa: “Sao bố mẹ lại ngủ ở đây?! Mẹ
đâu rồi bố?”
Vừa dứt lời, nó nghe thấy tiếng khàn khàn lúng ba lúng búng của mẹ nó: “Dung
Dịch... đợi năm phút nữa... mẹ qua...”
“Bố mẹ hư quá! Con bực rồi đấy nhé!” Bên ngoài cánh cửa, Dung Dịch dứ dứ nắm
đấm, cánh mũi phập phồng lên xuống rồi chạy biến đi đánh răng rửa mặt.
Vận động quá sức sau cơn say khiến Dung Lỗi bị mất sức, mới sáng ngày ra, nom
mặt mày anh có vẻ tiều tụy hốc hác. Giải quyết bữa sáng xong, Cố Minh Châu phải
cưỡng chế anh quay về giường nằm nghỉ, còn mình đưa Dung Dịch đến trường.
Sau đó cô tạt qua siêu thị mua ít đồ dùng hàng ngày và nước hoa quả, sau lại
ghé Vi Bác giải quyết vài việc, đến tầm mười hai giờ rưỡi mới xong xuôi để ra
về.
Được ngày nắng lên cao, tiết trời se lạnh nhưng khô ráo dễ chịu có hơi hướm của
mùa đông miền Bắc, Cố Minh Châu bốc máy toan bấm số gọi cho Dung Lỗi thì tình
cờ nhận được điện thoại của anh.
“Dậy rồi à?” Cố Minh Châu kéo dài giọng, “Trưa anh muốn ăn gì? Em mua đồ về nấu
hay chúng mình ra ngoài ăn?”
Dung Lỗi hơn hớn nói, dù trong giọng vẫn còn một chút uể oải như ngái ngủ: “Mẹ
nó bảo sao, anh nghe vậy.”
“À thưa anh Dung, tổng giám đốc Dung...” Khóe môi Cố Minh Châu nhướn lên, “Đừng
tưởng bây giờ anh nói mấy câu đường mật là tôi sẽ thôi không tra cứu hành động
thú tính vào tối hôm qua của anh nhé!”
“Ôi... rượu đúng là thứ độc hại chẳng bổ béo gì.” Dung Lỗi thở dài, nói vẻ đùa
cợt, “À đấy, tối qua anh làm gì ấy nhỉ? Sao giờ anh chẳng nhớ gì cả?”
Cố Minh Châu kéo dài giọng “Hả?” rồi nói như thể nuối tiếc lắm, “Anh không nhớ
gì à? Thế thôi vậy... chậc, thực ra, người ta định tối nay sẽ diễn lại...”
“Nhớ, nhớ chứ!” Vừa nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, Dung Lỗi liền hí
hửng ngồi bật dậy “Nhớ như in luôn!”
“Ờ được, vậy đợi em về rồi từ từ chúng mình tính sổ với nhau nhé!” Cố Minh Châu
hả hê buông tiếng cười khẩy, “Oắt con, dám trêu chị à!”
Buổi sáng, cậu nhỏ Dung Dịch đi học muộn, mà đối với một học sinh dự thính lớp
một ham học như cậu bé mà nói thì đây quả là việc khó chịu.
Tầm chiều, được bố đón về nhà ông bà nội, vừa xuống xe Dung Dịch đã chạy thục
mạng vào nhà, cốt tranh thủ thời gian mách tội với ông bà.
Chẳng ngờ khi đôi chân ngắn tũn đang lao như bay, bỗng đâu đâm sầm vào ống đồng
và xương đầu gối cứng như đá của ai đó. Cú va chạm mạnh đến nỗi nó bị hất văng
về sau, mông Đá nhỏ đặt nụ hôn xuống đất, nó hằm hằm ngẩng đầu, trông lên cái
gã dám cản đường xông pha của tiểu quái thú.
Dung Nham trợn mắt trợn mũi nhìn cái đứa vừa ngã chổng kềnh dưới sàn.
Chuyến bay của Dung Nham hạ cánh chừng một tiếng trước, Kỷ Nam đến đón anh, hai
người vừa về nhà chưa được bao lâu. Lần đầu tiên gặp cháu trai, Dung Nham cũng
lúng búng một câu không khác gì Dung Lỗi trong lần đầu thấy con trai: “Đây
là... gì?”
Đặt cốc nước xuống, Dung Nham lại gần nhấc bổng thằng bé con cùng cái cặp sách
khỏi nền đất, đưa nó lên ngang mặt mình. Nhìn vào khuôn mặt nhỏ xíu mang đường
nét anh tuấn đặc trưng của nhà họ Dung, trong lòng Dung Nham đã nghĩ: thế giới này
điên thật rồi!
Đang sẵn cơn bực trong người, cộng thêm cú dập mông đau điếng mới rồi, giờ lại
bị một gã chẳng biết chui ở đâu ra nhấc bổng lên kiểu này - chỉ vậy thôi là đủ
để anh bạn nhỏ Dung Dịch đã quen tự lập này cảm thấy mình không được tôn trọng.
Cậu bạn nhỏ liền tung một cú sút với mong muốn phải ịn bằng được một dấu chân
lên gương mặt điển trai hao hao bố mình.
Dung Nham ngửa về sau toan tránh, bàn tay vô tình siết mạnh hơn. Thằng nhỏ òa
lên khóc vì đau. Mẹ Dung Nham tất tả chạy từ trong nhà ra, chưa gì đã nhéo vào
eo thằng con, “Mày làm cái gì đấy! Mau thả cháu nó xuống! Tay chân lóng ngóng
nhỡ làm đau nó thì sao!”
Dung Nham la lên oai oái, rồi phải cung kính đặt ông trời con này xuống. Được
trở về với mặt đất, thằng bé kéo cạp quần đang có nguy cơ bị tụt, không quên
bồi cho Dung Nham một cú sút rồi vắt chân lên cổ núp sau lưng bà Dung.
Quên béng thằng con đang nghiến răng chịu đau, mẹ anh lại còn khen Dung Dịch
phản ứng nhanh nhẹn, “Ôi Dung Dịch này, để bà giới thiệu nhé? Đây là em trai
của bố con, là con của bà Hai và ông Hai! Con gọi chú Hai đi.” Bà chìa tay xoa
ót thằng bé, nghe giọng bà hiền hòa dịu dàng làm Dung Nham tức lòi con ngươi.
Dung Dịch ôm chân bà, lắc đầu nguầy nguậy, nó thò đầu ra tặng Dung Nham một cái
lườm rồi thét lên: “Con không gọi đâu! Xí! Chú Hai chỉ đẹp bằng một phần tư bố
con thôi! Người đâu xấu như ma lem!”
Từ nhỏ đến lớn, Dung Nham chúa ghét bị người ta lôi ra so sánh với Dung Lỗi
thành thử những lời của Dung Dịch chẳng khác nào một đòn trời giáng, ngón tay
anh run rẩy chỉ vào mặt nó, vẻ mặt tức cười không thể tả.
Dung Dịch dẩu mó hếch mũi làm trò lêu lêu rồi hả hê cắp đít bỏ vào nhà, không
quên thở phì phì mấy cái. Kỷ Nam nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài liền chạy ra xem,
tình cờ gặp thằng bé đi vào.
“Chú Tư!” Bấy lâu nay Dung Dịch vẫn luôn ngưỡng mộ tài năng của Kỷ Nam, nó gọi
một câu chú Tư nghe ngọt xớt.
Thấy thằng bé, Kỷ Nam mừng quýnh, “Đá nhỏ...” nhưng lời vừa buột miệng, cô nàng
đã nín bặt, đoạn chột dạ ngó sang Dung Nham lúc bấy giờ đang mắt tròn mắt dẹt.
“Ký, Nam!” Dung Nham nghiến răng nghiến lợi, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, “Cô
dám lừa anh!”
Kỷ Nam luýnh quýnh xua tay, “Ôi anh Hai ơi! Là do Tiểu Yên ép em thề không được
khai ra! Không phải tại em!”
Dung Nham cắn chặt răng, bẻ khớp tay, xoay khớp cổ.
“Thì đổi lại em cũng phải giấu chuyện của anh Dung Lỗi chứ bộ! Anh Hai thấy đó,
em rất công bằng... Á á anh đừng có qua đây!” Kỷ Nam la lên oai oái rồi vắt
chân lên ổ chạy bán sống bán chết.
Dung Nham xắn tay áo ráo riết rượt theo. Ngặt nỗi ra đến cửa lại mất chút thời
gian với lão anh Dung Lỗi đang đi từ ngoài vào. Kỷ Nam đã kịp khởi động xe, sau
một tiếng chói tai do bánh xe ma sát với mặt đường, chỉ trong tích tắc, chiếc
xe đã biến mất như có cánh. Bỏ lại đằng sau cảnh tượng Dung Nham hằm hằm bẻ
khớp tay kêu răng rắc.
“Ô, Nham Nham về rồi đấy à?” Tình cờ hôm nay Cố Minh Châu cũng qua ăn cơm, “Ơ
sao Kỷ Nam đi đâu mà vội thế? Cứ như thể sắp có ai chuẩn bị nhai sống con bé
không bằng.” Nhờ phước của Dung Nham mà tiệc cầu hôn của Cố Yên nát như cám,
đương nhiên Cố Minh Châu vẫn ghim thù đến tận bây giờ.
Người Dung Nham căm nhất không ai khác chính là mụ này, Dung Nham toan mở miệng
đá đểu mấy câu: “Ái chà! Cố Minh Châu...”
Mới khơi màn có thế mà Dung Nham đã lĩnh luôn một cú như trời giáng vào đầu,
đau ứa cả nước mắt.
“Cái thằng láo lếu,” Dung Lỗi thu tay về, chau mày, sẵng giọng bảo, “Phải gọi
là chị dâu chứ!”
Cố Minh Châu cúi đầu cười khẩy, thế rồi với dáng dấp một bà chị dâu, cô và Dung
Lỗi tay trong tay, tình tứ đi vào nhà.
Nhân vật này vừa mới vác mặt về nhà đã bị cả đám người xúm vào bắt nạt, bây giờ
chỉ biết ôm cái đầu hẵng còn đau, mặt mày sưng sỉa, hậm hực nắm chặt tay, theo
vào nhà.
Trong bữa cơm, Dung Dịch đã hùng hổ lên án hành động xấu tính của chư vị phụ
huynh, đồng thời còn nhận được sự thông cảm sâu sắc từ các vị trưởng bối trong
nhà. Về phần Dung Nham, từ đầu chí cuối, anh vẫn cắm cúi vào mâm cơm. Thằng lỏi
con rách trời rơi xuống này chẳng những đã soán ngôi vị “người nhỏ tuổi nhất
nhà” của anh mà nó còn cuỗm đi bao ánh mắt quan tâm chiều chuộng của người lớn
trong nhà. Suốt cả buổi tối, thay vì liếc sang thằng con trai thì bố mẹ anh lại
hớn hở nói cười với nó.
Nghĩ thân mình vừa trở về sau quãng thời gian lưu vong, người ngợm còn đương rã
rời, cái cảnh đời lạc lõng này sao mà bi ai đến thế.
Đối với mọi thành viên trong nhà họ Dung, bữa tối và sau bữa tối là quãng thời
gian đáng mong đợi nhất trong một ngày. Cứ thấy đứa cháu ăn liền tù tì một hơi
hai bát cơm, sau đó hoạt bát chạy tới chạy lui, ngồi lên đùi ai cũng dõng dạc
ngâm mấy câu thơ Đường, tiện thể còn líu lo giải thích theo kiểu ngô nghê - là
mọi người rủ nhau ôm bụng cười.
Nhà họ Dung đã trải qua mấy chục năm gò bó, dạo gần đây, bầu không khí mới dễ
thở hơn.
Tuy tình tính ngang bướng khó đỡ nhưng Dung Dịch cũng rộng lượng lắm nhé. Lúc
nô đùa trong phòng, bất chấp bộ mặt nặng như chì của chú Hai, nó vẫn bám dính
lấy đùi chú, vừa ăn hoa quả vừa cười tít mắt.
Dung Nham đã lấy lại phong độ của mình, bước ra khỏi nỗi ám ảnh của việc bị ra
rìa, dần dà cũng cảm thấy thằng nhóc này hay ho phết. Cái dáng người lùn một
mẩu ấy ngồi loi nhoi duới chân, thỉnh thoảng đá đá mấy cái là nó sẽ phản ứng
lại ngay, thú vị ra trò.
Thấy thời gian chẳng còn sớm sủa gì, cũng đến lúc ba người nhà Dung Lỗi phải
nói lời tạm biệt, ông cụ Dung nhấc chén trà Phổ Nhĩ, đánh mắt ra hiệu cho con
trai cả. Bố Dung Lỗi hắng giọng bảo, “Dạo này tình hình sức khỏe của bố Minh
Châu đã tiến triển hơn chưa?”
“Dạ, hiện giờ bác ấy vẫn phải dùng thuốc, định qua một thời gian nữa sẽ làm
phẫu thuật ạ.” Ngày hôm qua Dung Lỗi mới đi thăm Cố Bấc Vân về xong, “Bố, mẹ,
hay là hôm nào bố mẹ cũng tranh thủ qua viện điều dưỡng thăm bác ấy?”
Bố anh gật đầu, “Phải đi chứ. Nhân tiện bàn việc cưới xin của hai đứa luôn
thể.”
Dung Lỗi đã đoán chắc thế nào cũng lái sang vấn đề này, anh quay sang nhìn Cố
Minh Châu, nửa đùa nửa thật: “Làm sao bây giờ? Bố mẹ anh cứ bắt vạ phải cưới
đây này, hay cứ làm như lời anh nói, mai hai đứa đi giải quyết luôn nhé?”
Cố Minh Châu cũng đáp lại bằng một câu tỉnh queo: “Cuống lên mà làm gì? Con
trai lớn tướng thế này rồi, em còn sợ gì anh bỏ của chạy lấy người nữa!”
“Đấy, ông với bố mẹ và chú thím làm chứng nhé, không phải con cố tình dềnh dàng
chuyện cưới xin đâu. Vốn con gửi lòng nơi trăng tỏ, nhưng sao trăng lại chiếu
rạch nào...” Dung Lỗi cố tình rặn tiếng thở dài sao cho não nề, cốt tạo tiếng
cười để lấp liếm vụ này.
Trong lúc cả nhà cười ngặt nghẽo thì chỉ mình Dung Nham là ngứa cổ thở dài, mới
mấy ngày vắng nhà đi lánh nạn mà sao sự đời đã khác xưa thế này?
“Dung Nham,” Cố Minh Châu khéo léo lựa lúc chuyển hướng sang Dung Nham, “Sau
mới có mấy ngày đã về sớm thế? Không sợ Cố Yên tìm cậu trút giận à?”
“Dào ơi thân cô nàng còn chưa lo xong, hơi đâu đi tìm tôi.” Lại được làm tâm
điểm của sự chú ý thành thử Dung Nham có phần hí hửng, cậu chàng làm bộ uể oải
đáp, “Chẳng phải Trần Ngộ Bạch đã tung tin rồi đó thôi, hẳn chị cũng biết rồi
chứ nhỉ? Phen này nhà họ Phương khó mà tránh được vạ!”
Căn nguyên gốc rễ là bởi Cố Bác Vân không đồng ý để Cố Yên lấy Lương Phi Phàm,
nhưng kể cả Lương Phi Phàm có héo hon rầu rĩ đến mấy thì cũng không thể hạch
sách bố vợ tương lai được. Trong khi đó, cậu con trai út nhà họ Phương là
Phương Diệc Thành vẫn còn nặng tình với Cố Yên. Sẵn cơn bực dọc không biết trút
vào ai, Lương Phi Phàm xả luôn xuống đầu nhà họ Phương.
Đáng lẽ ra, Dung Nham còn phải dạt vòm đến dăm tháng nửa năm mới được mãn hạn,
nhưng nhờ chuyện này mà được đặc xá về sớm.
Những người đang ngồi đây, ngoại trừ hai vị phu nhân và Đá nhỏ ra, còn lại toàn
là người nắm bắt tin tức nhanh nhạy, không ai không biết tình hình căng thẳng
dạo gần đây giữa Lương Phi Phàm và nhà họ Phương. Bố Dung Nham đặt nĩa hoa quả
xuống, quay sang nói chuyện với bố Dung Lỗi: “Dung Lỗi và Lương Phi Phàm dẫu
sao cũng là anh em đồng hao, vai vế có phần đặc biệt. Em thấy nếu đã thế này,
hay là anh trở lại làm việc?”
Bố Dung Nham là chính khách, một khi đã nêu ý kiến như thế, chứng tỏ từ trong
thâm tâm, ông vẫn luôn coi Cố Minh Châu là con cháu trong nhà, nếu Lương Phi
Phàm và nhà họ Dung nổ ra chiến tranh, hiển nhiên nhà họ Dung sẽ đứng về phía Lương
Phi Phàm.
Cố Minh Châu đang dở tay bóc quýt, quả tình không tiện chêm lời. Dung Lỗi lấy
quả quýt trên tay cô, bỏ vào miệng, vẻ từ tốn bảo, “Cháu thấy chú Hai hẵng xem
xét thêm một thời gian nữa đã. Dung Nham còn đương đảm nhiệm chức vị cốt cán
bên Lương Thị, bản thân gia đình ta cũng góp mặt trong phe cánh của Lương Phi
Phàm, lúc này nhân vật chính còn chưa manh động, mà nhà ta đã rục rịch thì chỉ
e khó tránh khỏi miệng lưỡi người đời. Huống hồ, cháu có thể giải quyết việc
của Hữu Dung, việc dưỡng bệnh của bố cháu là quan trọng hơn cả thì hẵng cứ để
bố cháu nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đã.”
Cách anh nói tuy có vẻ đơn giản nhưng lại có ý tứ thâm sâu, hàm ý muốn bảo
“nghêu sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”, quả thật làm người ta phải thắc mắc
không biết đằng sau đang ẩn giấu thứ vũ khí bí mật gì.
Ông cụ Dung gật gù tán đồng, bố Dung Lỗi và Dung Nham thấy cụ ông đă bằng lòng,
thì cũng không dám ý kiến thêm. Với vai vế nhạy cảm của mình, Cố Minh Châu
không đủ tư cách để lên tiếng, đành cắm cúi bóc quýt. Ngón tay anh bất ngờ quẹt
qua lòng bàn tay cô, cô giật mình, ngước đầu nhìn lên, song đáp lại cô là một
nụ cười ngây thơ vô tội, thế rồi anh cầm quả quýt vừa bóc, đặt lên ngang môi
cô, “Sao thế? Khó chịu à?”
Cố Minh Châu sờ nắn mặt mình, đoạn lắc đầu.
Từ ngày theo Merry học việc, phong cách ăn mặc của Nguyễn Hạ càng lúc càng sành
điệu. Tầm chiều nay, con bé hẹn Cố Minh Châu đi uống trà, chỉ một chiếc áo gile
phối hợp cùng sơ mi trắng đơn giản, quần bò in nhiều hình thù đồng màu với tone
trang điểm phơn phớt hồng, nom rất bắt mắt.
Lúc con bé bước lại gần, Cố Minh Châu còn bông lơn bông phèng huýt sáo một đoạn
ngắn.
“Chị, chị đợi em lâu chưa?” Nguyễn Hạ ngồi xuống, đoạn ngượng ngùng hỏi, “Chị
Lộ Lộ canh me ghê quá, chị ấy yêu cầu toàn bộ bản phác thảo phải hoàn thành
trước khi Merry về nước nên dạo này cả nhóm bận không ngẩng mặt lên được!”
“Xưa nay Lộ Hân Nam làm việc luôn đặt nặng vấn đề hoàn mỹ, đâm ra khó tránh
khỏi nghiêm khắc, em cố gắng vậy, ở đâu thì cũng phải nhìn thái độ người khác
mà làm, vả chăng cũng là vì em.”
Nguyễn Hạ chun mũi lè lưỡi, “So với Merry thì chị Lộ Lộ đã là gì, ít ra chị Lộ
Lộ còn chỉ cho bọn em biết mình sai ở đâu, lên cơn xong là thôi. Còn Merry ấy
à, cả ngày chị ấy chẳng nói chẳng rằng, có tay nhân viên thiết kế ba lần bị trả
lại bản thảo, chị ấy đuổi thẳng cổ luôn.” Cố Minh Châu hơi ngạc nhiên hỏi, “Chị
ấy làm gì có quyền quyết định nhân sự nhỉ?”
“Vâng, thì không có, nhưng lại được sếp em ngầm cho phép mà. Huống hồ tay nhân
viên kia bị Merry khinh thường thế, xem chừng có vẻ chán chường lắm, không sa
thải thì chắc anh ta cũng tự động thôi việc.” Nguyễn Hạ lắc đầu cảm thán nom
rất đáng yêu, “Làm bạn với vua như làm bạn với hổ, cả ngày em nhấp nhổm như
ngồi trên tổ kiến lửa, chị, chị xem, mắt em thâm sì rồi đây này, áp lực quá đi
mất!''
“Phải chú ý kết hợp nghỉ ngơi và làm việc, năng vận động và ăn uống điều độ.
Lần sau chị sẽ mang mỹ phẩm dưỡng da cho em, còn trẻ thì phải biết chăm chút
giữ gìn, về sau mới đỡ bị lão hóa.” Cố Minh Châu rút PDA ra, ghi lại kẻo quên.
Nguyễn Hạ nhoẻn hàm răng trắng bóc cười hớn hở, “Oh yeah! Bắt chẹt thành công!”
“Em ấy à,” Cố Minh Châu đặt máy PDA xuống, đoạn vỗ vào tay cô, “Cần gì thì cứ
bảo chị một câu, chỉ cần chị có, nhất định chị sẽ dành những thứ tốt nhất cho
em.”
“Ui đúng là chị gái em! Nếu đã vậy, chị tặng cho em một chàng hoàng tứ bạch mã
đi!” Nguyễn Hạ đùa cợt nhõng nhẽo với cô.
Chẳng thể ngờ câu nói bông phèng ấy lại găm đúng chỗ hiểm trong lòng Cố Minh
Châu, hồi lâu sau, cô mới mỉm cười gượng gạo.
Nguyễn Hạ lấy làm lạ, bèn hỏi: “Chị, hình như chị có chuyện muốn nói với em
phải không ạ? Là chuyện liên quan đến Kevin ạ?”
Người nói thì chẳng có ý gì đâu, vậy mà Cố Minh Châu lại giật thót mình, “Em
nói gì cơ?”
“À... không, em thấy hình như chị có chuyện muốn nói với em. Với cả... từ hôm
về đến giờ, em chỉ được gặp anh ấy có ba bốn lần! Diên thì lao đầu vào yêu
đương, lẽ nào anh ấy cũng vậy sao? Chị, có phải chị biết chuyện gì của anh ấy,
đang phân vân không biết có nên nói cho em biết hay không, phải thế không ạ?”
Nguyễn Hạ thật nhạy bén.
Cố Minh Châu uống hớp cà phê, tự trấn tĩnh mình.
“Phải. Tiểu Hạ, chị có chuyện muốn nói với em. Chuyện về Dung Lỗi.”
“Chị cứ nói đi! Em hứa sẽ không nói với ai!” Thông tin về tình địch và chuyện
bí mật của người khác là hai thứ có tính kích thích cực cao, thành thử Nguyễn
Hạ tỏ ra phấn chấn hơn hẳn.
“Dung Lỗi là bạn thời đại học với chị, bọn chị cùng khóa nhưng không cùng khoa.
Thời đó, anh ấy rất nổi bật, đẹp trai, học giỏi, điều kiện gia đình khá giả.”
Sau mấy giây do dự, cô bắt đầu chậm rãi kể từ những chỉ tiết râu ria bình
thường nhất.
Còn Nguyễn Hạ khi mường tượng ra một chàng trai Dung Lỗi hăng hái năng nổ ngày
đó, tự nhiên thấy rạo rực trong lòng, “Giá như em được gặp anh ấy lúc đó nhỉ!
Em chưa thấy anh ấy cười vui vẻ bao giờ.” Hình như mỗi lần nhắc đến “người ấy”
là cô bé lại tỏ ra dạn dĩ hơn. Thấy thế, Cố Minh Châu càng thêm đắng lòng,
“Tiểu Hạ, em thích anh ấy nhiều chừng nào?”
Trước mặt cô, Nguyễn Hạ chẳng có gì phải giấu giếm, con bé phồng má, siết chặt
nắm tay, “Thích đến nỗi phải có bằng được thì thôi! Chị, em nhớ hồi xưa, khi
chị mới yêu, em từng hỏi chị tình yêu là gì, chị bảo như gặp được một phần
không thể tách rời. Lúc đó em ù ù cạc cạc, sau này gặp Kevin rồi em mới hiểu
ra. Chị ạ, em vẫn còn trẻ, một năm, mười năm, chứ hai mươi năm, em vẫn đợi
được, em sẽ kiên trì đợi cho đến khi mình trở thành một phần không thể tách rời
của anh ấy, đến lúc đó, người phụ nữ kia chẳng là gì với em.”
Ánh mắt Cố Minh Châu chợt trở nên xa vời. Nguyễn Hạ thấy chị mình ngồi thừ
người thì chau mày gọi, “Chị...”
Cô chưa kịp hỏi sao chị lạ thế thì có tiếng điện thoại chen ngang. Thấy số nhà
Dung Lỗi gọi đến, Cố Minh Châu không dám từ chối, cô đành bảo Nguyễn Hạ: “Em
đợi chút nhé.”
Nguyễn Hạ vô tư gật đầu.
Vừa nhấc máy lên, cô đá nghe tiếng hốt hoảng của bà Dung ở đầu dây bên kia:
“Minh Châu ơi! Cô giáo của Đá nhỏ gọi điện mời phụ huynh lập tức đến ngay bệnh
viện nhân dân số một! Thằng bé bị thương ở trường!”
Cố Minh Châu sợ xanh mặt, cô vội vàng hỏi xem thằng bé bị thương cụ thể thế
nào, song bà Dung nói, bà chưa kịp đến bệnh viện, không rõ tình hình ra sao. Cố
Minh Châu hoang mang tột độ, chỉ trong tích tắc mà những tình huống tưởng tượng
tệ hại nhất đã xuất hiện trong đầu, mồ hôi túa ra, lạnh toát cả sống lưng.
“Chị?” Thấy Cố Minh Châu mặt cắt không còn hột máu, Nguyễn Hạ cuống lên hỏi,
“Sao thế chị? Xảy ra chuyện gì ạ?”
“Chị... Lúc khác mình nói chuyện tiếp nhé, giờ chị phải đi có việc!” Cố Minh
Châu hấp tấp đứng dậy, cầm túi xô ghế lao ngay ra ngoài.
“Ơ! Chị ơi, đồ của chị này!” Nguyễn Hạ cầm chiếc máy PDA bỏ quên trên bàn,
luống cuống đuổi theo sau, nhưng ra đến cửa thì Cố Minh Châu đã kịp chui vào
một chiếc taxi phóng vút đi.
Taxi dừng trước cổng bệnh viện, Cố Minh Châu quẳng lại tờ một trăm tệ rồi cuống
cuồng xuống xe.
Bàn chân cô dợm đặt lên bậc thềm tam cấp, cùng lúc một tiếng phanh rít chói tai
từ phía sau vọng đến, chiếc Cayenne màu bạc đỗ xịch lại, liền đó cánh cửa mở
toang, một chàng trai tuấn tú khoác trên mình áo măng tô màu đen bước xuống xe.
“Đá...” Khóe mắt cô đỏ hoe khi thấy Dung Lỗi, tay chân mình mấy cũng bủn rủn
chực khuỵu xuống.
Dung Lỗi xoa mặt cô, kéo cô vào lòng mình, “Đừng sợ, có anh đây rồi. Chúng mình
vào đó xem thế nào đã.” Cố Minh Châu sụt sịt, gật đầu.
Những người có liên quan đã đứng đợi từ lâu, họ dẫn hai người lên phòng bệnh
dành cho cán bộ ở tầng mười bảy.
Đứng trong thang máy mà hai chân cô bủn rủn, gần như phải ngả vào người Dung
Lỗi. Có anh đứng cạnh bên vào lúc này làm cô càng trở nên yếu đuối, chỉ muốn
dựa dẫm vào anh.
Dung Lỗi nhận được điện thoại liền tức tốc đến ngay, cũng như cô, anh không rõ
con trai bị thương ra sao, nhưng trông cô thế này quả thật làm anh quặn lòng,
“Dung Dịch là đứa nhanh nhẹn, chắc không sao đâu.”
“Em...” Cố Minh Châu nói trong nghẹn ngào, “Đáng lẽ hằng ngày em phải chăm chút
nó nhiều hơn.”
Dung Lỗi chẳng biết phải làm sao; đành hôn phớt lên trán cô,
“Sau này em hẵng dành thời gian ở bên con, chúng ta vẫn còn mấy chục năm cơ
mà.”
Cố Minh Châu ôm chầm lấy anh trong nỗi bất an.
Cửa thang máy bật mở, cánh tay Dung Lỗi siết mạnh, anh dìu cô tiến về phía
trước. Bà Dung đang đứng đợi trước cửa phòng bệnh, thấy con dâu và con trai hớt
hải xuất hiện với bộ mặt hoang mang, từ đằng xa bà đã ân cần giải thích: “Đá
nhỏ không sao, chỉ bị bong gân ngón trỏ tay phải thôi, không có gì đáng lo,
không sao cả rồi!”
Nghe thấy thế, Cố Minh Châu liền thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ trong tích tắc dường như những tia sáng âm u xung quanh chợt bừng sáng lên.
Suốt dọc đường cô cứ nín thở đến mức đau nhói, giờ đây mới điều chỉnh lại hô
hấp, cô cầm tay bà Dung, “Chắc bác lo lắm phải không ạ?”
“Ừ!” Tròng mắt bà đó hoe, “Cháu không biết chứ, lúc đến đây, bác còn căng thẳng
hơn cả lúc sinh Dung Lỗi!”
Dung Lỗi cũng thở phào, một tay ôm chặt Cố Minh Châu, tay kia ôm vai mẹ an ủi,
“Dung Dịch đang ở trong đó hả mẹ?”
Bà Dung gật đầu, “Đứa khác mới phải nhập viện, không phải Dung Dịch nhà mình.
Bọn nhỏ đánh nhau, bây giờ hai đứa kia cũng ở trong đó. Các con vào đi.”
Trong phòng bệnh có mấy người đang đứng, bao gồm cô giáo chủ nhiệm, các thầy cô
ở trường, thậm chí cả hiệu trưởng cũng có mặt và một người đàn ông hói đầu,
trạc ngoài sáu mươi đang thì thầm cười nói với bố Dung Lỗi. Bất ngờ hơn cả đó
là sự xuất hiện của Chung Tiềm và Duệ Duệ, Chung Tiềm đang ngồi xổm nói gì đó
khiến thằng bé cau có mặt mày.
Trên giường có một đứa trẻ đang nằm, song không phải Dung Dịch. Cố Minh Châu
ngoái đầu tìm, thì ra cậu quý tử nhà cô đang ngồi đung đưa chân trên ghế sofa
kê sát tường. Hai tay hì hụi bóc quýt, ngón trỏ tay phải được quấn một lớp bông
băng dày cộp, cộm lên, nhưng không thể ngăn được thằng bé bỏ múi quýt ngọt lịm
mọng nước vào miệng, nhai ngon lành.
“Bố, mẹ!” Thấy bố mẹ đã đến, Dung Dịch lập tức nhoẻn miệng cười xun xoe.
Dung Lỗi cúi xuống bế con lên, Cố Minh Châu nhéo mũi nó một cái rồi nhấc ngón
tay bị băng bó lên xem. Thực tình mà nói, mới rồi Dung Lỗi cũng sợ xanh mặt,
bây giờ thấy con bình an vô sự, anh liền cắn má nó mấy phát, làm thằng bé bật
cười khanh khách.
“Đau không?” Cố Minh Châu hỏi con.
Cu cậu thấy mẹ có vẻ giận, nó bèn chớp mắt, đoạn trả lời bằng giọng dõng dạc đầy
quả cảm: “Không hề đau ạ! Con là hòn đá nhỏ kiên cường mà lại!”
“Con ấy à!” Cố Minh Châu tươi cười nhéo mũi con trai, Dung Dịch lắc lư cái đầu,
dụi vào vai bố làm trò nhõng nhẽo.
“Dung Lỗi, Minh Châu, hai đứa qua đây chào bác Thi một câu.” Ông Dung gọi con
trai và con dâu lại.
Dung Lỗi thả con trai xuống, kéo tay Cố Minh Châu qua đằng đó chào hói. Sẵn chỗ
quen biết nên chỉ một chốc sau, Dung Lỗi đã bắt đầu trò chuyện rôm rả.
Cố Minh Châu lặng lẽ rút lui, bước đến bên giường bệnh, chỗ cô giáo đang đứng:
“Chào cô Vương, xin hỏi ở trường Dung Dịch đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Cô giáo đã luống năm mươi này rất tự nhiên giới thiệu một cô nhóc béo mập đang
nằm truyền dịch trên giường bệnh với Cố Minh Châu, “Đây là em Thi Vương, học ở
lớp bên cạnh. Chiều nay, trong giờ ra chơi, lớp tôi và lớp kế cùng dùng chung
một sân. Em Thi Vương và em Cao Duệ là bạn học cùng lớp, hình như giữa hai
em... đã xảy ra xích mích nho nhỏ. Bởi Dung Dịch là bạn thân với Cao Duệ... nên
Dung Dịch đã lao vào đánh Thi Vương... Tôi thành thực xin lỗi chị! Tất cả là do
chúng tôi chưa làm tốt nhiệm vụ của mình! Chúng tôi rất lấy làm tiếc khi để phụ
huynh học sinh phải lo lắng!”
Dĩ nhiên Cố Minh Châu hiểu đây đâu phải lỗi của cô giáo, “Sao cô lại nói vậy,
cô đã vất vả nhiều rồi. Là do Dung Dịch nhà chúng tôi nghịch ngợm làm phiền
lòng các cô.”
Nghe Cố Minh Châu nói vẻ chân thành, cô Vương lấy làm cảm động, bèn trò chuyện
với cô thêm một lúc nữa.
Theo lời cô giáo kể thì gia đình nhà Thi Vương cũng có tiếng tăm, vả lại thương
tích của Thi Vương nghiêm trọng hơn Dung Dịch. Cô Vương mong phụ huynh hai bên
sẽ giải quyết trong êm thấm, không làm to chuyện. Bằng không với tư cách là
người đứng giữa, nhà trường sẽ rất khó xử vì chẳng dám làm mếch lòng bên nào
cả.
Người đàn ông hói đầu kia là ông nội của Thi Vương, đồng thời cũng là chỗ quen
biết với bố Dung Lỗi. Cố Minh Châu tự nhủ, chuyện này ắt không đến lượt lớp con
cháu như bọn cô phải đứng ra giải quyết, cô bèn sang chào hỏi Chung Tiềm.
Ngoảnh lại thấy cô, Duệ Duệ lập tức bổ nhào vào lòng cô, khuôn mặt nhỏ xíu
ngước nhìn lên với nụ cười tươi roi rói.
Chung Tiềm nói đùa với Cố Minh Châu: “Nghe bảo có hai em nam và một em nữ bị
thương, anh còn tưởng hai đứa nó ghen tuông gì, ai ngờ đâu vì Duệ Duệ nhà anh
mà con trai cô lại đi đánh ghen với người ta!”
Cố Minh Châu bật cười, “Duệ Duệ này, Đá nhỏ giải nguy cho con hả? Sao con lại
yếu đuối thế nhỉ, con trai mà lại thua con gái à?”
Duệ Duệ đang cúi đầu nghịch tóc Cố Minh Châu, nghe cô nói vậy, nó liền hậm hực
bịt miệng cô lại, không cho cô nói nữa.
Chung Tiềm thuật lại đầu đuôi ngọn ngành những gì anh đã tìm hiểu từ phía Duệ
Duệ - cho Cố Minh Châu nghe.
Thì ra Thi Vương ở lớp bên bắt nạt Duệ Duệ, Dung Dịch biết chuyện liền bênh Duệ
Duệ.
Duệ Duệ và Dung Dịch lớn lên cùng nhau, một đứa hoạt bát nhanh nhảu, đứa kia
thông minh nhưng trầm tính, ít nói. Tuy Thi Vương nhỉnh hơn hai đứa cả một cái
đầu nhưng vẫn bị hai đứa hợp sức làm cho điên lên.
Vào lúc đôi bên đang hăng máu nhất thì Thi Vương bị vướng chân, ngã cái oạch
xuống người Dung Dịch và Duệ Duệ. Khi đó, ngón tay Dung Dịch vô tình cào vào
mặt Duệ Duệ làm xước một đoạn dưới mắt trái thằng bé, còn Dung Lỗi thì bị bong
gân ngón trỏ.
Rõ ràng Thi Vương gây sự trước nhưng chẳng hiểu cớ làm sao lại thành ra người
bị thương nặng nhất, đến nỗi vết rách da to tưởng ở cẳng chân chảy máu dầm dề
không ngừng.
Ba đứa cùng bị thương, thi nhau khóc ầm cả lên. Thầy cô giáo cuống cuồng đưa cả
lũ đến bệnh viện rồi gọi điện thông báo cho phụ huynh học sinh.
“Mẹ!” Dung Dịch đang ngồi ăn quýt ở đằng kia, thấy mẹ cưng nựng Duệ Duệ, chẳng
rõ đang cười nói gì mà vui thế, làm thằng bé ghét ra mặt, “Mẹ qua đây đi!”
Cố Minh Châu bế Duệ Duệ, ngồi xuống cạnh con trai, “Sao thế?”
“Mẹ, tay con đau!” Dung Dịch giơ ngón trỏ được băng tròn như một quá bóng màu
trắng lên, làm bộ ấm ức tội nghiệp lắm.
Cố Minh Châu nghĩ bụng, kể từ lúc về nước đến giờ, Dung Dịch được chiều quá đâm
hư, thích nhõng nhẽo, và hay làm mình làm mẩy hơn trước, cô phải dạy lại con
mới được.
Lúc đó, Cố Minh Châu lập tức đanh mặt bảo, “Dung Dịch, mẹ rất không hài lòng
với thái độ của con ngày hôm nay. Trường lớp là nơi để học tập, chứ không phải
chỗ để con đánh nhau!”
“Nhưng lúc tan học thì ông bà nội nó đến đón mất rồi, sao con tìm được nó chứ!”
Sau một hồi ngẫm ngợi, thằng bé nghiêng đầu trả lời.
Dung Lỗi đang nói chuyện điện thoại, nghe con trai nói thế liền phì cười. Anh
xoa đầu thằng bé, đoạn cúi xuống, kề tai Cố Minh Châu nói: “Anh có tí việc,
phải ra ngoài một lát.”
Đang mải suy nghĩ nên dạy dỗ con thế nào nên cô cũng không mấy bận tâm chuyện
Dung Lỗi. Song Dung Lỗi chưa đi ngay, đột nhiên anh cúi đầu thơm chụt lên trán
cô. Cố Minh Châu né về sau, đánh anh một cái, lúc này anh mới bịn rịn ra ngoài.
Cố Minh Châu tiếp tục giáo huấn con trai: “Ý mẹ là, đáng nhẽ Dung Dịch không
nên đánh nhau! Bạn Thi Vương là con gái, con là con trai, sao con có thế ỷ mạnh
hiếp yếu như thế được?!”
Giọng cô cao vút, còn Dung Dịch lại cứng họng ngay tức thì.
Duệ Duệ ném cái nhìn đanh thép về phía cô bạn to con đang nằm trên giường, nó
buông ra ba từ rất đơn giản và lạnh lùng: “Ai mạnh chứ?”
Dung Dịch như bừng tỉnh, hiểu ý thằng bạn, nó liền vỗ tay, gào lên: “Đấy! Nó
cao hơn con, lại còn béo hơn con nữa chứ!”
Giọng hai đứa lanh lảnh, lại thêm cái trò kẻ tung người hứng rõ lành nghề,
khiến cả phòng đều nghe rõ mồn một, tức thì ai nấy đều nín bặt.
Thi Vương tội nghiệp bị thương nằm trên giường cũng nghe thấy, thoạt đầu con bé
trợn mắt, thế rồi nhanh như chớp, mồm nó nhẹt ra, cuối cùng là bật khóc thành
tiếng.
Ông nội cửa Thi Vương tỏ vẻ xót xa, dỗ cháu gái.
Cố Minh Châu bối rối lườm Dung Dịch.
Ai ngờ thằng nhỏ bướng bỉnh không chịu nhận sai. Thay vì tỏ ra sợ mẹ, nó lại
ưỡn lưng vênh mặt, được đằng chân lân đằng đầu, gào tướng lên với cô: “Con
không sai!”
Cố Minh Châu giận lắm, cô giương tay làm bộ đánh đòn để dọa nó.
Thật ra trình độ của Dung Dịch cũng chỉ đến thế mà thôi, thấy sượng mặt nên
cũng ngoạc mồm khóc lên ngằn ngặt.
Bà Dung xót cháu, liền vội vã chạy lại, ôm chầm lấy thằng cháu đích tôn, dỗ
ngon dỗ ngọt.
Cố Minh Châu nghĩ bụng mình đang dạy con, cụ chạy ra bênh cháu rõ hoài công cô.
Nhưng mẹ Dung Lỗi là bậc trưởng bối, cô không tiện nói, chỉ đành trừng mắt với
con.
Dung Dịch khóc một chặp rồi len lén nhìn, thấy mẹ trợn mắt với mình, thái độ
vẫn giận dữ lắm, nó bèn hậm hực co vòi rúc vào lòng bà nội.
Bà nội càng thương nó hơn, ánh mắt bà nhìn Cố Minh Châu ra điều trách cứ. Tự
nhiên bầu không khí có phần ngột ngạt.
Ông Dung và ông nội Thi Vương là bạn bè đã nhiều năm, lúc này mới lên tiếng
giảng hòa, một ông bảo: “Chà chà, bác Dung này, bác có thằng cháu dễ thương
thật, nhỏ mà lém ghê cơ! Haha!”
Ông Dung cũng bật cười, “Cháu nhà ông một chọi hai cũng lợi hại phết! Tôi thích
rồi đấy, hay là hai nhà chúng ta kết thông gia đi.”
Ông nội Thi Vương phá lên cười, vừa xoa đầu cháu gái vừa dỗ dành: “Tiểu Bát
này, ông nội cho cháu đính hôn với Dung Dịch nhé, có thích không?”
Thi Vương đang rầu rĩ ủ dột, nghe thấy thế liền nín bặt, nước mắt nước mũi giàn
giụa, há hốc mồm nhìn sang cậu bạn Dung Dịch đẹp trai ngời ngời.
Bắt gặp ánh mắt của con bé, đột nhiên Dung Lỗi nổi đóa, khóc thét lên, “...
Không không! Thà lấy Duệ Duệ còn hơn lấy nó!”
Phàm là con gái, chẳng đứa nào có thể chịu nổi đòn sỉ nhục nặng nề này! Và thế
là Thi Vương lại bật khóc nức nở.